Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 91: Hắn sẽ gặp báo ứng từ chính tay tôi

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:28:12
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba năm qua, đứa nhỏ chịu bao khổ cực, mà con bé từng hé răng nửa lời về sự thật……

Tất nhiên, Hạ Viễn Phương Hạ Sơ Kiến giấu giếm là ý . Con bé lo lắng.

Quan trọng hơn, Hạ Sơ Kiến hiểu rằng dù bà thì cũng chẳng thể gì, thì hà tất tạo thêm gánh nặng tâm lý cho bà?

Hạ Viễn Phương nhận bản thực sự xem nhẹ sự nguy hiểm của thế giới . Nếu địa vị cao hơn, bản lĩnh lớn hơn, những nguy hiểm đó sẽ mãi mãi thể loại trừ.

Hạ Sơ Kiến thấy vai Hạ Viễn Phương khẽ run, bà cầm khăn giấy bàn lau nước mắt.

Cô cô đang ……

Hạ Sơ Kiến cụp mắt, bước tới an ủi: “Cô cô, chuyện qua , con cả. Hơn nữa nhờ chuyện mà con trong cái rủi cái may, quen với các thủ trưởng của Cục Đặc An……”

Tông Nhược An: …….

Đột nhiên Hạ Sơ Kiến gọi là “thủ trưởng”, cảm giác …… thật đột ngột.

Hắn cũng bước gần, với Hạ Viễn Phương: “Bà Hạ, Hạ Sơ Kiến là một cô gái dũng cảm và năng lực. Cô độc lập đến mức quên mất cô mới 17 tuổi. Đây là chuyện , xin bà đừng trách móc cô .”

Hạ Viễn Phương giơ tay ngăn họ tiếp.

Bà hít sâu một , ngẩng đầu lên, nước mắt lau khô nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe.

Thư Sách

Hạ Viễn Phương khàn giọng hỏi: “Thượng tá Tông, tên Phàn Thành Tài rõ ràng là chủ mưu, tại chỉ điều tra nội bộ? Chẳng lẽ pháp luật cũng bó tay với ?”

Hạ Sơ Kiến thở phào nhẹ nhõm, xuống bên cạnh Hạ Viễn Phương, vòng tay ôm lấy vai bà để trấn an.

Tông Nhược An lắc đầu, điềm tĩnh giải thích: “Chuyện đơn giản như . Ba tên Á nhân b·ị gi·ết bởi Hạ Sơ Kiến, hai tên tiến hóa giả còn chúng bắt giữ. Phàn Thành Tài nhiều nhất chỉ tính là mưu toan chiếm đoạt tài sản, đến mức g·iết . Bởi vì hai tên tiến hóa giả nhận hết tội danh liên quan đến hành vi ‘g·iết ’.”

“Hơn nữa, Phàn Thành Tài là quý tộc. Ở góc độ hình sự, quý tộc những đặc quyền nhất định. Vì , các vị thể khởi kiện dân sự đòi bồi thường, nhưng về mặt hình sự thì khó định tội .”

“Cứ thế mà tha cho ?” Hạ Viễn Phương vô cùng thất vọng, càng thêm căm hận cái xã hội phân chia giai cấp khắc nghiệt .

Hạ Sơ Kiến cũng Phàn Thành Tài c·hết, nhưng cô càng hiểu rõ, chỉ dựa pháp luật thì thể nào lấy mạng .

“Cô cô, đừng đau lòng, loại chuyện ác tày trời, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi.” Hạ Sơ Kiến bình tĩnh an ủi Hạ Viễn Phương, đồng thời thầm bổ sung trong lòng: Hắn sẽ gặp báo ứng từ chính tay cô.

Hạ Viễn Phương cố gắng bình tâm trạng, cầm bút ký tên văn bản, giọng khàn khàn: “Nếu thì ký. Bồi thường dân sự thì thôi , gia đình bình dân như chúng lấy tiền thuê luật sư kiện tụng với một quý tộc?”

Khi đưa văn bản cho Tông Nhược An, bà hỏi thêm: “ hai tên tiến hóa giả tay sai của Phàn Thành Tài chắc chắn sẽ t·ử h·ình chứ?”

“Vâng, chúng chuyển giao hồ sơ cho Sở Tư pháp, họ sẽ khởi tố, và Tòa án sẽ đưa phán quyết.”

“Vậy là các ngài vẫn thể đảm bảo bọn chúng chắc chắn t·ử h·ình.”

“Bà Hạ, việc khi tòa thì ai thể đảm bảo chắc chắn cả.”

“Đã thì chúng cần tòa chứ?”

“Không cần ạ, chỉ cần văn bản chữ ký là đủ.”

Tông Nhược An trả lời thành khẩn.

Hạ Viễn Phương phẩy tay: “Được , . Sơ Kiến, con tiễn Thượng tá Tông về giúp cô.”

Rõ ràng là bà Tông Nhược An ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Tông Nhược An cũng nán thêm. Hắn gật đầu: “Vậy xin phép cáo từ, bà bảo trọng.”

Hạ Sơ Kiến khoác áo, cùng Tông Nhược An cửa. Cô thẳng đến thang máy, bấm nút.

Tông Nhược An như : “Thang máy tòa nhà chẳng chiếm dụng ? Cô còn dám dùng ?”

Hạ Sơ Kiến nghiêm trang đáp: “Không tính đó thì vẫn thể dùng thang máy .”

Tông Nhược An , gì thêm. Nếu tự đến một chuyến, thật ngờ còn cái thang máy lạc hậu đến thế . Cũ nát như mà cũng tranh giành ?

Một phút , hai bước khỏi thang máy.

Vừa đến đại sảnh tầng một, họ thấy tiếng ồn ào hỗn loạn.

Tai Hạ Sơ Kiến khẽ động. Cô thấy tiếng của thím Trần.

“Bang Hùng! cầu xin ông! Đi tìm con gái của chúng ! tìm cả đêm qua thấy con bé ! Nó là mạng sống của đấy!”

Ngay lối đại sảnh tầng một, một phụ nữ trung niên tóc tai rối bù, quần áo cũ nát đang quỳ rạp đất, ôm chân một đàn ông gào t.h.ả.m thiết.

Gã đàn ông nồng nặc mùi rượu, quăng mạnh chai rượu tay xuống đất vỡ tan tành, một tay túm tóc phụ nữ, tay tát bôm bốp mặt bà, miệng gầm gừ: “Không thấy?! Sao thấy! Cái con ranh con đó! Ngày thường tao dạy bảo nó thì nó ! Giờ còn dám đêm về! Muốn loạn ?!”

Đó chính là thím Trần và chồng bà - Chúc Bang Hùng.

Hạ Sơ Kiến nhíu mày chán ghét. Lại b·ạo h·ành gia đình, chỉ đ.á.n.h trong nhà mà còn lôi tận chốn đông để đánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-91-han-se-gap-bao-ung-tu-chinh-tay-toi.html.]

Hạ Sơ Kiến bước lên một bước, định ngăn cản Chúc Bang Hùng, nhưng thấy tiếng lóc van xin của thím Trần, cô khựng rụt chân về.

Tông Nhược An liếc cô, khẽ hỏi: “…… Sao lên can ngăn? Gã đàn ông cô thừa sức đối phó mà.”

Hạ Sơ Kiến: …….

Cô bực bội đáp: “Thượng tá Tông, vợ chồng nhà đ.á.n.h , xen gì?”

Tông Nhược An ngạc nhiên: “…… Đây là vợ chồng ? b·ạo h·ành gia đình là phạm pháp, tại báo cảnh sát?”

Hạ Sơ Kiến suy nghĩ nhanh, nhàn nhạt : “Không phụ nữ nào trong cảnh đó cũng dũng khí báo cảnh sát. Đó là hàng xóm của , ông đ.á.n.h bà suốt mười mấy năm nay .”

Tông Nhược An sâu mắt cô, : “Cũng đúng, chuyện như chắc chắn sẽ xảy với cô.”

Hạ Sơ Kiến đáp trả một cách đầy lý lẽ: “Thượng tá Tông thật tinh tường. Kẻ nào dám đối xử với như , nhà chắc chắn sẽ thắp hương cho hằng năm đấy.”

Tông Nhược An bật , lắc đầu: “ thường lo chuyện bao đồng, nhưng gặp chuyện bất bình mà bỏ qua thì là thất trách.”

“Ngài quan chức Sở Khiển trách, liên quan gì đến ngài?” Hạ Sơ Kiến chút lo lắng, sợ Tông Nhược An nhúng tay sẽ hỏng việc.

Tông Nhược An thu nụ , bước đến bên cạnh vợ chồng Chúc Bang Hùng, hỏi: “Hai con gái mất tích ? Xin hỏi con gái hai bao nhiêu tuổi ?”

Thím Trần ngẩng đầu thấy Tông Nhược An, vội lau nước mắt, lồm cồm bò dậy: “Ngài là ai? Ngài thể giúp chúng ?”

Chúc Bang Hùng thấy khí độ bất phàm của Tông Nhược An thì dám đ.á.n.h vợ nữa, ợ một nồng nặc mùi rượu, lè nhè : “Liên…… liên quan quái gì đến mày!”

Hạ Sơ Kiến vội vàng bước tới, lớn tiếng quát Chúc Bang Hùng: “Ông Chúc, đến Thượng tá Tông của Cục Đặc An mà ông cũng dám mắng ? Sáng sớm ngày say khướt thế !”

Vừa thấy ba chữ “Cục Đặc An”, Chúc Bang Hùng tỉnh rượu hơn một nửa.

Hắn lập tức đổi sắc mặt, nịnh nọt khúm núm, còn chìa tay định bắt tay Tông Nhược An: “Ngài là thủ trưởng Cục Đặc An ? Hân hạnh, hân hạnh!”

Tông Nhược An thong thả đút tay túi quần, thèm để ý đến Chúc Bang Hùng, tiếp tục hỏi thím Trần: “ con gái hai mất tích ? Cô bé bao nhiêu tuổi?”

Thím Trần nức nở: “Con gái 18 tuổi, là bạn học cùng lớp với Sơ Kiến. Hôm qua tan học xong con bé về nhà……”

Hạ Sơ Kiến dám hiệu bằng mắt với bà, chỉ vẻ tò mò hỏi: “Thím Trần, thím đang tìm Oanh Oanh ạ? Cậu thế? Mất tích ?”

Thím Trần tiếp lời cô, òa : “Sơ Kiến, cháu học cùng lớp với Oanh Oanh, thím hỏi cháu, hôm qua tan học cháu thấy Oanh Oanh ? Cháu ?”

Hạ Sơ Kiến trợn tròn mắt: “Cậu vẫn về nhà ?!”

Vợ chồng Chúc Bang Hùng đồng thanh hỏi: “Cháu ?”

Hạ Sơ Kiến liếc Tông Nhược An đầy bất an, ấp úng thôi.

Tông Nhược An thấy đó là bạn học của Hạ Sơ Kiến, bèn gật đầu: “Hôm nay cũng rảnh, thể giúp hai tìm kiếm.”

Hạ Sơ Kiến lộ vẻ vui mừng, kéo tay thím Trần: “Thím Trần, quá ! Thượng tá Tông là của Cục Đặc An, tìm dễ như trở bàn tay!”

Thím Trần lắp bắp cảm ơn Tông Nhược An, đó tràn đầy hy vọng Hạ Sơ Kiến: “Sơ Kiến, cháu Oanh Oanh ?”

Hạ Sơ Kiến thở dài: “Hôm qua tan học, Oanh Oanh vốn định về cùng cháu, nhưng một bạn nữ lớp bên cạnh gọi , rủ ‘mở mang tầm mắt’.”

Chúc Bang Hùng liền hỏi dồn: “Mở mang tầm mắt? Là ?”

Hạ Sơ Kiến đáp: “Cháu cũng rõ cụ thể, Oanh Oanh vội lắm, chỉ là đến một hội sở tư nhân nào đó. Bạn học bảo …… bảo ……”

Cô liếc Chúc Bang Hùng, ngập ngừng tiếp.

Chúc Bang Hùng trừng mắt quát: “Nói mau! Không tao tố cáo mày tội báo!”

Hạ Sơ Kiến: “……”

Cô lạnh mặt, bĩu môi: “Thế thì nữa. Con gái ông Oanh Oanh đủ 18 tuổi, quyền tự do . Cậu thì liên quan gì đến ?”

“Mày ——!” Chúc Bang Hùng thấy thế, theo thói quen giơ tay lên định tát Hạ Sơ Kiến.

Hắn đ.á.n.h vợ ở nhà quen thói, bình thường cũng coi thường phụ nữ, đang rượu trong nên càng kiềm chế bản .

Hạ Sơ Kiến đương nhiên sẽ yên cho đánh.

đợi cô kịp né tránh, Tông Nhược An tóm chặt lấy cánh tay Chúc Bang Hùng, lạnh lùng : “Còn dám tấn công trẻ vị thành niên, ông ?”

Tông Nhược An khẽ vận dụng chút tinh thần lực, Chúc Bang Hùng trợn ngược mắt, ngất xỉu ngay lập tức. Tông Nhược An buông tay, gã đàn ông đổ ập xuống sàn như một đống thịt.

Thím Trần vẻ sợ sệt, vội vàng cầu xin Tông Nhược An: “Thủ trưởng đại nhân, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chồng ! Ông say rượu nên mới thế, bình thường như ……”

“Thím Trần! Ông Chúc bình thường vẫn như mà! Kể cả lúc say!” Hạ Sơ Kiến “bức xúc” lên tiếng.

Thím Trần quệt nước mắt, cúi đầu : “Sơ Kiến, cháu chỉ cần cho thím , Oanh Oanh nhà thím rốt cuộc ?”

Hạ Sơ Kiến thở dài: “Cháu thực sự rõ lắm, Oanh Oanh chỉ với cháu là Phân Đài Ni lớp bên cạnh bảo sẽ giới thiệu bạn trai cho , đưa đến một hội sở tư nhân tên là ‘Vũ’.”

“Người đó tên là Phân Đài Ni ? Cháu cách liên lạc với cô ?” Thím Trần vội vàng truy hỏi.

Loading...