Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 80: Sắc bén đến đáng sợ

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:44:35
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi phát sóng trực tiếp tang lễ của Đại Hoàng t.ử đến đây là kết thúc.

Lúc , tại Đế đô Bắc Thần Tinh là 9 giờ tối, nhưng ở Quy Viễn Tinh, một ngày mới chỉ bắt đầu.

Sau khi xem xong tang lễ, học sinh trong trường bắt đầu giờ học chính thức.

Trước đây, dù học đầy đủ Hạ Sơ Kiến cũng khó theo kịp tiến độ. Giờ nghỉ mất hơn mười ngày, về cơ bản cô chẳng hiểu giáo viên đang giảng cái gì.

Kết thúc một ngày học, cô cảm thấy tinh thần kiệt quệ, còn mệt mỏi hơn cả huyết chiến với tên sát thủ Phùng Thiên Trảm trong Rừng rậm Dị thú.

Xoa xoa bờ vai đau nhức, cô bắt đầu thu dọn bàn học để về nhà.

Cô bạn cùng bàn Chúc Oanh Oanh, sống cùng tòa nhà với cô, lúc cũng đang chờ để hai cùng về.

lúc , một nữ sinh ăn mặc cực kỳ thời thượng, đầu đội mũ nồi từ lông dị thú trắng muốt, dẫn theo hai tùy tùng tới cửa lớp, vẫy tay gọi Chúc Oanh Oanh: “Oanh Oanh! Mau đây! Chị dẫn em mở mang tầm mắt!”

Chúc Oanh Oanh ngẩng đầu lên, nhận đó là Phân Đài Ni, hoa khôi của lớp cao cấp bên cạnh. Đây là bạn mới mà Chúc Oanh Oanh kết mấy ngày nay.

Chúc Oanh Oanh do dự Hạ Sơ Kiến, tay nắm chặt quai cặp sách đầy vẻ căng thẳng, lẩm bẩm: “Sơ Kiến, tớ…… tớ…… tớ nhé.”

Hạ Sơ Kiến ngẩng đầu liếc , nhàn nhạt hỏi: “Đó là ai? Lớp nào?”

Chúc Oanh Oanh thành thật đáp: “Đó là Phân Đài Ni, hoa khôi lớp cao cấp bên cạnh. Chị …… chị quen nhiều thượng lưu, từng dẫn tớ tham gia vài buổi tụ tập của họ.”

Hạ Sơ Kiến nhịn đ.á.n.h giá Chúc Oanh Oanh một lượt. Từ chiếc áo khoác hàng hiệu đến đôi giày da dị thú mới tinh chân, rõ ràng cô bạn chưng diện kỹ.

Hạ Sơ Kiến nghi hoặc hỏi: “Cô quen thượng lưu thì liên quan gì đến chúng ?”

Chúc Oanh Oanh đỏ mặt, ấp úng : “Phân Đài Ni bảo sẽ giới thiệu bạn trai cho tớ…… Bạn trai địa vị cao, gia cảnh ……”

“Có chuyện thế ? Cô giữ cho giới thiệu cho ?” Hạ Sơ Kiến càng thêm khó hiểu.

Chúc Oanh Oanh vội giải thích: “Phân Đài Ni cũng vị hôn phu , họ Phàn, là quý tộc ở quận Đại Phủ đấy……”

“Họ gì cơ?” Hạ Sơ Kiến tưởng nhầm, lập tức cảnh giác.

Chúc Oanh Oanh nhận sự đổi trong giọng điệu của Hạ Sơ Kiến, vẫn ngượng ngùng : “Họ Phàn, là dòng bên của nhà họ Phàn, coi là dòng chính, nhưng dù cũng là họ Phàn, sống trong lãnh địa của nhà họ Phàn ở quận Đại Phủ……”

Hạ Sơ Kiến: “……”

“…… Nếu…… Nếu tớ hỏi, Sơ Kiến, thể với tớ là tớ thư viện học nhóm với bạn ……” Chúc Oanh Oanh đỏ bừng mặt năn nỉ.

Nếu Chúc Oanh Oanh nhắc đến vị hôn phu của Phân Đài Ni họ Phàn, hơn nữa còn xuất từ gia tộc quý tộc Phàn gia ở quận Đại Phủ, thì Hạ Sơ Kiến tuyệt đối sẽ quan tâm đến chuyện .

nếu kẻ đó họ Phàn, Hạ Sơ Kiến thể đề cao cảnh giác.

Cô thu dọn xong đồ đạc bàn, đeo cặp sách lên, rũ mắt : “Bây giờ trời tối sớm, lỡ hỏi tớ là thư viện nào thì tớ trả lời ?”

Chúc Oanh Oanh suy nghĩ một chút: “Nơi Phân Đài Ni định đưa tớ là một hội sở tư nhân ở khu ven biển phía Đông thành Mộc Lan, tên là ‘Vũ’. Nghe chỗ đó gần Thư viện 3, ngay cạnh luôn. Cậu cứ tớ Thư viện 3 nhé.”

“Nếu tớ đến tìm, nhắn tin báo ngay cho tớ, tớ sẽ chạy sang Thư viện 3 đợi là xong.”

Hạ Sơ Kiến thầm nghĩ, Oanh Oanh bình thường trông hiền lành ít , thế mà gan cũng lớn phết, dối đấy, bài bản hẳn hoi.

Cô bình tĩnh gật đầu: “Được , nếu hỏi thì tớ sẽ như . nếu bà hỏi thì tớ sẽ .”

“Đương nhiên .” Chúc Oanh Oanh lập tức vui vẻ hẳn lên.

Cô bé đeo cặp sách, nở nụ tươi tắn vẫy tay chào Hạ Sơ Kiến.

Hạ Sơ Kiến nhịn hỏi với theo: “…… Oanh Oanh, mới 18 tuổi, vội vàng tìm bạn trai gì?”

Nụ mặt Chúc Oanh Oanh lập tức đông cứng .

Thư Sách

Cô bé c.ắ.n môi, hồi lâu mới khẽ : “Sơ Kiến, tớ ghét cái nhà của tớ…… Tớ ở đó thêm một ngày nào nữa…… Ba tớ lúc nào cũng đ.á.n.h tớ, đ.á.n.h cả tớ…… Mẹ tớ còn bắt tớ nhẫn nhịn ông …… Tớ chịu nổi nữa ……”

Hạ Sơ Kiến: “……”

Đây cũng là một sự thật đau lòng.

Kỳ thực Hạ Sơ Kiến cũng hiểu tại . Cô cảm thấy thím Trần thể phản kháng, nhưng bà , còn cùng con gái chịu đựng những trận đòn roi của đàn ông .

Nếu kẻ nào dám đối xử với cô cô của cô như , cô chắc chắn sẽ dùng s.ú.n.g tự động b.ắ.n thành cái sàng. con thế giới muôn hình vạn trạng, cô chuyên gia nghiên cứu tâm lý con , ai họ nghĩ gì?

Cô liếc mắt về phía cửa lớp, nơi Phân Đài Ni đang . Bất chợt, ánh mắt cô chạm ánh mắt của Phân Đài Ni đang chằm chằm.

Hạ Sơ Kiến mặt cảm xúc thu hồi tầm mắt. Cô đeo cặp sách, để ý đến Chúc Oanh Oanh nữa, sải bước cửa.

Khi ngang qua cửa, cô lướt qua Phân Đài Ni đang trang điểm lòe loẹt.

Ánh mắt Phân Đài Ni lóe lên, đột ngột gọi cô : “Cô là Hạ Sơ Kiến đúng ? Có cùng bọn mở mang tầm mắt ? Vị hôn phu của dẫn theo nhiều thanh niên tuấn kiệt từ quận Đại Phủ tới, chỉ cần cô leo lên một thôi là cả đời cần lo nghĩ nữa……”

Hai thiếu nữ tùy tùng bên cạnh cô cợt nhả một cách càn rỡ: “Cỡ nó á?! Đồ xí! Ai mà thèm để mắt tới!”

“Chuẩn luôn! Cái loại như nó, thành tích thì kém, mặt mũi , nghiệp xong nhà máy công nhân là cảm tạ trời đất , còn mơ tưởng trèo cao?…… Đài Ni , bụng quá đấy!”

đấy đúng đấy! Đài Ni, đàn ông thì giới thiệu cho bọn tớ ! Học giỏi bằng lấy chồng giàu, tớ sớm tớ gả hào môn !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-80-sac-ben-den-dang-so.html.]

Bọn họ ngay cửa lớp trung cấp đùa coi ai gì. Hạ Sơ Kiến ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, cứ thế thẳng qua bọn họ.

Vì đang là mùa đông nên ngày ngắn đêm dài. Lúc tan học tuy mới bốn giờ chiều nhưng trời tối đen. Đèn đường trong trường bật sáng.

Hạ Sơ Kiến một băng qua sân thể d.ụ.c rộng lớn, về phía cổng trường.

Vừa rẽ qua cổng trường để lên trạm tàu huyền phù nội thành, đúng lúc , một chiếc phi hành khí hình dơi từ từ hiện hình giữa trung, hạ xuống và dừng ngay mặt cô.

Cửa khoang tự động mở , bên trong vang lên giọng điện t.ử mô phỏng, máy móc nhưng vẫn giữ phép lịch sự: “Hạ tiểu thư, xin mời cùng chúng một chuyến.”

Lúc trời tối hẳn, hiểu đèn đường ở khu vực đồng loạt tắt ngúm. Xung quanh một bóng , chỉ cô và chiếc phi hành khí hình dơi mặt.

Trong một thoáng, cô xúc động đầu chạy thẳng lên trạm tàu huyền phù. nhớ trải nghiệm thê t.h.ả.m sáng nay ở Cục Đặc An, khi hai con robot hình trụ "khiêng" lơ lửng, cô đành kìm nén ý định đó.

Hạ Sơ Kiến đành ngoan ngoãn bước lên phi hành khí.

Đây chính là chiếc phi hành khí hình dơi mà cô sáng nay, nhưng lúc đó xe là đàn ông tự xưng là Hoắc Ngự Sân.

Lúc cô mới nhớ , Hoắc Ngự Sân khi cô tan học sẽ phái đến đón cô thực hiện phác họa bằng máy móc thông minh.

Người đàn ông sắc bén đến đáng sợ đó, chỉ từ vài câu bâng quơ của cô mà suy luận việc cô từng thấy khuôn mặt của thiếu nữ mất tích .

Thật nên khen nhạy bén tự trách bản đủ cẩn trọng.

Dù Hạ Sơ Kiến thống nhất lời khai với đồng đội nhiều , thậm chí qua mặt cả Khang Thiện Hành và Quản lý Cố của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, nhưng thể giấu Hoắc Ngự Sân.

Quả nhiên hổ danh là thể cụ hiện cung bạc tên vàng b.ắ.n tới tận ánh trăng…… Đặc biệt giỏi trong việc dùng thế lực và quyền lực để chèn ép khác.

Hạ Sơ Kiến thầm oán thán trong lòng, ấn tượng về đàn ông chẳng gì.

Cô giữ vẻ mặt vô cảm trong phi hành khí, nhanh mặt tại trụ sở phân bộ Cục Đặc An ở thành Mộc Lan.

Canh cửa vẫn là con robot hình trụ trông quen mắt, nó trực tiếp dẫn cô một căn phòng nhỏ.

Đây là phòng họp cô đến sáng nay, mà là một phòng việc.

Bên trong nhiều màn hình lớn nhỏ, màn hình ảo mà là màn hình thực thể với độ phân giải cực cao.

Trước bàn việc ai , chỉ một Hoắc Ngự Sân đang chắp tay lưng, đầy vẻ uy nghiêm quý phái một chiếc bàn kỹ thuật.

Trên chiếc bàn đó hai cánh tay máy vươn từ một bộ vi xử lý máy tính. Các ngón tay máy đang chỉ trỏ màn hình thực thể khổng lồ, những đường nét phác thảo cũng theo đó mà hiện .

Hạ Sơ Kiến từng thấy loại vi xử lý Tinh Võng, cấu hình cao đến đáng sợ, và tất nhiên, giá cả cũng đắt đến rùng .

Trong thời đại mà ai cũng dùng vòng tay thông minh hoặc quang não lượng tử, loại máy tính thực thể chỉ trang cho các bộ phận chuyên nghiệp. Gia đình bình thường chẳng ai dùng đến thứ .

Không cần đầu , Hoắc Ngự Sân cũng .

Giọng của vẫn lạnh nhạt như , chút tình cảm con , nhưng đầy sát khí, tựa như một cỗ máy g·iết chóc vô cảm.

“Ngồi , đem những gì cô thể hiện hết.”

Hạ Sơ Kiến bóng lưng cao lớn đầy áp lực của Hoắc Ngự Sân, liếc hai con robot đang như hổ rình mồi ở góc tường, điều mà ngoan ngoãn tới, xuống chiếc ghế bàn việc bên cạnh .

Hoắc Ngự Sân tùy ý chỉ chiếc kính thực tế ảo đang treo bên cạnh bàn: “Đeo .”

Chiếc kính giống loại cô từng dùng để xem phim tuyên truyền về cơ giáp Thiếu Tư Mệnh, nhưng thêm một cảm biến để dán lên vùng đầu.

Hạ Sơ Kiến cầm lấy và đeo lên đầu.

Lần , cô thấy bất kỳ cảnh tượng ảo nào khác lạ. Trước mắt vẫn là phòng việc, màn hình thực thể và bộ vi xử lý đen sì.

“Bây giờ, hãy hồi tưởng cảnh tượng cô thấy, trí tuệ nhân tạo sẽ vẽ nó .”

Giọng lạnh băng của Hoắc Ngự Sân vang lên bên tai cô, mang theo sự cố chấp và kiên trì kiểu đạt mục đích thì bỏ qua.

Hạ Sơ Kiến thừa hiểu dễ lừa, và cũng sợ dùng thủ đoạn gì đó để moi móc những bí mật nhỏ của cô.

Cách nhất là nhanh chóng phối hợp, vẽ chân dung thiếu nữ mất tích .

Thực trong thâm tâm Hạ Sơ Kiến cũng chút giúp đỡ cô gái mất tích bí ẩn đó.

Cô từ từ tập trung tinh thần.

Rất nhanh, theo dòng hồi ức của cô, các ngón tay của hai cánh tay máy bắt đầu chuyển động, vẽ lên màn hình thực thể.

Ban đầu chỉ là một dáng đại khái đang mặt đất.

Tiếp theo, màu sắc dần tô điểm .

Các chi tiết về vóc dáng cũng ngày càng rõ nét, bao gồm cả kiểu dáng quần áo đó mặc.

Cuối cùng mới là đặc tả khuôn mặt.

Cánh tay máy tạm dừng màn hình một chút, như đang tiếp nhận dữ liệu và tiến hành xử lý.

Phần tóc mái bằng dày cộp che trán của thiếu nữ vẽ tiên, còn tô màu đen đậm nhạt khác dựa theo ánh sáng lúc đó.

Loading...