Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 92: Kết bạn tốt

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:42:36
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Sơ Kiến lắc đầu: “ và Phân Đài Ni , cách liên lạc. Chỉ là học sinh lớp cao cấp bên cạnh, thím sợ là đến trường mới tìm cách liên lạc với cô .”

“Đều là bạn học, cách liên lạc?” Lúc Chúc Bang Hùng tỉnh, xoa đầu dậy, hết say.

Hạ Sơ Kiến nhún vai: “Người là con nhà giàu, thèm kết bạn với loại nhà nghèo như chúng chứ.”

Ánh mắt Chúc Bang Hùng lóe lên.

Thím Trần sốt ruột : “Hôm nay là thứ bảy, các cháu học! Sơ Kiến, hội sở tư nhân đó tên là ‘Vũ’ đúng ? Vũ trong lông vũ ?”

Thư Sách

Hạ Sơ Kiến với ánh mắt tha thiết, sự lo lắng và tấm lòng hiện rõ mồn một, hề giả tạo chút nào.

Hạ Sơ Kiến nhíu mày suy nghĩ nửa ngày mới đáp: “Chắc là ? Lúc cháu chỉ Oanh Oanh thầm một câu, đúng là chữ ‘Vũ’.”

“Chỗ đó ở ?” Thím Trần mở quang não lượng tử, bắt đầu tra cứu Tinh Võng.

Chúc Bang Hùng chỉ tay mặt Hạ Sơ Kiến mắng: “Cũng mang tiếng là hàng xóm! Sao mày cùng nó?! Ha! Chắc chắn là con gái tao xinh hơn mày! Người thèm rủ mày! Mấy đứa con nhà giàu đó đời nào chịu kết bạn với thứ xí như mày!”

Hạ Sơ Kiến: “……”

Nếu Tông Nhược An ở đây, cô chắc chắn sẽ cho gã đàn ông nếm thử mấy báng súng!

Thím Trần tra địa chỉ Tinh Võng, vội xin Hạ Sơ Kiến: “Sơ Kiến, đừng chú Chúc bừa! Chú say , lo lắng cho Oanh Oanh quá…… Chú cố ý ……”

Hạ Sơ Kiến xụ mặt, bộ tức giận.

Thím Trần áy náy gật đầu: “Thím tra địa chỉ , thím tìm con bé ngay đây! Oanh Oanh cả đêm về nhà, chắc chắn là ở đó! Thím nhất định tìm nó!”

Nói , thím Trần lao khỏi tòa nhà.

Chúc Bang Hùng nghĩ ngợi một chút cũng chạy theo, chạy thở hồng hộc gọi với theo thím Trần: “Bà đợi với! Đợi với!”

Nhìn hai chạy xa, Hạ Sơ Kiến vẻ mặt lo lắng: “Oanh Oanh sẽ xảy chuyện gì chứ?”

Tông Nhược An nhàn nhạt : “Họa phúc cửa, duy tự chiêu.” (Họa phúc cửa nẻo, do tự chuốc lấy thôi).

“Sao ngài trù ẻo bạn học của thế?” Hạ Sơ Kiến vui, “Bạn đắc tội gì với ngài ?”

Tông Nhược An bước , : “May cho cô là tối qua cùng bạn cô đến cái hội sở tư nhân đó. thấy bạn cô lành ít dữ nhiều .”

“Hả?!” Hạ Sơ Kiến kinh hãi, đuổi theo Tông Nhược An hỏi: “Thượng tá Tông, ý ngài là ? Ngài đừng dọa , nhát gan lắm……”

“Cô nhát gan? Không, nghĩ cô nhát gan .” Tông Nhược An cảm thấy cô đuổi theo, bất giác chậm , hỏi: “Cô xem tin tức ?”

xem. Cô cô hôm qua mới xuất viện, mải chuyện với còn kịp nữa là……” Hạ Sơ Kiến mở quang não lượng tử, “Để tra thử xem.”

Tông Nhược An thở dài: “Đừng tra nữa, chuyện lành gì . Chỉ hy vọng bạn cô hiền tự thiên tướng, gặp dữ hóa lành.”

“Thượng tá Tông, ngài chuyện thể trực tiếp hơn chút ? Đừng dùng mấy biện pháp tu từ như ẩn dụ, so sánh nữa, tránh gây hiểu lầm cần thiết.”

Tông Nhược An: “……”.

Giọng điệu quen tai quá.

Hắn cũng nghĩ nhiều, thẳng: “Tối qua tại hội sở tư nhân ‘Vũ’ ở đường ven biển khu phía Đông xảy một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng, t·hương v·ong ít . Nghe còn cả tay s.ú.n.g dính líu . Vụ việc Sở Khiển trách thành Mộc Lan xếp đại án, chỉ xin của Sở Khiển trách từ Phủ Tổng đốc quận Đại Phủ về hỗ trợ điều tra, mà còn xin Cục Đặc An chúng phối hợp nữa.”

Hạ Sơ Kiến hít ngược một khí lạnh: “Không thể nào?! Khu đường ven biển phía Đông chẳng là khu biệt thự cao cấp ? Ở đó cũng thể xảy chuyện lớn thế ? —— Ôi trời! Oanh Oanh sẽ chứ?!”

“Nếu đến ‘Vũ’, cả đêm về, thì đang ở bệnh viện cũng là ở nhà xác.” Tông Nhược An lạnh lùng , “Hoặc cũng thể, đang trong đống tro tàn.”

Hạ Sơ Kiến câm nín hồi lâu.

Cô lặng lẽ theo Tông Nhược An khỏi đại sảnh tầng một, bước lối nhỏ bên ngoài. Khoảng cách giữa các tòa nhà ở đây cực hẹp, thậm chí đủ cho một qua.

Từ đây , băng qua những con đường nhỏ quanh co trong khu chung cư mới đến đường lớn bên ngoài.

Hai bước khỏi cổng khu chung cư thì đột nhiên một đám từ đường lớn vây lấy.

Đám kẻ cầm s.ú.n.g Mauser cũ nát, kẻ cầm d.a.o thái dưa hấu sắc lẹm, hùng hổ lao về phía họ.

Tông Nhược An từng thấy cảnh tượng lớn, nhưng đám cầm vũ khí thô sơ như mà dám vây bắt , vẫn sững sờ.

Chính trong khoảnh khắc sững sờ đó, Hạ Sơ Kiến rút súng, chắn mặt Tông Nhược An, chĩa về phía ba kẻ chạy đầu và “bằng bằng bằng” nổ ba phát súng!

b.ắ.n bọn chúng mà b.ắ.n xuống đất, ngay sát chân họ một tấc.

Mặt đường khu phía Bắc đều là đường xi măng cũ nát, lẽ tồn tại mấy trăm năm. Đạn b.ắ.n xuống tạo thành những cái hố nhỏ, bụi đất bay mù mịt, dọa đám khựng .

“Ngồi xuống! Ngồi xuống! Ngồi xuống và véo tai ! Nếu b.ắ.n tiếp đấy!” Hạ Sơ Kiến nắm chặt khẩu s.ú.n.g lục băng đạn dài bất ly , khí thế bức .

Tông Nhược An: …….

Thế mà một cô gái nhỏ bảo vệ.

cảm giác …… cũng tệ.

Nụ thoáng qua môi biến mất.

Đám ô hợp tài thiện xạ của Hạ Sơ Kiến dọa cho sợ mất mật. Ba kẻ dẫn đầu vội vàng vứt vũ khí, thụp xuống đất véo tai .

Những kẻ phía thấy thủ lĩnh đầu hàng cũng vội vã theo, vứt vũ khí, từng một xổm xuống đất, hai tay véo chặt tai.

Tông Nhược An lưng Hạ Sơ Kiến, thấy một đám đàn ông cao to lực lưỡng đều đang xổm véo tai, còn Hạ Sơ Kiến – một cô gái nhỏ nhắn – cầm s.ú.n.g lục chỉ họ.

Quả là phận nữ nhi thua kém đấng mày râu, một phát s.ú.n.g khói bay mù mịt……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-92-ket-ban-tot.html.]

lúc , một chiếc chiến đấu cơ hình cú mèo khổng lồ từ từ hiện hình giữa trung. Chiếc chiến cơ to lớn che khuất cả bầu trời, chiếm cứ gần một nửa gian phía khu chung cư!

Trên chiến cơ còn biểu tượng thập tự tinh màu bạc vô cùng bắt mắt.

“Cục Đặc An?! Đây là chiến cơ của Cục Đặc An!” Không ai ở hô lên một tiếng.

Đám đàn ông đang xổm véo tai phía lúc sợ đến mức chuyển sang rạp xuống đất.

Hạ Sơ Kiến: “……”

Chiến cơ lơ lửng vuông góc giữa trung, dù cách mặt đất một khá xa nhưng vẫn tạo áp lực cực lớn cho bên .

Lữ Kiên Bằng nhảy xuống từ chiến cơ như chuyện gì, khoác một chiếc áo khoác đồng phục Cục Đặc An lên Tông Nhược An.

Khi mặc thường phục, Tông Nhược An trông như một quý công t.ử tuấn tú hơn cả phụ nữ. khi khoác lên bộ đồng phục Cục Đặc An, khí thế uy nghiêm tự nhiên toát khiến rét mà run.

Gã đàn ông từng canh thang máy ở tòa nhà Hạ Sơ Kiến đang lẩn trong đám đông, thấy cảnh liền trợn ngược mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tông Nhược An đưa túi áo khoác cho Lữ Kiên Bằng, đưa tay về phía Hạ Sơ Kiến.

Đây là bắt tay từ biệt ?

Hạ Sơ Kiến lịch sự đưa tay bắt tay .

Tông Nhược An: “……”

Thấy Hạ Sơ Kiến bắt tay xong định rụt về, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, : “ sẽ giúp tìm , cô cùng ?”

Hạ Sơ Kiến: “……”

Cô ngẩn , thầm nghĩ hóa khách sáo ?

Tông Nhược An hiếm khi thấy cô ngơ ngác như , khẽ mỉm : “ đưa cô lên chiến cơ của .”

Hóa là vì lý do mới đưa tay . Cô còn tưởng là bắt tay tạm biệt……

Hạ Sơ Kiến cũng đỏ mặt, chỉ ngượng ngùng : “Là thế , cũng . với cô cô một tiếng .”

Tông Nhược An gật đầu, buông tay cô : “Cô nhắn tin .”

Hạ Sơ Kiến giơ đồng hồ quang não lượng t.ử lên, bắt đầu trao đổi với Hạ Viễn Phương.

Hạ Viễn Phương Hạ Sơ Kiến tiếp tục dính líu chuyện , hơn nữa Tông Nhược An của Cục Đặc An. Tuy bà từng tiếp xúc với bộ phận , nhưng trong ký ức của bà, những nghề đều tinh ranh như ma. Bà lo lắng Hạ Sơ Kiến cẩn thận sẽ tự hại , vì thế kiên quyết phản đối, đồng thời với Hạ Sơ Kiến: “Để cô chuyện với Thượng tá Tông.”

Hạ Sơ Kiến bảo Tông Nhược An: “Thượng tá Tông, cô cô chuyện với ngài.”

Tông Nhược An kết nối hệ thống liên lạc qua quang não của Hạ Sơ Kiến, bắt đầu trò chuyện với Hạ Viễn Phương.

Hạ Viễn Phương chuyện lịch sự nhưng xa cách: “Thượng tá Tông, ngài nhiệt tình như là phúc khí của chúng . Nếu ngài thể mặt giúp hàng xóm của chúng tìm con gái, xin mặt bà cảm ơn ngài. Sơ Kiến còn nhỏ, con bé đến những nơi phức tạp đó, mong ngài thông cảm.”

Đây là lời từ chối khéo léo đề nghị đưa Hạ Sơ Kiến cùng của Tông Nhược An.

Tông Nhược An suy nghĩ một chút gật đầu: “Bà Hạ, bà đúng, là lỗ mãng. sẽ giúp tìm , nhưng Sơ Kiến quả thực thích hợp cùng .”

Hắn kết thúc cuộc gọi với Hạ Viễn Phương, sang với Hạ Sơ Kiến: “Cô cô của cô đúng, lỗ mãng . Cô cần , hôm nay rảnh rỗi nên sẽ giúp hàng xóm của cô tìm kiếm một chút.”

Hạ Sơ Kiến thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ thất vọng, hạ giọng : “Thượng tá Tông, phiền ngài . Oanh Oanh là hàng xóm, cũng là bạn học, thậm chí là bạn cùng bàn của . Quan hệ giữa chúng .”

“Ừ, .” Tông Nhược An vẻ thiết, sự chứng kiến của bao : “Sau việc gì, thể liên lạc với .”

Hắn giơ đồng hồ quang não lượng t.ử của : “Kết bạn .”

Hạ Sơ Kiến: “……”

Tông Nhược An bình thản tiếp: “Nếu tin tức về bạn học của cô, thể thông báo kịp thời cho cô.”

Hạ Sơ Kiến nghĩ thầm, Tông Nhược An chỉ cứu cô một mạng mà còn nhiệt tình giúp thím Trần tìm Oanh Oanh, yêu cầu quả thực thể từ chối.

Cô giơ đồng hồ quang não lượng t.ử của lên, quét mã với Tông Nhược An và kết bạn.

Tông Nhược An gật đầu chào cô, tung nhảy lên, như bộ , bước lên chiếc chiến đấu cơ hình cú mèo của .

Lữ Kiên Bằng tò mò Hạ Sơ Kiến vài mới : “Cô bé Hạ, s.ú.n.g của cô tồi !”

Hạ Sơ Kiến khen s.ú.n.g của còn vui hơn khen , lập tức hớn hở : “Ngài thật hàng!”

Lữ Kiên Bằng khen ngược chút ngượng ngùng, vội vàng bay lên chiến cơ.

Rất nhanh, chiếc chiến cơ tiến trạng thái tàng hình và biến mất mắt .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...