Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 87: Định mức làm việc thiện hôm nay đã vượt chỉ tiêu
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:28:08
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúc Oanh Oanh và thím Trần cùng về phía Hạ Sơ Kiến: “…… Nữ đại gia?”
Hạ Sơ Kiến sờ mũi, hổ giải thích thế nào.
Tam Tông ưỡn ngực, kiêu ngạo : “Tam Tông là hầu của nữ đại gia! Không nô lệ nha!”
Nhìn , hài lòng với sự “thăng cấp” phận của .
Thím Trần: “……”
Chúc Oanh Oanh: “……”
Tuy cảm thấy gã Á nhân đầu heo kỳ quặc, nhưng hai con cũng nhận thấy quả thực là một Á nhân dễ chuyện và thật thà.
Lúc , thím Trần cũng để lộ cái đầu mèo lớn với những vằn hổ uy nghiêm của .
Bà với Tam Tông: “Tam Tông, cảm ơn giúp chăm sóc con gái. sẽ để chịu thiệt . sẽ tự mang lương thực, quần áo, đồ dùng và cả đồ chơi cho con bé.”
“Thím Trần, chỗ Tam Tông cái ăn cái dùng , chỉ là quần áo thôi.” Tam Tông gãi đầu, “Thím Trần mang quần áo và đồ chơi đến là .”
Hạ Sơ Kiến thấy Tam Tông vẫn mặc bộ đồ bao tải rách rưới, thầm kêu . Sao cô quên chuẩn quần áo cho Tam Tông chứ?!
Hạ Sơ Kiến vỗ trán, nhớ còn một chiếc vòng tay thông minh cũ dùng đến, vội : “Tam Tông, lát nữa nhờ thím Trần mang cho ngươi một chiếc vòng tay thông minh, ngươi dùng cái đó để liên lạc với nhé.”
Mắt Tam Tông sáng rực lên: “Tam Tông cũng dùng vòng tay thông minh ?! Nữ đại gia đối xử với Tam Tông quá!”
Thư Sách
Thím Trần thái độ tự nhiên của Tam Tông, trong lòng chút ngạc nhiên nhưng biểu lộ ngoài, : “Tam Tông, cái gì của là của . nuôi nổi con gái , mỗi tháng sẽ mang đồ đến cho con bé một . Lần vội quá nên mang gì, lát nữa sẽ .”
Tam Tông gật đầu lia lịa.
Hạ Sơ Kiến cũng nắm tay Chúc Oanh Oanh dặn dò: “Oanh Oanh, cứ ở đây nhé, khi nào rảnh tớ sẽ đến chơi với .”
Cô cũng thường xuyên đến đây thăm "bảo bối" của nữa!
Chúc Oanh Oanh cảm động : “Sơ Kiến, với tớ quá! Sơ Kiến, chúng giữ liên lạc nhé!”
Thím Trần đồng hồ, với Hạ Sơ Kiến: “Sơ Kiến, chúng về . Lát nữa thím đưa đồ dùng hàng ngày cho Oanh Oanh, ?”
“Thím Trần, cháu chỉ chỗ cho thím thì thím cứ yên tâm sử dụng. Cháu tin tưởng thím.”
Hạ Sơ Kiến cảnh giác, nhưng cô tin rằng cô cô chắc chắn biện pháp để đảm bảo thím Trần dị tâm, nên cần vẽ rắn thêm chân.
Thím Trần gật đầu, sang với Chúc Oanh Oanh: “Oanh Oanh, con chờ một chút. Mẹ đưa Sơ Kiến về sẽ ngay.”
“Mẹ cẩn thận nhé.” Chúc Oanh Oanh lưu luyến nắm tay thím Trần, nhưng cũng nhanh chóng buông , theo bóng và Hạ Sơ Kiến rời .
……
Đường về còn nhanh hơn lúc .
Chưa đầy năm phút, khi thím Trần bảo Hạ Sơ Kiến mở mắt , cô phát hiện họ trở về chỗ cũ.
Hạ Viễn Phương vẫn bên bồn hoa chờ hai .
Hạ Sơ Kiến vội chạy tới: “Cô cô, về nhà ạ?”
Hạ Viễn Phương đáp: “Cô mới một lát, định thì hai đứa về . Thế nào? Mọi việc xong xuôi cả ?”
Thím Trần rối rít cảm ơn hai cô cháu: “ đây, còn một chuyến để đưa đồ cho Oanh Oanh nữa.”
Hạ Sơ Kiến : “Thím Trần, giúp cháu mang ít đồ cho Tam Tông với ạ.”
Thím Trần đáp: “Được, về thu dọn đồ đạc , khi sẽ ghé qua nhà cháu một chuyến.”
Nói xong, bà thôi, nhưng cuối cùng chỉ dặn dò: “Nghiên cứu viên Hạ, Sơ Kiến, hai thể giữ bí mật chuyện với chồng ?”
Hạ Viễn Phương nhướng mày: “Giữ bí mật gì cơ? Chúng xảy chuyện gì mà.”
Hạ Sơ Kiến cũng gật đầu lia lịa. Cô bao giờ chuyện với gã đàn ông vũ phu đó, việc gì tự chuốc lấy phiền phức?
Chờ thím Trần bước nhanh khuất, Hạ Sơ Kiến và Hạ Viễn Phương mới chậm rãi theo .
Hạ Viễn Phương thở dài: “Thời buổi bây giờ đúng là ngày càng loạn lạc.”
“Sao thế ạ? Cô cô đang chuyện ở hội sở tư nhân đó ? Con quen loại bạn học như thế, chuyện đó sẽ xảy với con .” Hạ Sơ Kiến mò mẫm trong túi vải, lấy một quả quýt mật, bóc vỏ bỏ tọt miệng.
Miệng cô nhồm nhoàm đầy múi quýt, hai má phồng lên, bộ dạng vô tư lự.
Hạ Viễn Phương vỗ nhẹ tay cô: “Chỉ ăn thôi. Lời cô thấy đấy? Sau tan học thì về nhà ngay, đừng chạy lung tung, ngay cả khu biệt thự cao cấp ở phía Đông cũng chẳng an .”
Hạ Sơ Kiến gật đầu lia lịa, bẻ một múi quýt đút cho Hạ Viễn Phương, hỏi: “Cô cô, ngọt ạ?”
“Ngọt.” Hạ Viễn Phương , cùng cô tòa nhà.
Vào đến đại sảnh, thím Trần về nhà .
Hạ Sơ Kiến và Hạ Viễn Phương theo thói quen về phía thang máy.
Sáng nay, họ xé niêm phong và thang máy xuống. Giờ về thì thấy giấy niêm phong dán lên, hơn nữa còn trực ở đó.
Hạ Sơ Kiến: …….
Người trực ban vẫn là gã đàn ông cô từng đưa tiền hôm .
Hạ Sơ Kiến tức giận, chẳng lẽ nào cũng xì tiền ? Mỗi dùng thang máy mất 50 đồng Bắc Thần, bọn c·ướp chắc?
Hạ Sơ Kiến lấy bình tĩnh, bước lên : “Anh trai , thể châm chước một chút ? Thấy các cũng tan , cần dùng thang máy nữa, cho chúng nhờ lên ?”
Gã đàn ông thèm ngước mắt lên, dựa tường bệt đất, lười biếng đáp: “Đã bảo cấm dùng là cấm dùng, lải nhải cái gì? Cút xa một chút!”
Hạ Sơ Kiến thấy thế, giọng cũng lạnh : “Nói là uống rượu phạt chứ uống rượu mời ?”
Gã đàn ông lúc mới ngẩng đầu, nheo mắt hai phụ nữ mặt, khẩy: “Nhóc con, mày diễn hài đấy ? Còn rượu mời rượu phạt, cũng xem mày đang chuyện với ông nội mày đây !”
Hắn dậy, thong thả xắn tay áo, để lộ bắp tay cuồn cuộn cơ bắp.
Hạ Sơ Kiến sắc mặt đổi, một tay sờ xuống hông, rút phắt khẩu s.ú.n.g lục băng đạn dài , nhanh như chớp gí thẳng cằm gã.
Cô lạnh lùng : “…… Giờ thì xem ai đang diễn hài nào?”
Gã đàn ông sợ đến mặt cắt còn giọt máu.
Hắn phản xạ giơ hai tay lên hàng, lắp bắp: “ mở! mở ngay! Cô ơn dịch họng s.ú.n.g chỗ khác ?”
“Mở thang máy chuyện.”
Gã đàn ông run rẩy sờ soạng xé giấy niêm phong cửa thang máy.
Hạ Sơ Kiến với Hạ Viễn Phương phía : “Cô cô, lên ạ.”
Hạ Viễn Phương lặng lẽ cô, lắc đầu bước nhanh thang máy.
Hạ Sơ Kiến thu s.ú.n.g nhưng vẫn chĩa n.g.ự.c gã đàn ông, : “ giấy phép sử dụng súng. Anh về hỏi ông chủ của xem cái quy định bá đạo là do ai đặt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-87-dinh-muc-lam-viec-thien-hom-nay-da-vuot-chi-tieu.html.]
Gã đàn ông quỳ sụp xuống, mặt mày méo xệch: “Cô nãi nãi ơi! Cô đừng loạn nữa! đảm bảo cô và nhà cứ việc dùng thang máy thoải mái, ?”
Xem chẳng dám về báo cáo với ông chủ .
Hạ Sơ Kiến cũng chẳng quan tâm. Mục đích của cô chỉ là sử dụng thang máy tự do thôi. Còn dùng thủ đoạn gì để đạt mục đích đó thì quan trọng.
Hạ Viễn Phương cũng gì, coi như ngầm đồng ý hành động của cô.
……
Hạ Sơ Kiến và Hạ Viễn Phương thang máy lên tầng mười một.
Về đến nhà, ai về phòng nấy quần áo.
Trong phòng ngủ, Hạ Sơ Kiến bộ quần áo lao động mặc nhà. Cô gương, mân mê sợi dây chuyền hoa Bỉ Ngạn cổ, vô cùng hài lòng với bộ cơ giáp Thiếu Tư Mệnh màu đen bạc.
Nói ai mà tin chứ?
Chỉ trong một giờ đồng hồ, cô giữa khu phía Bắc, khu phía Đông và Rừng rậm Dị thú, còn cứu một thiếu nữ suýt lũ cặn bã hủy hoại cuộc đời.
Hạ Sơ Kiến cảm thấy "định mức một việc thiện mỗi ngày" hôm nay của vượt chỉ tiêu .
Tiếp theo, cô thu gom vài bộ quần áo lao động cũ từ hồi còn nhỏ. Tuy cũ nhưng vẫn bền chắc, kích cỡ vặn với vóc dáng của Tam Tông.
Cô bỏ thêm chiếc vòng tay thông minh cũ túi vải đựng quần áo. Chiếc vòng tay khôi phục cài đặt gốc, đăng ký tài khoản mới và kết bạn với tài khoản quang não lượng t.ử mới của cô. Như Tam Tông thể sử dụng để liên lạc thuận tiện hơn.
Đế quốc Bắc Thần quản lý chặt chẽ việc sử dụng vòng tay thông minh, ai cũng thể dùng, bắt buộc xác thực danh tính như quang não lượng tử.
Ra khỏi phòng ngủ, thấy Hạ Viễn Phương đang ở trong bếp.
“Cô cô, con đói !” Hạ Sơ Kiến sà lòng Hạ Viễn Phương nũng.
Hạ Viễn Phương cô, chuẩn bữa tối hỏi: “Con về lúc nào thế? Hôm nay tan học sớm ?”
“Sớm ạ, tan học là con về ngay.” Hạ Sơ Kiến lưng Hạ Viễn Phương xem bà nhặt rau, hỏi: “Cô cô, cả ngày nay ở thư viện ạ?”
Sáng nay rõ ràng Hạ Viễn Phương Thư viện 1 thành Mộc Lan, chứ Thư viện 3 khu phía Đông. gã Hoắc Ngự Sân đó bà đến Thư viện 3.
Thật may, vụ việc cô gây ở hội sở tư nhân “Vũ” tối nay ngay cạnh Thư viện 3. Không ngờ chuyện bé xé to, đến cả cô cô cũng .
Hạ Sơ Kiến trong lòng thấp thỏm yên.
Hạ Viễn Phương đáp: “Ban đầu cô ở Thư viện 1 tra cứu tài liệu, nhưng một phần tài liệu bên đó , chỉ Thư viện 3 mới lưu trữ nên cô qua đó.”
Để phòng chống hacker, một tài liệu quan trọng của thư viện Đế quốc Bắc Thần lưu trữ cục bộ, đưa lên mạng. Vì tra cứu những tài liệu bắt buộc đến tận nơi và dùng máy tính nội bộ của thư viện.
“Cái hội sở tư nhân xảy chuyện đó ngay cạnh Thư viện 3. Ôi, con , lửa cháy to lắm! Khói đen cuồn cuộn……”
Hạ Sơ Kiến giật , mở quang não lượng tử, bật màn hình ảo xem tin tức địa phương.
Quả nhiên, các phóng viên đang tụ tập đông nghịt quanh hội sở tư nhân đó, tranh đưa tin.
“Đây là bản tin tối thành Mộc Lan. Theo thông tin nhận , tại hội sở tư nhân lớn nhất thành Mộc Lan là ‘Vũ’ xuất hiện sát thủ, bốn nhân vật thuộc gia tộc Phàn gia từ quận Đại Phủ b.ắ.n lén trúng đạn.”
“Bốn đưa đến bệnh viện, theo thông tin từ bệnh viện Lợi Thị, họ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đồng thời, một vụ hỏa hoạn lớn xảy tại một phòng bao tầng hai của hội sở ‘Vũ’, thiêu rụi bộ vật dụng và những bên trong thành tro bụi.”
“Sở Khiển trách thành Mộc Lan đang phái chuyên gia đến điều tra vụ hỏa hoạn và vụ á·m s·át tại hội sở .”
……
Hạ Sơ Kiến tắt màn hình ảo, vẻ mặt đầy sợ hãi, mắt mở to thao láo: “Đáng sợ quá! Lại cả sát thủ cơ ! May mà Oanh Oanh chạy thoát kịp thời! Sao lửa cháy to thế nhỉ!”
Hạ Viễn Phương cũng : “Sau cô cũng thư viện bên ngoài nữa . Cần tra cứu gì thì cố gắng tìm mạng thôi. Quá nguy hiểm, đám sát thủ đúng là vô pháp vô thiên.”
Hạ Sơ Kiến: …….
Cô : Cô cô , cháu gái của chính là một thợ săn tiền thưởng đấy. Mà thợ săn tiền thưởng thì cũng là sát thủ hoạt động trong vùng xám của pháp luật thôi.
Hạ Sơ Kiến đảo mắt, chút chột : “…… Thực sát thủ cũng hẳn là vô pháp vô thiên ạ.”
“Sao ? Con xem bọn họ kìa, ai đưa tiền là sẵn sàng g·iết , cái thế giới ……” Hạ Viễn Phương thở dài, cứ nghĩ đến quê hương cũ là lòng bà đau như cắt.
Hạ Sơ Kiến cố cãi: “Cô cô, ở Đế quốc Bắc Thần chúng , chỉ thợ săn tiền thưởng mới gọi là ‘sát thủ’ hợp pháp.”
“Mà thợ săn tiền thưởng đều đăng ký hồ sơ tại Sở Tư pháp của Đế quốc, pháp luật cho phép hoạt động.”
Hạ Viễn Phương sực nhớ tổ chức Thợ săn Ám Dạ mà Hạ Sơ Kiến tham gia chính là một cơ quan thợ săn tiền thưởng dân sự, thảo nào con bé bênh vực “sát thủ”.
trong quan niệm của Hạ Viễn Phương, sát thủ là sai trái, nên bà theo bản năng uốn nắn suy nghĩ của Hạ Sơ Kiến.
Bà nhíu mày: “Ý con là ? Chẳng lẽ sát thủ tổ chức thì cao thượng hơn sát thủ tự do ?”
Hạ Sơ Kiến bật , chống tay nhảy lên vắt vẻo bàn đảo bếp bằng đá thạch , đung đưa đôi chân dài: “Không cao thượng hơn, mà thợ săn tiền thưởng hồ sơ đăng ký mới là sát thủ chân chính.”
“Còn thợ săn tiền thưởng đăng ký hồ sơ thì là kẻ g·iết .”
“Hơn nữa, thợ săn tiền thưởng hợp pháp như chúng con chỉ g·iết những tên Bảng Săn G.i.ế.c. Mà những bảng , tuy ai cũng thể treo thưởng, nhưng đều Sở Tư pháp thẩm định và phê duyệt thì mới phép g·iết.”
Hạ Viễn Phương đồng tình: “Sở Tư pháp thẩm định? Vậy Tòa án phán quyết ?”
Hạ Sơ Kiến xụ mặt: “Cô cô, đang bắt bẻ câu chữ . Tòa án đương nhiên là phán quyết. Nếu Tòa án tuyên bố tội thì cần gì đến thợ săn tiền thưởng nữa? Tống thẳng tù hoặc hành hình là xong.”
“Vậy nếu Tòa án phán quyết, thì dù tên Bảng Săn G.i.ế.c, đối phương vẫn quyền kêu oan với Tòa án chứ? Dù Sở Khiển trách cũng quyền quyết định cuối cùng.”
“Đương nhiên ạ. những kẻ lên Bảng Săn G.i.ế.c một khi thợ săn tiền thưởng nhận nhiệm vụ thì cầm chắc cái c·hết. Người nhà của họ nếu phục thể kiện lên Tòa án.”
“Sau khi kiện, Sở Khiển trách địa phương buộc phối hợp với gia đình nạn nhân để điều tra vụ án. Còn việc lật bản án thì xem kẻ đó thực sự oan .”
“Hơn nữa, kể cả khi điều tra xác minh đó oan, thì thợ săn tiền thưởng nhận nhiệm vụ cũng chịu trách nhiệm pháp lý, mà treo thưởng nhiệm vụ mới là chịu trách nhiệm pháp luật.”
Hạ Viễn Phương mày vẫn nhíu chặt: “Vậy nếu nhà kiện cáo thì ?”
“Thì Tòa án sẽ mặc kệ thôi ạ.”
Lĩnh vực thợ săn tiền thưởng đối với Hạ Viễn Phương đúng là một vùng kiến thức mới mẻ.