Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 390: Mấy người còn dám tới à?!
Cập nhật lúc: 2025-06-24 11:55:35
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, Khương Tú Tú gọi ngay một nhân viên chuyển phát nhanh, đưa hai sinh hồn đến chỗ Cố Thiên Minh. Đồng thời, cô cũng kể lại chuyện về thế giới song song mà lão thái thái đã đề cập đêm qua.
Việc này liên quan đến nhiều tầng lớp phức tạp, cô không thể tự mình giải quyết, nên quyết định giao cho Cục An Toàn điều tra. Cùng lúc đó, sáng sớm, đồn cảnh sát cũng thông báo kết quả sơ bộ về vụ án đêm qua.
"Tên đàn ông đó sống ở khu vực lân cận, là người địa phương, nhưng không có việc làm. Trước đây hắn sống nhờ vào vợ, nhưng vẫn thường xuyên đánh đập vợ mình."
Theo lời khai của hắn, vợ hắn bị đánh c.h.ế.t do bất cẩn. Sợ phải ngồi tù, hắn lén p.h.â.n x.á.c vợ rồi vứt xuống cống, đối ngoại thì nói vợ bỏ đi. Hàng xóm biết hắn hay đánh vợ, nghe nói vợ bỏ đi cũng không nghi ngờ, vì ai mà chịu được cảnh bị đánh hàng ngày chứ?
Thêm vào đó, vợ hắn là người nhập cư, nên khi bỏ đi, không ai điều tra kỹ. Hắn cứ thế qua mặt mọi người. Nhưng vợ mất rồi, hắn vẫn có nhu cầu. Hắn bèn tìm kiếm xung quanh, vì khu này chủ yếu là dân nhập cư, nếu xảy ra chuyện cũng khó mà điều tra kỹ.
"Hôm đó hắn để ý đến Cù Phương không phải vì gì khác, mà là thấy cô ấy khóc, cảm thấy bực mình. Loại người có xu hướng bạo lực như hắn thường có những hành vi kỳ quặc, vừa thích nhìn người khác khóc, vừa ghét thấy họ khóc."
Phương Hữu Nam giải thích qua điện thoại. Vì liên quan đến vụ án phân xác, vụ việc được chuyển giao ngay trong đêm cho nhóm chuyên án của họ. Lại thêm việc quen biết Khương Tú Tú, nên anh thuận tiện cập nhật tình hình vụ án cho cô.
"Có lẽ vì g.i.ế.c một người mà không bị phát hiện, nên hắn cũng muốn đưa Cù Phương về nhà để hãm hại. Nếu đêm qua không gặp em, có lẽ Cù Phương đã không còn sống. Nhưng may là gặp được em..."
Bởi loại sát nhân vượt qua giới hạn như hắn, người bình thường khó lòng ngăn cản được. Thậm chí có thể mất mạng theo.
Phiêu Vũ Miên Miên
Nghe xong chuyện về tên đàn ông từ Phương Hữu Nam, Khương Tú Tú không khỏi hỏi thêm về người phụ nữ đêm qua.
"Cô Cù Phương đó, cô ấy ổn chứ?"
Cô nhớ rõ sinh hồn của lão thái thái đêm qua đã mong cô ta c.h.ế.t thế nào. Trong mắt bà, Cù Phương chỉ là hiện thân của một người bình thường, đối mặt với khó khăn cuộc sống, cũng biết chửi rủa, oán trách, sợ phiền phức.
Nhưng dù miệng chửi, cô ta vẫn làm tròn bổn phận của mình. Chăm sóc gia đình, chăm sóc mẹ chồng bại liệt, làm việc chăm chỉ, sống hết mình. Khương Tú Tú không nghĩ cô ta có lỗi, đặc biệt là không đến mức phải chết. Nếu có thể, cô thậm chí mong cô ta thoát khỏi cuộc hôn nhân và gia đình đó, chủ yếu là tránh xa người mẹ chồng kia.
Nhưng, đây không phải việc cô nên can thiệp.
"Cô ấy ổn, kiểm tra sức khỏe không có vấn đề gì, chồng cô ấy cũng đã đón về nhà. Nghe nói nhà có người già lẫn trẻ nhỏ đều cần cô ấy chăm sóc..."
Phương Hữu Nam kể sơ qua tình hình của Cù Phương. Khương Tú Tú nghe nói cảnh sát không đề cập đến ý đồ bạo hành của tên đàn ông, chỉ nói là cướp giật, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Suy cho cùng, nỗi lo của Cù Phương không phải không có lý, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Kết thúc cuộc trò chuyện về vụ án đêm qua, Khương Tú Tú định cúp máy, nhưng Phương Hữu Nam lại ngập ngừng, mãi mới nói thêm một chuyện khác,
"Em Khương, nghe nói hộ thân phù của em rất hiệu quả, anh muốn mua một ít phù..."
Đặc biệt là nhóm chuyên án của họ, thường xuyên đối mặt với các vụ án mạng, không biết lúc nào sẽ gặp chuyện. Phương Hữu Nam trước đây dù đã tin tưởng vào năng lực của Khương Tú Tú, nhưng với tư cách là nhân viên công lực, anh không tiện dẫn đầu việc tin vào những chuyện huyền bí.
Nhưng gần đây anh phát hiện, đồng nghiệp trong cục đều lén xem Linh Cảm, thật là kỳ lạ.
Khương Tú Tú biết đây mới là điểm chính của cuộc gọi hôm nay, nhưng...
"Một ít??"
Khương Tú Tú muốn nói, cô tuy giỏi vẽ phù, nhưng cô không phải là xưởng sản xuất.
"Khoảng mười mấy... à không, mấy chục cái."
Khương Tú Tú: ...
Phương Hữu Nam cũng hơi ngại, nhưng nghĩ đến đồng nghiệp trong cục và những người luôn xông pha nơi nguy hiểm, anh vẫn hy vọng có thể giúp họ xin một tấm bình an.
Dù hơi đau đầu, Khương Tú Tú vẫn đồng ý.
"Em sẽ gửi anh mười cái trước, số còn lại ba ngày sau em gửi tiếp."
Với người khác, cô có thể từ chối, nhưng với những người công tác nơi tuyến đầu như thế này, cô không thể, cũng không muốn từ chối. Bởi với cô, đây cũng là một trong những ý nghĩa tồn tại của huyền học.
Bảo vệ những người đáng được bảo vệ.
...
Khương Tú Tú thống nhất việc hộ thân phù với Phương Hữu Nam, gửi số phù còn lại bằng chuyển phát nhanh, rồi chuẩn bị lên đường trở về học viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-390-may-nguoi-con-dam-toi-a.html.]
Khương Hán cũng trở lại trường hôm nay, không biết có phải cố tình chọn cùng ngày không, Khương Trừng cũng khởi hành về trường. Dù đã chuyển nhượng 1% cổ phần tập đoàn, nhưng hắn vẫn còn món nợ 8 triệu của Khương Tú Tú.
Và phải tự kiếm được trong vòng một tháng.
Ba người tình cờ gặp nhau ở cổng chính. Khương Trừng và Khương Hán gặp lại Khương Tú Tú đều có chút ngượng ngùng.
Khương Hán lần trước thoát khỏi Lộ Tuyết Hy, thật sự là nhờ ơn Khương Tú Tú. Sau khi trở về, hắn cũng ngại ngùng cảm ơn cô một lần, và chủ động nói:
"Em có cần anh làm gì không? Miễn là anh làm được."
Khương Tú Tú lúc đó chỉ đưa ra một yêu cầu.
"Đừng nói chuyện với em."
Khương Hán dù mặt đen lại, nhưng mấy ngày sau đó gặp Khương Tú Tú đều im lặng nghe lời.
Khương Trừng càng không cần nói, hiện tại hắn còn sống nhăn răng là nhờ Khương Tú Tú. Nhưng hắn nghĩ mình đã chủ động tặng 1% cổ phần tập đoàn, ít nhiều cũng trả được chút ân tình.
Hơn nữa, quan hệ giữa họ trước đây quá căng thẳng, đột nhiên nói chuyện tử tế, Khương Trừng cũng không làm được. Suy nghĩ mãi, hắn chỉ gằn giọng nói:
"Tám triệu đó, anh nhất định sẽ kiếm được trong một tháng để trả em!"
Hắn không muốn nợ cô.
Khương Tú Tú nghe vậy chỉ liếc nhìn hắn, "Ừ."
Rồi không nói thêm gì, tự mình đẩy vali nhỏ đến chiếc xe đưa đón riêng, tài xế lập tức đến cất hành lý giúp cô.
Khương Trừng nhìn theo bóng lưng cô, tức giận đến nghẹn lời, thì thầm với Khương Hán bên cạnh:
"Mày thấy không, thấy cái thái độ của nó chưa..."
Người ta muốn đối xử tốt với nó còn không được!
Khương Hán mở miệng, nhưng không nói gì.
Khương Trừng lập tức nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, "Mày có cần phải nghe lời nó đến thế không? Giờ nó có ở đây đâu."
Khương Hán liếc nhìn hắn, dù không ở đây, nhưng mày nghĩ khoảng cách này nó không nghe được sao?
Đàn ông đại trượng phu, nói im lặng là im lặng!
Khương Trừng không thèm nhìn hắn, cũng lười tiếp tục phàn nàn, bước về phía chiếc xe của mình.
Vừa đến bên xe, bỗng có một cặp vợ chồng từ đâu nhảy ra, lao thẳng về phía Khương Trừng, khiến hắn giật mình.
May mà bảo vệ cổng nhà họ Khương cảnh giác cao, lập tức chặn trước mặt Khương Trừng, quát lớn:
"Lùi lại!"
Cặp vợ chồng kia sợ hãi lùi một bước, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Khương Trừng,
"Thiếu gia Khương Trừng! Là chúng tôi đây, bố mẹ của Tuyết Hy đây."
Không cần họ nói, Khương Trừng cũng đã nhận ra. Trước đây vì họ là bố mẹ ruột của Tuyết Hy, hắn luôn đối xử lễ phép.
Nhưng giờ, vì họ là bố mẹ của Lộ Tuyết Hy, hắn không thể giữ được thái độ tốt.
Mặt lạnh như băng, hắn hỏi giận dữ:
"Mấy người đến đây làm gì??"
Mấy người còn dám tới à?!