Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 90: Không ai mong muốn cả (Canh hai)
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:28:11
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tông Nhược An gia cảnh Hạ Sơ Kiến nghèo, chẳng chính bỏ 30 vạn Bắc Thần tệ để mua sản phẩm của nhà từ tay cô đó ?
Hắn điều tiếp tục chủ đề nhạy cảm , chỉ : “Vậy cho một ly nước lọc.”
Hạ Sơ Kiến bếp rót cho cốc nước, tiện thể rót cho một cốc. Hai cùng uống nước trong phòng khách.
Tông Nhược An nhấp một ngụm, : “Hôm nay đến đây là vì lấy khẩu cung về vụ việc của Phàn Thành Tài.”
Hạ Sơ Kiến thẳng dậy: “Ngài cứ hỏi, gì sẽ nấy.”
Cô hận c·hết tên Phàn Thành Tài đó, nếu thể khiến đền tội thì càng .
Tông Nhược An : “Cô chịu sự đối xử bất công tại Sở Khiển trách thành Mộc Lan. Sau khi Cục Đặc An chúng việc với Sở Khiển trách địa phương, bên họ tiến hành điều tra nội bộ đối với Phàn Thành Tài. Bây giờ cần cô ký tên văn bản , đó thể chuyển giao cho Sở Tư pháp để khởi tố.”
Tông Nhược An lấy một tập tài liệu, đưa cho Hạ Sơ Kiến ký tên.
Hạ Sơ Kiến nhận lấy, định mở xem kỹ thì Hạ Viễn Phương bước .
Bà vệ sinh cá nhân xong xuôi, mặc một chiếc áo len giặt đến bạc màu, cùng chiếc quần kaki cũng bạc màu nhưng là ủi phẳng phiu, từ tốn bước phòng khách.
Nghe tiếng động, Tông Nhược An ngẩng đầu , nhướng mày ngạc nhiên. Người phụ nữ toát lên vẻ trí thức đậm nét!
khi Hạ Viễn Phương xuống đối diện, cảm giác đó biến mất. Trong mắt , bà lúc trông giống một bậc trưởng bối dịu dàng và từ ái hơn.
Bà xuống với dáng vẻ ưu nhã, giọng nhẹ nhàng như gió xuân: “Xin chào, là Hạ Viễn Phương, cô của Hạ Sơ Kiến. Xin hỏi ngài là ai?”
Tông Nhược An bất giác thẳng lưng hơn. Hắn mỉm đáp: “Chào bà Hạ, là Tông Nhược An, Thượng tá Cục trưởng Cục Thông tin thuộc Tổng bộ Cục Đặc An. Hôm nay mạo đến thăm là vì Hạ Sơ Kiến ký tên văn bản .”
“Hóa là Thượng tá Tông. Không là văn bản gì, thể cho xem qua ?” Hạ Viễn Phương xin , tiếp: “Sơ Kiến vẫn đủ tuổi thành niên, cho nên con bé thể ký tên bất kỳ văn bản pháp lý nào.”
Lời chẳng khác nào chiếu tướng Tông Nhược An.
Tông Nhược An: “……”
Hắn quả thực quên mất chi tiết . Hình ảnh Hạ Sơ Kiến đại sát tứ phương trong văn phòng Phó cục trưởng Sở Khiển trách ở trạm kiểm soát thành Mộc Lan để ấn tượng quá sâu sắc, khiến liên tưởng cô với ba chữ “vị thành niên”.
Tông Nhược An vội vàng : “Là do sơ suất, quên mất điểm . Bà là cô, cũng là giám hộ duy nhất của Sơ Kiến, xin mời bà xem qua .”
Vừa xin nhận sai, Tông Nhược An âm thầm suy tư.
Theo tài liệu , Hạ Viễn Phương đáng lẽ đang mắc bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. , bà mắc bệnh gen di truyền nghiêm trọng. Ở Đế quốc Bắc Thần, loại bệnh thuộc dạng nan y. Vậy tại bà khỏi bệnh?
Tính chất công việc khiến Tông Nhược An thường xuyên sàng lọc những điểm trọng yếu từ biển dữ liệu khổng lồ. Vì , tình trạng của Hạ Viễn Phương khiến chút kinh ngạc. Tuy nhiên, phụ trách mảng tình báo nên ý nghĩ đó chỉ lóe lên biến mất.
Lúc , Hạ Viễn Phương đang Hạ Sơ Kiến, thái độ bình thản : “Sơ Kiến, đưa cho cô xem.”
Hạ Sơ Kiến: “……”
Cô dám. Văn bản ghi chép chi tiết bộ sự việc xảy ngày hôm đó. Trong khi đó, cô từng hé răng nửa lời với cô cô về những chuyện .
“Sơ Kiến.” Hạ Viễn Phương cao giọng hơn, ngữ khí thêm phần nghiêm khắc.
Hạ Sơ Kiến siết chặt tập tài liệu, ánh mắt bắt đầu d.a.o động.
Tông Nhược An quan sát vẻ mặt của Hạ Sơ Kiến, chợt hiểu tâm tư của cô bé. Rõ ràng là cô đang sợ hãi, sợ cô cô thấy nội dung trong tài liệu.
Tại sợ? Có lẽ vì cô cô cô mới xuất viện, cô bà kích động chăng? Bởi vì tập tài liệu dùng để định tội Phàn Thành Tài và cấp , nên ghi chép cực kỳ chi tiết, thậm chí còn kèm theo cả hình ảnh……
Tông Nhược An suy nghĩ nhanh, vươn tay về phía Hạ Sơ Kiến : “Là do suy nghĩ chu . Sơ Kiến, đưa tài liệu cho , sẽ về bảo họ soạn một bản khác. Cô là thành niên, hồ sơ cần .”
Hạ Sơ Kiến vội vàng nhét tập tài liệu trở tay Tông Nhược An.
Hạ Viễn Phương: “……”
Bà nheo mắt . Rõ ràng là con bé bà thấy. Trong tập tài liệu điều gì quá đáng ?
Hạ Viễn Phương chịu bỏ cuộc, với Tông Nhược An: “Thượng tá Tông, là giám hộ duy nhất của Sơ Kiến, quyền tình huống liên quan đến con bé. Cho dù văn bản hợp lệ, cũng hy vọng xem qua.”
Bà đưa tay về phía Tông Nhược An, thái độ kiên quyết và bướng bỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-90-khong-ai-mong-muon-ca-canh-hai.html.]
Hạ Sơ Kiến vài nét thần thái quả thực giống cô cô .
Tông Nhược An trầm ngâm một lát vẫn quyết định đưa tập tài liệu cho Hạ Viễn Phương, : “Bà Hạ, đây là tài liệu nội bộ của Cục Đặc An, hiệu lực, nên mới mang đến cho Sơ Kiến xem . Nội dung bên trong đều thể chỉnh sửa.”
Hạ Viễn Phương một lời, nhận lấy tài liệu từ tay Tông Nhược An, mở xem.
Tập tài liệu trình bày cả văn lẫn ảnh, dày chừng hơn hai mươi trang.
Sắc mặt Hạ Sơ Kiến trở nên trắng bệch, hai tay đan chặt , yên ghế sô pha.
Ánh mắt Tông Nhược An khẽ động, dậy : “Sơ Kiến, áo khoác của vẫn đang ở chỗ cô ?”
Hạ Sơ Kiến hồn, ngượng ngùng đáp: “ , định giặt xong mới trả ngài, nhưng kịp .”
Cô dậy, vội vàng chạy phòng lấy cái túi vải đựng áo khoác.
Tông Nhược An theo, dừng ở cửa phòng ngủ của cô.
Nhà của Hạ Sơ Kiến tuy đến nỗi tồi tàn nhưng trong mắt Tông Nhược An thì quả thực đơn sơ. Phòng học và phòng ngủ chung một gian, khá bất tiện.
Hắn ở cửa, khẽ hỏi: “…… Tại mua một căn nhà rộng hơn?” Hắn cô tiền mà.
Hạ Sơ Kiến cầm túi áo khoác , lí nhí đáp: “Nghèo, mua nổi.”
Tông Nhược An nhận lấy túi, nhướng mày: “Giá nhà ở thành Mộc Lan các cô rẻ. Căn hộ ở khu bên cạnh, cô thừa sức mua .”
Hạ Sơ Kiến ngạc nhiên: “Thượng tá Tông mà cũng giá nhà ở thành Mộc Lan chúng ?”
“Cô gì ?” Tông Nhược An mỉm , “ chuyên quản lý thông tin. Giá nhà thuộc về thông tin dân sinh quan trọng ở nơi, ?”
Hạ Sơ Kiến hiểu lắm, trả lời lấy lệ: “Thế ạ? Thượng tá Tông lợi hại quá.”
Vừa , cô lén liếc về phía Hạ Viễn Phương đang trong phòng khách. Có thể thấy rõ cô để ý đến thái độ của cô cô.
Tông Nhược An cũng cảm thấy hối hận vì sự đường đột của .
Hắn hạ giọng : “Xin , cô của cô xuất viện. Nếu thì gọi cô đến trụ sở ký tên .”
Hạ Sơ Kiến tuy chút trách móc Tông Nhược An mời mà đến, nhưng xin , cô cũng nên quá khắt khe.
Cô nhỏ giọng đáp: “Không , chuyện ai mong cả.”
Tông Nhược An: “……”
Câu cứ sai sai thế nào .
Thư Sách
Trong phòng khách, Hạ Viễn Phương rốt cuộc cũng xem hết tập tài liệu.
Nước mắt bà trào như đê vỡ, cố nén thế nào cũng .
Quả nhiên, Hạ Sơ Kiến vẫn luôn giấu giếm bà chuyện.