Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 95: Cảm thấy có chỗ nào đó không ổn

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:42:39
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân viên bảo vệ ở cổng khu biệt thự kết nối video call với một căn hộ bên trong.

“Phàn Nhị thiếu, vị Phân phu nhân đăng ký là họ hàng của ngài, cũng chính ngài cho bà .”

“Bây giờ bên ngoài tìm vợ chồng ông bà Phân, loạn nãy giờ ……”

Nhân viên bảo vệ gửi đoạn video ghi cảnh Chúc Bang Hùng lóc ầm ĩ cho Phàn Thành Tâm.

Đầu gối của Phàn Thành Tâm mới phẫu thuật xong. Dù khoang trị liệu của bệnh viện Lợi Thị đắt đỏ vô cùng, nhưng để tránh tàn tật, Phàn Thành Tâm vẫn c.ắ.n răng sử dụng. Hiện tại viên đạn lấy , xương bánh chè cố định, dây thần kinh cũng nối , nhưng vẫn cần một thời gian nữa mới thể hồi phục .

Loại phẫu thuật là vấn đề khó ở Đế quốc Bắc Thần, nhưng quá trình hồi phục vẫn khó chịu.

Thư Sách

Phàn Thành Tâm đang bực bội vì vết thương ở đầu gối. Bà Phân em gái gả nhà họ Phàn, nên Phân Đài Ni mới cơ hội quen Phàn Thành Tâm.

Ông Phân đoạn video, hoảng hốt : “Chính là gã đàn ông ! Hắn bám theo chúng hai ngày !”

“Hắn là cha của con bé Chúc Oanh Oanh ?”

, chắc là .”

“Gia thế thế nào?”

“Không bối cảnh gì , nhà ở khu tập thể cũ phía Bắc, giàu, nhưng mà……”

Bà Phân chợt nhớ hôm ở bệnh viện Lợi Thị, thoáng thấy hai đàn ông khí thế phi phàm cùng vợ chồng Chúc Bang Hùng.

Sáng nay khi Sở Khiển trách thẩm vấn, bà cũng lén dò la tin tức.

Suy nghĩ một lát, bà vẫn cẩn trọng với Phàn Thành Tâm: “Tuy nhiên, hình như họ quen của Cục Đặc An……”

“Cái gì?! Sao bà sớm!” Đồng t.ử Phàn Thành Tâm co rụt , “Họ thiết với Cục Đặc An lắm ?”

“…… Cái rõ, chỉ là hôm đó ở bệnh viện, thấy của Cục Đặc An đưa họ .”

Nghe tin , Phàn Thành Tâm cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Hắn trấn an vợ chồng ông bà Phân : “Dì Phân, với Đài Ni, cũng với hai . thế , hai xem, cũng thương mà.”

Vết thương ở đầu gối là thật, bà Phân điều đó nên càng cách nào trách cứ. Bà thể trách ai đây? Chỉ thể tự trách con gái phận hẩm hiu.

Phàn Thành Tâm tiếp tục: “Phàn gia quận Đại Phủ chúng bao giờ bạc đãi nhà. Hai yên tâm, sẽ gọi điện về nhà ngay, bộ việc kinh doanh túi bao bì cho trang phục Phàn thị năm nay sẽ giao cho nhà hai .”

Ông Phân liền xoa tay, kích động đến mức bật dậy: “Phàn Nhị thiếu, ý ngài là bộ nghiệp vụ bao bì của trang phục Phàn thị ?”

“Nghĩ gì thế? Chỉ là mảng ở thành Mộc Lan thôi.” Phàn Thành Tâm bực bội , “Trang phục Phàn thị bán chạy khắp Quy Viễn Tinh, dù giao hết nghiệp vụ bao bì cho xưởng nhỏ nhà các thì các xuể ?”

Ông Phân vội vàng lấy lòng: “Phàn Nhị thiếu đúng! chỉ hỏi chút thôi! Nghiệp vụ bao bì của thành Mộc Lan cũng lớn lắm ! Ai mà chẳng trang phục Phàn thị là thương hiệu bán chạy nhất Quy Viễn Tinh chứ!”

Phàn Thành Tâm đắc ý, : “ tập vật lý trị liệu đây. sẽ cho dùng phi hành khí riêng đưa hai về, tránh gặp gã điên .”

Đây là ý tiễn khách. Vợ chồng ông bà Phân cũng điều, vội vàng cáo từ.

Rời khỏi nhà Phàn Thành Tâm, tâm trạng ông Phân hơn nhiều. bà Phân vẫn đau lòng, lóc : “…… Cứ thế mà cho qua ? Đài Ni đang yên đang lành, sang năm là đại học !”

Ông Phân im lặng một lát hạ giọng : “Chuyện của Đài Ni cũng đau lòng lắm. sống vẫn về phía . Hơn nữa chúng còn hai đứa con nữa, cái c·hết của Đài Ni thể mang về cho gia đình một mối ăn lớn, các em nó cũng sẽ ơn nó.”

……

Đêm khuya Chủ nhật, một ngày loạn ở khu biệt thự xa hoa phía Tây thành Mộc Lan, Chúc Bang Hùng say khướt bước xuống từ tàu huyền phù nội thành, loạng choạng về nhà.

Tàu huyền phù rời , một chiếc xe máy cũ kỹ bất ngờ lao từ trong bóng tối.

Rầm!

Chúc Bang Hùng b·ị đ·âm văng lên cao, bay xa bốn năm mét mới rơi xuống đất. Khi rơi xuống, thật may một viên gạch ai đó ném tới trúng chỗ tiếp đất. Gáy Chúc Bang Hùng đập mạnh viên gạch, vỡ đầu chảy máu.

Mùa đông năm nay ở thành Mộc Lan lạnh giá bất thường. Trước thời điểm , nhiệt độ ban đêm thấp nhất chỉ âm mười độ. hiện tại, nhiệt độ ban đêm giảm xuống tới âm ba mươi độ.

Sáng hôm , khi phát hiện Chúc Bang Hùng, đông cứng thành tảng băng, c·hết cứng đờ.

Hạ Sơ Kiến đeo cặp sách bước khỏi thang máy để học thì thấy tiếng xé ruột xé gan của thím Trần vọng từ tầng một. Trước cửa nhà họ Chúc vây kín .

Hạ Sơ Kiến tò mò ghé qua xem thử. Nghe hàng xóm bàn tán: “Thật là tạo nghiệt! Thím Trần khổ quá, con gái mất tích, giờ chồng cũng c·hết, bà sống nổi đây?”

Hạ Sơ Kiến chớp mắt. Chúc Bang Hùng c·hết ?

Cô vội bước tới vài bước, thấy cửa nhà thím Trần mở toang, Chúc Bang Hùng thẳng đơ sàn, trông như một tuyết.

“…… Nghe tối qua b·ị x·e t·ông, xe gây t·ai n·ạn bỏ trốn, b·ị đ·âm ngất xỉu, ngoài đường cả đêm nên c·hết cóng.”

“Đáng đời! Gã bình thường cũng chẳng t.ử tế gì! Suốt ngày đ.á.n.h vợ mắng con!”

“Haizz, nhưng thím Trần đây?”

Chuyện trong dự liệu của Hạ Sơ Kiến. Thím Trần Chúc Bang Hùng b·ạo h·ành bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng phản kích.

……

Hạ Sơ Kiến đến trường, chỗ trống bên cạnh, lặng lẽ lấy sổ tay thông minh . Các bạn trong lớp vẫn tụm năm tụm ba đùa giỡn, đến bắt chuyện với cô. Cô trả lời câu câu chăng. Mọi nhận tâm trạng cô nên cũng dám phiền thêm.

Tiết đầu tiên bắt đầu, thím Trần giáo viên chủ nhiệm Vương Nghi Tiếu dẫn lớp.

Tóc thím Trần bạc trắng, nếp nhăn mặt hằn sâu hơn, dường như chỉ một đêm bà già hai mươi tuổi. Bà bước tập tễnh đến bên cạnh Hạ Sơ Kiến, cô lấy một cái, chỉ vuốt ve chiếc bàn học bên cạnh, lấy hết những đồ vật còn sót bên trong , ôm chặt lòng, áp mặt như đang ôm báu vật quý giá nhất.

Cả lớp hành động của thím Trần cho sững sờ, ngay cả những học sinh nghịch ngợm nhất cũng dám ho he.

Mãi đến khi thím Trần rời khỏi lớp, cả phòng học mới nổ tung như cái chợ vỡ.

“Sao thế nhỉ? Chuyện gì ?”

“Đó chẳng bàn của Chúc Oanh Oanh ? Tại hôm nay học?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-95-cam-thay-co-cho-nao-do-khong-on.html.]

“Người đó là ai? Người giúp việc nhà Chúc Oanh Oanh ?”

Hạ Sơ Kiến mặt vô cảm, một lời.

Lúc , giáo viên chủ nhiệm Vương Nghi Tiếu - một tháng mới đến lớp một - bình thản : “Mọi cần đoán mò. Bạn Chúc Oanh Oanh…… may qua đời trong vụ hỏa hoạn ở hội sở tư nhân thứ Sáu tuần .”

Phòng học thoáng chốc im phăng phắc. Tất cả trố mắt giáo viên chủ nhiệm bục giảng, như hiểu bà đang gì.

Một lát , cả lớp mới ồ lên, bắt đầu xì xào bàn tán.

Các bạn xung quanh Hạ Sơ Kiến đều sang hỏi thăm cô: “Sơ Kiến, hôm đó Oanh Oanh bảo mở mang tầm mắt mà? Sao …… mất ?!”

đấy! Chẳng cùng Phân Đài Ni lớp cao cấp bên cạnh ? Thế Phân Đài Ni ?”

Hạ Sơ Kiến chỉ trả lời như cái máy: “Tớ …… Tớ cũng như các , tưởng cùng Phân Đài Ni đến hội sở ‘Vũ’ mở mang tầm mắt, ai ngờ……”

“Trời ơi! Tớ vụ cháy hội sở đó! Tin tức hai ngày nay đưa suốt! Không ngờ liên quan đến bạn học của !”

, tớ còn đang nghĩ những b·ị c·hết cháy đó thật đáng thương…… Ai ngờ ! Oanh Oanh chẳng lẽ b·ị c·hết cháy?! Cả Phân Đài Ni nữa!”

“Chắc chắn ! Tin tức mấy c·hết, đều là c·hết cháy. Những b·ị b·ắn c·hết, chỉ b·ị t·hương thôi!”

Tuy vẻ mặt Hạ Sơ Kiến đờ đẫn nhưng tai vẫn dựng lên ngóng chuyện. Quả nhiên, nhận định của cô là đúng. Bạn học đều Chúc Oanh Oanh cùng Phân Đài Ni đến hội sở “Vũ”, đương nhiên cô cũng . Nếu lúc đó cô chối thì quá giả tạo. Trước mặt như Tông Nhược An, chừng sẽ lộ tẩy.

Tâm lý Hạ Sơ Kiến vẫn vững vàng. Năm gã đàn ông định l·àm n·hục Chúc Oanh Oanh, Phân Đài Ni là chủ mưu, còn định video. Những kẻ c·hết hết tội, cô chẳng mảy may áy náy. Hơn nữa thợ săn tiền thưởng ba năm, mạng qua tay cô ít nhất cũng một trăm, cả lẫn Á nhân. Cô sớm rèn luyện khả năng chịu đựng tâm lý mạnh mẽ.

Trong lúc đang bàn tán, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm Vương Nghi Tiếu hướng về phía Hạ Sơ Kiến. Dù đang cúi đầu, cô vẫn cảm nhận ánh soi mói từ bục giảng. Không cần cũng , bà đang âm thầm đ.á.n.h giá cô.

Hạ Sơ Kiến bĩu môi trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ quy củ xem sổ tay thông minh. Cô đang tự ôn tập những trọng điểm mà cô cô liệt kê cho.

xem bao lâu, Vương Nghi Tiếu trực tiếp gọi tên cô: “Hạ Sơ Kiến, ngoài một chút.”

Hạ Sơ Kiến đành gấp sổ tay , theo Vương Nghi Tiếu hành lang.

Vương Nghi Tiếu mặt lạnh lùng cô, hỏi: “Chuyện của Chúc Oanh Oanh hôm thứ Sáu tuần , liên quan gì đến em ?”

Hạ Sơ Kiến ngờ vị giáo viên chủ nhiệm vốn ưa mở miệng hỏi thẳng vấn đề như ! Cô suýt chút nữa kìm nén cảm xúc.

Hạ Sơ Kiến cũng kinh nghiệm ba năm thợ săn, dù trong lòng dậy sóng nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ngơ ngác: “Cô Vương, cô là ý gì ạ?”

“Nghe hiểu ?” Vương Nghi Tiếu đột ngột cao giọng, “Em với Chúc Oanh Oanh như , nó gì mà em ?!”

Hạ Sơ Kiến: “……”.

Không thể nào, cô hành động kín kẽ như , bà giáo ?

Hạ Sơ Kiến suy nghĩ nhanh, giữ nguyên vẻ mặt ngờ nghệch, đáp: “Cô Vương, em và Oanh Oanh là bạn , nhưng gì thì em thực sự . Hơn nữa 18 tuổi , em còn đủ 18 tuổi.”

Vương Nghi Tiếu lập tức cứng họng. Nữ sinh mặt cao lớn, gần như cao hơn bà hai cái đầu. Đứng mặt cô, bà luôn quên mất cô vẫn đủ 18 tuổi.

Vương Nghi Tiếu lạnh giọng: “Đừng đ.á.n.h trống lảng! Thứ Sáu tuần khi tan học, Chúc Oanh Oanh đến cái nơi đắn đó, chẳng nó còn rủ em cùng ? Em ?! Chỗ đó loạn như thế, nó b·ị b·ắt nạt gọi em đến giúp, em ? Em chẳng luôn tự cho là hộ hoa sứ giả của nữ sinh trong lớp ?!”

Ánh mắt Hạ Sơ Kiến khẽ động, cảm thấy chỗ nào đó . Cô nhất thời nghĩ , chỉ nhàn nhạt đáp: “Cô cô em mới xuất viện, mấy ngày nay em đều vội về nhà chăm sóc cô cô. Em với Oanh Oanh đến mấy cũng bằng cô cô em . Em hiểu tại cứ khăng khăng là em chuyện của Oanh Oanh.”

Đồng t.ử Vương Nghi Tiếu co rút , giọng gần như mất kiểm soát: “Cô cô em xuất viện? Chẳng viện ba năm ?”

“Vâng, khỏi bệnh thì tự nhiên xuất viện thôi ạ.” Hạ Sơ Kiến để lộ chút vui mừng đúng mực, nhanh chóng kìm nén , thở dài : “Em buồn vì chuyện của Oanh Oanh, nhưng em hiểu cô Vương cứ nhất định cho rằng em sẽ cùng? Cô cứ như thể lúc đó cô cũng mặt ở đó ……”

“Sao thể đến những chỗ như thế?” Vương Nghi Tiếu tỏ vẻ ghê tởm, “Chỉ loại tầng lớp hạ đẳng liêm sỉ như các em mới đến những chỗ đó!”

“Phân Đài Ni cũng là tầng lớp hạ đẳng ?” Hạ Sơ Kiến rốt cuộc nhịn , bật Vương Nghi Tiếu một câu.

Vương Nghi Tiếu thích , nhưng ba năm qua bà chỉ coi cô như khí. Chuyện lôi cô mắng riêng như hôm nay là từng . Cô hiểu dây thần kinh nào của bà chạm mạch, mà Vương Nghi Tiếu cũng chẳng Hạ Sơ Kiến thực sự là thế nào.

“Còn dám cãi ?!” Vương Nghi Tiếu giơ tay lên, chút do dự tát mạnh mặt Hạ Sơ Kiến.

Hạ Sơ Kiến thể đỡ cái tát , nhưng cánh tay cô khẽ động, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, cô lập tức kìm .

"Chát!"

Một cái tát giòn giã giáng xuống má trái Hạ Sơ Kiến. Một bên mặt cô nhanh chóng sưng đỏ lên.

Cả lớp sững sờ. Vương Nghi Tiếu luôn giữ vẻ đoan trang, cao ngạo như tượng sáp, thậm chí cũng lười với học sinh. trực tiếp tay đ.á.n.h học sinh thế đầu tiên trong ba năm qua!

Vương Nghi Tiếu thấy Hạ Sơ Kiến đ.á.n.h trả thì cũng hoảng. Rõ ràng Hạ Sơ Kiến là "đại ca" trong lớp, bà cứ tưởng chỉ cần ý định động thủ là cô sẽ đ.á.n.h ngay. Ai ngờ cô yên chịu trận……

Vương Nghi Tiếu lùi một bước, mạnh miệng: “Em còn định đ.á.n.h thầy cô ?! cho em ……”

“Cô im . Chúng thể xem camera, xem rốt cuộc là đ.á.n.h cô giáo cô giáo đ.á.n.h học sinh.” Hạ Sơ Kiến ôm mặt, lạnh lùng cắt ngang lời vu khống của Vương Nghi Tiếu.

Vương Nghi Tiếu định gì đó, nhưng ánh mắt của bao nhiêu học sinh và camera ngay cửa lớp, bà thốt nên lời.

“Được , lớp . Chuyện Chúc Oanh Oanh để hãy . Em thành thật, dối giáo viên. Nghĩ kỹ hẹn đến văn phòng chuyện.” Nói xong, Vương Nghi Tiếu bỏ thẳng, về nhà luôn.

Trong lòng bà đang rối bời, cần về nhà suy nghĩ kỹ xem nên thế nào, và cũng cần hỏi thăm một ……

Hạ Sơ Kiến nheo mắt theo bóng lưng Vương Nghi Tiếu xa, đó thẳng đến Phòng Giáo vụ, yêu cầu trích xuất camera ghi hình cửa lớp trung cấp khối 12 .

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...