Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 93: Cô cô biết bói toán

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:42:37
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiến cơ của Tông Nhược An bay êm ru một tiếng động.

Hạ Sơ Kiến chút hâm mộ theo hướng chiến cơ biến mất, thầm nghĩ kỹ thuật của chiến cơ đúng là đỉnh thật, so với mấy chiếc phi hành khí tác chiến cỡ nhỏ của bọn họ thì hơn bao nhiêu . Thân thủ của hai cũng lợi hại. Người của Cục Đặc An chắc đều là những tiến hóa giả cấp cao.

Hạ Sơ Kiến đến giờ vẫn nhớ như in cảnh tượng Hoắc Ngự Sân và hai đồng đội lơ lửng giữa trung, chiến đấu với rợp trời Dị loại như chuyện gì xảy …… Cảnh tượng đó, chậc chậc, đúng là hoành tráng.

Khi Hạ Sơ Kiến thu s.ú.n.g , đám đàn ông đang rạp mặt đất mới lồm cồm bò dậy.

Giờ thấy Hạ Sơ Kiến, thái độ bọn họ nịnh nọt mặt. Dù mỗi bọn họ ít nhất cũng lớn hơn cô chục tuổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi cô là “chị Hạ”, lân la dò hỏi quan hệ của cô với Cục Đặc An.

Hạ Sơ Kiến liếc bọn họ một cái, bình tĩnh đáp: “…… Không quen.” Rồi bỏ .

Không câu “ quen” của cô là ám chỉ của Cục Đặc An là ám chỉ đám bọn họ. Đám đàn ông đều là nhân viên của công ty nội thất . Giờ thì họ mới đá thiết bảng (gặp đối thủ đáng gờm).

……

Trở chiến cơ Cú Mèo, Lữ Kiên Bằng báo cáo với Tông Nhược An: “Tông thiếu, điều tra .”

“Lần phụ trách sửa chữa là Hồng Hòe Đình, công ty nội thất lớn nhất thành Mộc Lan. Nghe phía cổ phần của Dung gia nên hành sự khá ngang ngược.”

Tông Nhược An trầm ngâm hỏi: “Luôn luôn như ?”

Lữ Kiên Bằng cho Tông Nhược An xem đoạn video tư liệu thu thập : “Luôn luôn như . Ngài xem, bọn họ sửa chữa ở là phong tỏa thang máy ở đó. ở những nơi khác thì vấn đề gì lớn vì các tòa nhà khác đều nhiều hơn một thang máy. Chỉ …… tòa nhà nơi cô Hạ sống là chỉ duy nhất một cái.”

Tông Nhược An nhíu mày: “Vấn đề bao nhiêu thang máy, mà là quá bá đạo. Vừa bọn họ còn định tấn công , hết ?”

Lữ Kiên Bằng gật đầu: “Đã ạ. Tuy nhiên, cô Hạ…… cũng .”

Tông Nhược An nhớ cảnh cô gái nhỏ nhắn cầm khẩu s.ú.n.g lục băng đạn dài chắn mặt bảo vệ …… Càng nghĩ càng thấy thú vị.

Khóe môi Tông Nhược An bất giác cong lên: “Bắt Hồng Hòe Đình lắp thêm một thang máy đời mới nhất miễn phí cho tòa nhà đó. Ngoài , chẳng bọn họ đang sửa chữa ? Trang trí bộ mặt ngoài tòa nhà bằng vật liệu mới nhất, cũng miễn phí.”

“Cả tòa nhà ạ?”

“Cả tòa nhà.”

Lữ Kiên Bằng: “……”

“Nếu họ đồng ý thì ?”

“Thì gửi cho ông chủ Hồng Hòe Đình vài thứ lặt vặt trong những gì chúng điều tra .”

“Vâng, thủ trưởng.”

Lữ Kiên Bằng sâu mắt Tông Nhược An, thêm: “Tông thiếu, cuối năm nay sẽ đợt phong hàm. Phu nhân nhắn rằng Tết năm nay ngài nhất định về Bắc Thần Tinh, Tông gia sẽ tranh thủ cho ngài quân hàm Thiếu tướng.”

Tông Nhược An nhíu mày: “ cần họ tranh thủ, tự đường đường chính chính thăng chức.”

Lữ Kiên Bằng: “……”

……

Hạ Sơ Kiến thang máy lên thẳng nhà . Vừa cửa, cô thấy cô cô đang khoanh tay cửa sổ. Từ góc độ thể chuyện xảy bên ngoài khu chung cư.

Hạ Sơ Kiến chột rụt cổ , nhẹ nhàng đóng cửa, rón rén men theo chân tường định lẻn phòng ngủ.

Hạ Viễn Phương đầu , giọng ôn hòa: “Sơ Kiến, đây.”

Hạ Sơ Kiến: “……”

hì hì bước đến bên cạnh Hạ Viễn Phương: “Cô cô, con đói , bữa sáng xong ạ?”

Hạ Viễn Phương sang cô: “Muốn ăn gì?”

“…… Bánh quẩy!” Món ăn sáng yêu thích nhất của Hạ Sơ Kiến.

Hạ Viễn Phương từ chối: “Sáng sớm đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ như thế, cô bánh bao thịt heo rừng cho con nhé?”

“Được ạ!” Mắt Hạ Sơ Kiến sáng lên, hớn hở : “Tiếc quá! Con còn gạo Đạm Đài Ngự Điền nữa cơ! Loại gạo đó mà nấu cháo ăn kèm bánh bao thịt thì tuyệt cú mèo! —— Tiếc là mang về ……”

Hạ Viễn Phương mỉm gật đầu: “Đi, bếp với cô.”

Bà dẫn Hạ Sơ Kiến bếp, lấy chỗ bột ủ từ tối qua và nhân thịt trộn sẵn bắt đầu nặn bánh bao. Hạ Sơ Kiến cũng nặn bánh, nhưng Hạ Viễn Phương bảo cô vo gạo nấu nhanh một nồi cháo bằng nồi điện.

Hạ Sơ Kiến ngoan ngoãn vo gạo, lúc Hạ Viễn Phương mới hỏi: “Con với vị Thượng tá Tông lắm ?”

Hạ Sơ Kiến gật đầu lắc đầu: “Cũng tính là lắm, nhưng ngài cứu con một mạng.”

chuyện cô đ.á.n.h với đám của Phàn Thành Tài cô cô thấy , Hạ Sơ Kiến cũng giấu giếm nữa.

Hạ Viễn Phương “ừ” một tiếng, tay nặn nếp gấp bánh bao mạnh hơn một chút, như thể bóp c·hết ai đó. Bà nhẹ nhàng hỏi: “…… Thượng tá Tông liên quan gì đến Tông gia - một trong tứ đại quý tộc của Đế quốc Bắc Thần ?”

Hạ Sơ Kiến: “……”

Hạ Sơ Kiến đồng đội mới đến sự lợi hại của “Tông gia” ! Cô cô thật đáng sợ, mới gặp một liên hệ ngay thế?

Hạ Sơ Kiến gật đầu: “Nghe Công nghiệp Quân sự Tông Thị là sản nghiệp của gia đình ngài , chắc là Tông gia trong tứ đại quý tộc đấy ạ.”

Hạ Viễn Phương lẩm bẩm: “Xuất lợi hại như mà cũng bó tay với tên Phàn Thành Tài ? —— Gia tộc họ Phàn đó ghê gớm lắm ?”

Hạ Sơ Kiến nhớ lời Quản lý Cố Sơn Quân của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, vội : “Không , Phàn gia của Phàn Thành Tài chỉ là tiểu quý tộc, trong giới quý tộc chẳng chút tiếng tăm nào! Đương nhiên, đối với dân thường như chúng thì họ vẫn cao hơn trời……”

Hạ Viễn Phương im lặng hồi lâu mới : “…… Hóa , nơi cũng những chỗ pháp luật quản .”

Hạ Sơ Kiến thản nhiên đáp: “Pháp luật thể báo thù cho con thì con sẽ tự báo thù cho .”

“Con định gì?” Hạ Viễn Phương lo lắng, “Con đừng bậy……”

“Con sẽ bậy .” Hạ Sơ Kiến dịu dàng nhưng lời khiến ớn lạnh: “ Phàn Thành Tài là kẻ đầu sỏ, diệt trừ đầu sỏ thì gọi là báo thù ? cô cô……”

Hạ Viễn Phương liếc cô, gì đó nhưng cuối cùng thôi.

Hạ Sơ Kiến chuyển chủ đề: “Cô cô, con xuống lầu thấy thím Trần đang , bảo là con gái về nhà. Con qua tình hình của Oanh Oanh ngày hôm qua mặt Thượng tá Tông . —— Con gây rắc rối cho thím Trần chứ ạ?”

“Thím Trần ? Khóc thế nào? Con kể xem.”

Hạ Sơ Kiến kể những gì thấy một nữa.

Hạ Viễn Phương xong, trầm ngâm hồi lâu : “Xem , thím Trần cuối cùng cũng hạ quyết tâm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-93-co-co-biet-boi-toan.html.]

Hạ Sơ Kiến: …….

“Quyết tâm gì ạ?”

Nếu là Hạ Viễn Phương của ba năm , bà tuyệt đối sẽ những chuyện huyền cơ phía với Hạ Sơ Kiến. bà của ba năm đổi tâm thái.

Hạ Viễn Phương chỉ một câu: “…… Chúc Bang Hùng sắp đầu t.h.a.i .”

Hạ Sơ Kiến giật , cô cô thế mà cũng ý định của thím Trần. Cô hỏi: “…… Cô cô, học bói toán từ bao giờ thế?”

“Con cứ chờ xem, chậm nhất là quá thứ Hai, chúng sẽ viếng Chúc Bang Hùng.”

Hạ Sơ Kiến tại thím Trần khắp nơi “tìm” Chúc Oanh Oanh. Bởi vì đó là kế hoạch Hạ Viễn Phương bàn bạc với thím Trần. chuyện của Chúc Bang Hùng thì tuyệt đối là do thím Trần tự biên tự diễn.

Hạ Sơ Kiến vo gạo lẩm bẩm: “Không thể để khác chuyện của Oanh Oanh, cho nên thím Trần hiện tại chỉ thể coi như Oanh Oanh ‘mất tích’. Con cái mất tích thì phụ đương nhiên tìm. Vừa con mặt Thượng tá Tông về những gì Oanh Oanh với con lúc tan học hôm qua. Thượng tá Tông cũng bảo sẽ giúp tìm kiếm, chắc là…… sẽ sớm kết quả thôi.”

Nghe đến đây, Hạ Viễn Phương nhíu mày: “…… Sao con tự kéo cuộc thế? May mà con còn đường với cô một tiếng.”

Hạ Sơ Kiến đáp: “Con buộc thôi ạ. Vì lúc Oanh Oanh chuyện với con riêng. Lúc đó ở trong lớp, mặt bao nhiêu , ngoài con còn nhiều bạn học khác cũng thấy. Nếu họ thực sự điều tra, phát hiện con báo thì mới nghi ngờ.”

Hạ Viễn Phương sâu mắt cô: “…… Con vẻ kinh nghiệm trong việc tự minh oan cho nhỉ.”

Hạ Sơ Kiến thầm nghĩ, thợ săn tiền thưởng ba năm mà vẫn còn sống sờ sờ thì chứng tỏ cô dạng ngốc bạch ngọt. (Mặt đầy tự hào).

……

Lúc , thím Trần và Chúc Bang Hùng đang tàu huyền phù nội thành đến khu vực gần hội sở tư nhân “Vũ” ở đường ven biển phía Đông.

Đó là một khu biệt thự cao cấp nổi tiếng ở thành Mộc Lan. Không những tòa nhà cao tầng chọc trời, cao nhất chỉ ba tầng, nhưng mỗi căn đều là biệt thự với phong cách riêng biệt.

Chưa xuống tàu, họ thấy khói đen vẫn tan hết ở đằng xa. Khắp nơi là xe cảnh sát, máy bay lái, phi hành khí, trực thăng vũ trang và nhiều phóng viên đang tranh thủ từng giây để đưa tin.

Thư Sách

Lòng thím Trần chùng xuống, vẻ mặt càng thêm sợ hãi. Bà kéo tay Chúc Bang Hùng, lắp bắp: “Bang Hùng, ông xem ? Ở đó đông quá, sợ……”

“Biết ngay bà là đồ vô dụng!” Chúc Bang Hùng trừng mắt vợ đầy giận dữ một xuống xe .

Thím Trần theo , mặt dày hỏi thăm tin tức. Sáng sớm nồng nặc mùi rượu, quần áo xộc xệch, những hỏi thăm đều bịt mũi, qua loa vài câu tránh xa.

Chúc Bang Hùng cũng chẳng để ý, hỏi thăm liên tiếp vài mới hầm hầm bảo thím Trần: “…… Hôm qua ở đây xảy vụ án lớn, hội sở đó cháy, còn cả tay súng……”

Sắc mặt thím Trần lập tức trắng bệch: “Nghiêm trọng ?! Thế Oanh Oanh ?! Ông thấy Oanh Oanh ?!”

“Oanh Oanh chắc , bên bảo nhiều đưa đến bệnh viện, chúng đến bệnh viện Lợi Thị gần đây xem .”

Thím Trần lật đật theo Chúc Bang Hùng chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện tư nhân Lợi Thị cách đó xa đắt đỏ, bình thường nào cũng . Hai van nài ở cổng nửa ngày mà bảo vệ chẳng thèm để ý.

Mãi một lúc , Thượng tá Tông của Cục Đặc An – cùng Hạ Sơ Kiến xuống lầu – cũng dẫn tới, bảo vệ bệnh viện Lợi Thị mới khúm núm chào và cho họ cùng .

Chúc Bang Hùng vô cùng kích động, bám riết lấy Tông Nhược An, đẩy cả thư ký Lữ Kiên Bằng sang một bên.

“Thượng tá Tông, ngài quá! Tên bảo vệ đúng là ch.ó cậy gần nhà! Sao ngài bắt về Cục Đặc An luôn ?”

“Thượng tá Tông, Cục Đặc An các ngài bắt cần thông qua Sở Khiển trách đúng ? quyền lực của bộ phận các ngài lớn lắm……”

“Thượng tá Tông, Cục Đặc An còn tuyển ? Đầu óc linh hoạt lắm, cực chuẩn! cảm thấy chắc chắn sẽ phát huy tác dụng lớn hơn ở chỗ các ngài!”

……

Chúc Bang Hùng lải nhải suốt dọc đường, tuyệt nhiên nhắc nửa lời đến con gái . Tông Nhược An cũng ngăn cản, cứ để mặc vo ve bên tai như ruồi nhặng.

Mãi đến khi thím Trần chịu nổi nữa, lau nước mắt : “Thượng tá Tông, ngài thể giúp chúng kiểm tra khu nội trú ? Xem bệnh nhân nào tên là ‘Chúc Oanh Oanh’ ạ?”

Tông Nhược An lúc mới bà, bảo Lữ Kiên Bằng: “Cậu đưa bà khu nội trú, dùng thẻ của Cục Đặc An kiểm tra tung tích của Chúc Oanh Oanh.”

Lữ Kiên Bằng gật đầu: “Vâng, Thượng tá.”

Anh dẫn thím Trần . Chúc Bang Hùng còn nhưng thím Trần lôi xềnh xệch theo.

Họ theo Lữ Kiên Bằng chạy khắp các tầng, tìm mỏi mắt cũng thấy cô gái nào tên “Chúc Oanh Oanh”. Thím Trần thụp xuống cửa cầu thang, lóc t.h.ả.m thiết.

Nhân viên quản lý bệnh viện Lợi Thị của Cục Đặc An đến nên vội vàng chạy tới hỗ trợ tìm kiếm, đối với Lữ Kiên Bằng thì cung kính cẩn trọng, tiện thể cũng khách sáo với vợ chồng thím Trần.

Chúc Bang Hùng bất mãn với Lữ Kiên Bằng: “Con gái tối qua ở hội sở tư nhân đó! Nó cả đêm về! gặp ông chủ hội sở ! đền con gái cho ! Không đền thì đền tiền!”

Thím Trần càng to hơn.

Lữ Kiên Bằng vốn ghét sự kệch cỡm của Chúc Bang Hùng, nhưng thấy thím Trần thương tâm như , nghĩ đến việc họ thể thực sự mất con, nên cũng thấy thương cảm vài phần.

Nhân viên bệnh viện vội : “Sở Khiển trách huy động nhân lực điều tra vụ hỏa hoạn tối qua. Nếu là của hội sở tư nhân, Sở Tư pháp thành Mộc Lan chắc chắn sẽ khởi tố. Tuy nhiên……”

Hắn quanh, hạ thấp giọng: “ thể là do ai đó cố ý phóng hỏa…… Nếu kết luận điều tra là cố ý phóng hỏa thì liên quan gì đến ông chủ hội sở tư nhân ……”

Mắt Chúc Bang Hùng đảo lia lịa. Hắn dường như hiểu ý , nhưng vẻ hiểu lắm.

Thím Trần thì hiểu rõ từ lâu. Bà vẫn xổm mặt đất, hai tay ôm mặt, nước mắt lã chã rơi.

Một lúc , bà mới dậy, nắm chặt cánh tay Chúc Bang Hùng : “Bang Hùng, chúng hỏi bạn học của Oanh Oanh , cô bé tên ‘Phân Đài Ni’ đó, cũng đang ở bệnh viện .”

Nói đoạn, bà nhân viên bệnh viện: “Ngài thể giúp chúng kiểm tra xem cô gái nào tên ‘Phân Đài Ni’ đưa đến đây ?”

Nhân viên bệnh viện liên lạc với đồng nghiệp xong, tiếc nuối trả lời: “Không , bệnh nhân nào tên ‘Phân Đài Ni’ nhập viện cả.”

“Có lẽ cô , về nhà cũng nên. Hôm qua gặp nạn thực nhiều, phần lớn đưa đến bệnh viện chỉ trầy xước nhẹ, chỉ bốn b·ị t·hương nặng do trúng đạn thôi.”

 

 

 

 

 

 

 

Loading...