Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 409: Một mạng người, một hồn mới
Cập nhật lúc: 2025-06-24 15:30:07
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin tức trên mạng lan truyền chóng mặt, cô gái may mắn thoát nạn còn kể lại trong nhóm fan về việc mình được "con gái" cứu mạng.
Thế nhưng, họ không biết rằng, tại hiện trường vụ tự sát hôm nay, Khương Tú Tú, Bạch Truật và hai người khác đang ở gần đó.
Lúc ấy, họ vừa hoàn thành nhiệm vụ thứ hai dành cho tân sinh viên. Trên đường đi, Khương Tú Tú nhìn thấy vài cosplayer, trong lòng chợt nhớ đến sự kiện triển lãm mà cô gái kia đã nhắc tới hôm qua.
Vừa định hỏi đường để tới đó, bỗng nghe thấy tiếng hét từ phía sau:
"Ai đó nhảy lầu! Mau xem, Tiểu Ngư đang livestream kìa!"
Khương Tú Tú bỗng dưng cảm thấy bất an, lập tức tiến lại gần người đó hỏi:
"Nhảy lầu ở đâu?!"
Người kia thoáng ngạc nhiên, nhìn cô chằm chằm rồi chợt nhận ra: "Cô không phải là..."
Khương Tú Tú ngắt lời, gấp gáp hỏi tiếp: "Ở đâu vậy?"
"Tòa nhà cạnh triển lãm! Nhưng cách đây cũng khá xa, cô định tới sao?"
Khương Tú Tú gật đầu, vừa định mở điện thoại tra bản đồ thì người kia lại nói:
"Khoan đã, hình như người ta khuyên can được rồi. Không sao rồi, cô ấy đã nghe theo!"
Mấy người xung quanh cũng đang xem livestream, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tú Tú cũng nhìn vào màn hình điện thoại của họ, thấy hình ảnh cô gái đứng bên ngoài lan can dường như đã bị thuyết phục bởi lính cứu hỏa, đang chìa tay ra để nắm lấy anh ta.
Đúng lúc này, từ phía người đang livestream vang lên một giọng nữ khàn khàn, lẫn trong tiếng ồn nhưng Khương Tú Tú nghe rất rõ:
"Cô ta sẽ chết."
Giọng nói đầy chắc chắn, không phải lời bàn tán của người qua đường, mà giống như... một lời tuyên án.
Màn hình livestream rung lên, có lẽ người quay cũng nghe thấy tiếng nói này.
Trong khoảnh khắc rung lắc ấy, cô gái trên lầu vừa mới mềm lòng bỗng trở nên tuyệt vọng, như thể nghe thấy điều gì đó từ phía một người phụ nữ đứng sau lính cứu hỏa.
Cô rút tay lại, quay người nhảy xuống mà không chút do dự.
Livestream kết thúc trong tiếng hét thất thanh.
Trước khi video dừng lại, Khương Tú Tú kịp nhìn thấy trong đám đông một bóng người mặc đồ đen, đội mũ và khẩu trang, lặng lẽ rời đi.
Khương Tú Tú trầm mặt.
Cô cảm thấy giọng nói vừa rồi rất đặc biệt.
Dù chưa từng nghe qua, nhưng khi nghe thấy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bài xích kỳ lạ.
Suy nghĩ một lát, cô quay sang Bạch Truật và Đồ Tinh Trúc:
"Tôi muốn tới triển lãm xem thử."
Bạch Truật nhìn dòng người đông đúc, gương mặt bầu bĩnh hiện lên vẻ do dự, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy... vậy chúng ta cùng đi."
Đồ Tinh Trúc cũng không phản đối: "Đi thôi."
Khi ba người tới nơi, đám đông vẫn còn tụ tập rất đông.
Thi thể cô gái đã được đưa đi, nhưng đội cứu hộ và nhân viên tòa nhà vẫn đang xử lý hậu sự.
Từ xa, Khương Tú Tú nghe thấy một lính cứu hỏa nghẹn ngào:
"Tôi rõ ràng đã thuyết phục được cô ấy rồi..."
Những người khác cũng trầm lặng không kém.
Sau đó là tiếng quát của đội trưởng:
"Không phải đã nói phải dọn sạch hiện trường sao? Tại sao lại để người ngoài lên đó?!"
Khi xử lý những tình huống này, việc giữ bình tĩnh cho người có ý định tự tử là vô cùng quan trọng.
Đám đông chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Như cô gái lúc nãy...
Cô ấy đã suýt nữa bị thuyết phục.
Nhưng chỉ vì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-409-mot-mang-nguoi-mot-hon-moi.html.]
"Mấy người đó là bảo vệ và quản lý tòa nhà, họ có mặt từ đầu rồi..."
Những người lính cứu hỏa đều cảm thấy đau lòng.
Cô gái ấy, tuổi đời còn quá trẻ, có lẽ chưa tới mười tám.
Đồng đội của họ đã cố gắng trò chuyện, hứa mời cô ấy uống trà sữa, cô gái dần bình tĩnh lại và sẵn sàng quay về.
Nhưng...
Nhưng chỉ vì một câu nói của người quản lý.
Một câu duy nhất.
Bà ta nói:
"Đúng rồi, cô bé, làm người đừng nghĩ quẩn như vậy. Làm gì cũng phải nghĩ tới gia đình, nghĩ tới bố mẹ chứ..."
Chỉ vì câu nói đó.
Cô gái vừa mới được khuyên can đã không chút do dự nhảy xuống.
Khương Tú Tú đứng bên ngoài đám đông, nghe được những lời này, lòng nặng trĩu.
Cô từng nghe nói, khi đối mặt với người có ý định tự tử mà chưa rõ nguyên nhân, điều tối kỵ nhất chính là dùng gia đình để khuyên họ từ bỏ ý định ấy.
Bởi một đứa trẻ chọn cách tự tử, phần lớn là do tổn thương từ gia đình hoặc những người xung quanh.
Không phải gia đình nào cũng là bến đỗ bình yên.
Cơn bão khiến cô ấy quyết định kết thúc cuộc đời, có lẽ lại đến từ chính nơi đó.
Khương Tú Tú không muốn phán xét đúng sai, cũng không có tư cách để làm điều đó.
Cô chỉ biết, vừa rồi, địa phủ đã đón thêm một hồn ma mới.
Đứng yên một phút để tưởng niệm, Khương Tú Tú lấy điện thoại đặt một đơn tiếp dẫn, phần việc còn lại sẽ giao cho nhân viên địa phủ bên ứng dụng Linh Sự.
Đồ Tinh Trúc cũng nghe được sự thật từ lời đồn của đám đông, thở dài tiếc nuối:
"Tôi tưởng lại có kẻ dùng lời khiêu khích hay xúi giục người ta tự tử, không ngờ..."
Anh nhớ tới vụ án tự tử mấy năm trước, khi đó lính cứu hỏa cũng suýt thuyết phục được nạn nhân, nhưng chỉ vì tiếng hò reo của đám đông bên dưới, người đó bị kích động mà nhảy xuống.
Đến nay, hình ảnh người lính cứu hỏa khóc lóc ấy vẫn khiến người ta vừa xót xa vừa phẫn nộ.
Một lời nói bất cẩn của kẻ ngoài cuộc, cái giá phải trả lại là một mạng người.
Không biết đến bao giờ, con người mới thôi vì một phút bốc đồng mà làm tổn thương những người chẳng liên quan đến mình.
...
Phiêu Vũ Miên Miên
Khương Tú Tú và hai người bạn rời khỏi hiện trường. Trong tòa nhà xảy ra sự việc, người quản lý nhiều chuyện đang bị cấp trên mắng mỏ:
"Việc cứu người đã có lính cứu hỏa lo, họ là chuyên gia! Bà xen vào làm cái gì vậy?!
Bà có biết không, chưa đầy hai tiếng nữa, lời bà nói sẽ bị cư dân mạng moi ra! Tại sao bà lại nhắc tới gia đình cô bé? Bà không biết những đứa trẻ muốn tự tử rất nhạy cảm sao? Bà nhất định phải thừa lời thế à?!"
Người quản lý mặt tái mét.
Bà ta thực sự không ngờ cô bé lại quyết tâm đến vậy.
Bà chỉ muốn khuyên vài câu tốt mà thôi.
Bảo cô bé nghĩ tới gia đình có sai không?
Bố mẹ nuôi nấng cô ấy khôn lớn không dễ dàng gì, chỉ vì chút mâu thuẫn mà tìm đến cái chết, nếu là con gái bà, bà đã tát cho mấy cái rồi.
Nhưng bà không dám nói ra.
Làm đến chức quản lý, bà không phải người thiếu suy nghĩ.
Lúc đó dù nghĩ vậy, nhưng bà không định nói ra.
Chỉ là không hiểu sao, đột nhiên có một thôi thúc mãnh liệt, khiến bà buộc phải thốt ra những lời trong lòng.
Như thể... có một bàn tay vô hình mở khóa miệng bà, để những lời ấy tuôn ra.
Bà cảm thấy, lúc đó mình thực sự bị điên mất rồi.