Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 307: Mãi Mãi Ở Bên Anh Trai
Cập nhật lúc: 2025-06-22 04:17:11
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan Khải Thâm trong lòng thực sự cho rằng cái c.h.ế.t của Quan Nhụy Nhụy là do Khương Tú Tú.
Dù không phải cô trực tiếp ra tay.
Nhưng nếu không phải vì cô thờ ơ trước những vận rủi của Nhụy Nhụy, anh và cô ta đã không rơi vào cảnh này.
Thêm vào đó, Nhụy Nhụy bị tà tu hại chết, mà tà tu này lại nhắm vào Khương Tú Tú.
Anh ta nghĩ Nhụy Nhụy thay cô gánh chịu, điều này không có gì sai.
"Anh nghĩ cái c.h.ế.t của Quan Nhụy Nhụy là do em?"
Khương Tú Tú như nhìn thấu sự u ám ẩn sâu trong ánh mắt anh ta, thẳng thắn vạch trần.
Quan Khải Thâm thoáng chốc hoảng hốt, nhưng nhanh chóng thở dài:
"Tú Tú, tất cả đã qua rồi, bây giờ..."
"Anh nhầm rồi."
Khương Tú Tú ngắt lời Quan Khải Thâm, không có ý định nghe tiếp.
"Quan Nhụy Nhụy chết, là vì năm mười tám tuổi cô ta vốn có một kiếp nạn, vụ tai nạn xe hồi đó chính là kiếp của cô ta, nhưng vì em thay cô ta gánh chịu, cô ta mới sống sót."
Khương Hoài nghe Khương Tú Tú nói thay người chịu kiếp, chau mày.
Anh biết vụ tai nạn đó.
Cũng chính nhờ vụ tai nạn, anh tình cờ phát hiện manh mối tìm ra cô là con của Khương gia.
Chỉ là không ngờ sau vụ tai nạn còn có sự dính líu như vậy!
Đột nhiên cảm thấy, Quan Nhụy Nhụy quả nhiên đáng chết.
"Em từng nói, mệnh cách như cô ta vốn nên tích đức hành thiện để giảm tai họa, nhưng anh và Quan Nhụy Nhụy đều không để ý, dù hôm nay sống sót, sau này cũng sẽ c.h.ế.t vì chuyện khác. Vậy tội nghiệp do Quan Nhụy Nhụy và chính anh tạo ra, sao lại đổ lên đầu em?"
"Tú Tú, anh không có ý đó..."
Quan Khải Thâm không biết có thực sự bị thuyết phục hay không, trong mắt đầy đắng cay và bất lực:
"Anh biết trong lòng em luôn oán hận chúng anh, nhưng người đã mất rồi, chuyện cũ để nó qua đi không được sao?
Anh không mong em nhận lại anh làm anh trai, nhưng có thể... để Khương gia buông tha cho Quan gia không?"
Quan Nhụy Nhụy không còn, Quan Khải Thâm trong lòng đương nhiên đau lòng, dù sao cũng là em gái anh cưng chiều bao năm.
Nhưng so với em gái, hiện tại anh còn phải lo cho công ty.
Anh cho rằng ân oán giữa Khương Tú Tú và nhà mình căn bản là do Nhụy Nhụy, giờ Nhụy Nhụy không còn, nhà anh và Tú Tú cũng nên hòa giải.
Anh không mong trở lại như xưa, nhưng ít nhất đừng nhắm vào công ty, nếu không Quan gia thật sự phá sản.
Khương Tú Tú đã từng chứng kiến sự tự cho là đúng của Quan Khải Thâm, vừa định phản bác, Khương Hoài đã lên tiếng trước:
"Tú Tú có anh trai ruột, đương nhiên không tùy tiện nhận người không liên quan làm anh."
Giọng Khương Hoài nghe ôn hòa lễ độ, nhưng không che giấu sự xa cách.
"Còn nói chuyện đã qua... Quan tiên sinh hiểu nhầm rồi. Tú Tú từ lâu đã không để bụng người nhà Quan gia, người luôn không buông tha Quan gia, là Khương gia chúng tôi."
Khương Hoài nói câu cuối, nụ cười trên mặt càng thân thiện, nhưng hoàn toàn không chạm đến đáy mắt, thậm chí ẩn chứa một chút lạnh lẽo.
Quan Khải Thâm theo cha cũng tiếp xúc nhiều người trong giới thương trường, tự nhận mình thuộc hàng ổn định trong giới trẻ.
Nhưng lúc này đối mặt ánh mắt Khương Hoài, Quan Khải Thâm chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, vô cớ cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa.
Đối mặt Khương Tú Tú, anh còn có thể lấy tình cảm mười tám năm ra nói.
Nhưng đối với vị trưởng tôn Khương gia này... anh không thốt nên lời.
Khoảnh khắc này, anh mới nhận ra, Quan gia đã đắc tội một tồn tại không nên đụng vào.
Nếu chỉ là Khương Tú Tú thì còn đỡ, nhưng bây giờ là cả Khương gia...
Anh tuyệt vọng, lại một lần nữa hối hận vì đã không giữ chân được Khương Tú Tú.
Khương Hoài nói vậy, cũng là để Quan Khải Thâm nhận rõ hiện thực, đừng lúc nào cũng đổ lỗi lên đầu em gái anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-307-mai-mai-o-ben-anh-trai.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Có bản lĩnh, thì tìm Khương gia.
Hơn nữa nói rõ là Khương gia ra tay với gia đình buôn người năm xưa, còn hơn để Tú Tú bị nói là tận diệt nhà từng nuôi dưỡng mình.
Danh tiếng sau này nghe không hay.
Em gái anh, danh tiếng phải trong sạch.
Khương Tú Tú cũng nhanh chóng hiểu ý Khương Hoài, trong lòng ấm áp, không để ý Quan Khải Thâm nữa, quay người theo Khương Hoài lên xe.
Vệ sĩ vẫn đứng bên cạnh canh chừng, Quan Khải Thâm không dám tiếp tục quấy rối, chỉ đứng nhìn theo.
Khương Tú Tú ngồi vào xe, không nhận ra góc tường nơi họ vừa nói chuyện, một luồng âm khí dần hiện ra, theo tên "Quan Nhụy Nhụy" được nhắc đến, âm khí dần hiện hình.
Chính là hồn ma của Quan Nhụy Nhụy đã chết.
Cô ta vừa nhận ra mình đã chết, thấy bóng lưng Khương Tú Tú, âm khí quanh người bỗng bùng lên, không do dự lao về phía cô.
Luồng âm khí không ai nhìn thấy lao về phía sau lưng Khương Tú Tú, ngay khi sắp chạm vào, một bóng ma xuất hiện, vung tay tát mạnh.
Hồn ma Quan Nhụy Nhụy lập tức như quả bóng bị đánh văng ra xa, khi rơi xuống đất, âm khí quanh người tiêu tán không ít.
Khương Tú Tú vừa ngồi vào xe, nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn Hà Nguyên Anh không biết từ lúc nào xuất hiện bên cửa, dùng ánh mắt hỏi:
[Gì vậy?]
Hà Nguyên Anh tùy ý nói: "Ồ, vừa đập bay một con ruồi."
Khương Tú Tú không để ý nữa.
Đóng cửa xe, xe phóng đi.
Hà Nguyên Anh ngồi trên nóc xe, theo đó bay xa.
Quan Khải Thâm không thấy chuyện vừa xảy ra, đến khi xe Khương gia đi xa, mới siết chặt tay.
Vừa oán Khương Tú Tú quá tàn nhẫn, vừa oán nhà mình làm quá.
Nghĩ đến t.h.i t.h.ể Quan Nhụy Nhụy vừa thấy, Quan Khải Thâm nhắm mắt.
"Chết... cũng tốt."
Anh ta khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Gương mặt suy sụp càng không thể hiện nhiều cảm xúc.
Chết, ít nhất không phải sống chịu tội.
Vốn cũng không định quản cô ta nữa, giờ mất rồi, cũng tốt.
Ít nhất, anh không phải tiếp tục thu dọn đống hỗn độn do cô ta gây ra.
Quan Khải Thâm nghĩ vậy, tình cờ bước qua hồn ma Quan Nhụy Nhụy đang nằm dưới đất không gượng dậy nổi.
Quan Nhụy Nhụy như có cảm giác, đôi mắt ma quỷ nhìn theo bóng lưng Quan Khải Thâm, từ bỏ Khương Tú Tú, leo lên lưng anh ta.
Anh trai,
Đều là lỗi của anh trai,
Sao anh bỏ rơi em?
Em là em gái anh mà.
Sau này, em sẽ mãi mãi ở bên anh.
Anh đừng hòng vứt bỏ em nữa.
Hì hì.
Quan Khải Thâm bước vài bước, cảm giác vai hơi nặng, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là mệt mỏi vì bận rộn công ty.
Anh ta từng bước rời đi.
Đi ngang qua tường kính một tòa nhà, bóng hình trong kính lờ mờ phản chiếu dáng người hơi khom, cùng với đó, là bóng ma tay chân bám chặt lấy anh ta.
...