Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 77: Đừng hòng lừa ta
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:44:32
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến bình tĩnh đáp: “Có lẽ giữa Dị loại với Dị loại cũng sự khác biệt. Theo , chỉ cần trong một thời gian ngắn b.ắ.n đủ lượng đạn, thì đừng là Dị loại cấp B, kể cả cấp A cấp S cũng thể b.ắ.n nát như tương thôi.”
Khang Thiện Hành: “……”
Nghe cũng lý phết.
Khoan , cô dẫn dắt tư duy , lý cái nỗi gì chứ?
Khang Thiện Hành vội vàng thu liễm tâm thần, gia tăng áp lực tinh thần mãnh liệt hơn, : “Không, chúng từng thí nghiệm. Con Dị loại mà cô bắnn c·hết cấu tạo sinh học y hệt ba con Dị loại xuất hiện đó. Chúng cùng một giống loài.”
“Vậy thì cũng nữa.” Hạ Sơ Kiến duỗi đôi chân dài, tùy ý lắc đầu, “Đó là vấn đề của các ông, thật đáng tiếc vì thể đưa đáp án khiến các ông hài lòng.”
Khang Thiện Hành tiếp tục truy vấn nữa. Bởi vì lời Hạ Sơ Kiến quả thực cũng cái lý của nó.
Hơn nữa, họ cũng thực nghiệm . Kết quả chứng minh Dị loại là thể b·ị gi·ết bởi vũ khí nóng, mà là yêu cầu thao tác Dị loại khống chế tinh thần, đồng thời hỏa lực đủ mạnh và liên tục từ các loại vũ khí thông thường. Khi đó, lượng đổi sẽ dẫn đến chất đổi.
Trường hợp của Hạ Sơ Kiến thể chỉ là "chó ngáp ruồi".
Khang Thiện Hành còn rối rắm vấn đề nữa, bắt đầu hỏi sang vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất.
“Hạ Sơ Kiến, cô thể kể chi tiết xem ngày hôm đó cô thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt bọn buôn như thế nào ? Hãy kể từ đầu đến cuối.”
Hạ Sơ Kiến ngẫm nghĩ một chút bắt đầu thuật từ đầu. Cô kể chậm, còn Khang Thiện Hành thì liên tục đặt câu hỏi dồn dập.
Khi cô kể đến đoạn thấy qua ống ngắm s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cảnh tên buôn định x·âm p·h·ạm nạn nhân, Khang Thiện Hành lập tức hỏi một cách sắc bén: “Tên buôn nào? Ở góc độ nào? Hắn định tay với nạn nhân nào?”
Vừa hỏi, Khang Thiện Hành điều chỉnh một bộ hình ảnh chiếu 3D thực tế ảo.
Đó chính là căn phòng ngày hôm .
Bên trong những chai rượu đổ nghiêng ngả, đám buôn say khướt và những nạn nhân b·ị b·ắt cóc mặt đất, còn chút thở.
Hình ảnh giống với những gì Hạ Sơ Kiến thấy qua ống ngắm ngày hôm đó. Điểm khác biệt duy nhất lẽ là tư thế của các nạn nhân: trong hình chiếu, họ đều ở trạng thái t·ử v·ong với tứ chi vặn vẹo, mặt đầy máu. Còn ngày hôm đó cô thấy họ vẫn chỉ đang hôn mê, tay chân duỗi thẳng và mặt máu.
Hạ Sơ Kiến một cách hứng thú, hỏi: “Làm các ông thế ? Cảnh tượng phục dựng chân thực quá……”
Khóe mắt Khang Thiện Hành giật giật, cố gắng duy trì vẻ nho nhã lịch thiệp: “Đây là dùng dữ liệu tại hiện trường để phục dựng bối cảnh.”
Hạ Sơ Kiến gật gù: “Hiểu , radar phi hành khí của Hiệp hội chúng cũng thể quét và phục dựng hình ảnh môi trường xung quanh.”
Khang Thiện Hành: “……”
Cô nhóc đầu óc nhảy nhanh ? Dưới áp lực tinh thần mạnh mẽ của mà cô vẫn thể tư duy tự nhiên, thậm chí còn suy một ba?
Khang Thiện Hành cô thêm nữa, đang định tiếp tục tăng mức độ áp bức tinh thần lên.
lúc , tai của truyền đến giọng của Hoắc Ngự Sân: “Thu hồi tinh thần lực của , cứ trực tiếp hỏi là .”
Khang Thiện Hành tưởng rằng áp lực tinh thần của quá lớn, sợ cô bé thường gen tiến hóa chịu nổi mà sụp đổ thì khó ăn , nên lập tức tuân lệnh, thu hồi bộ tinh thần lực.
Hạ Sơ Kiến chẳng cảm thấy gì, nhưng Khang Thiện Hành cảm giác trút gánh nặng một cách vi diệu.
Việc vận dụng tinh thần lực quá tải như lúc nãy, đối với mà cũng thể duy trì lâu.
Nhìn tình trạng của và Hạ Sơ Kiến lúc , Khang Thiện Hành lờ mờ cảm thấy, dường như Hạ Sơ Kiến mới là thẩm vấn, còn mới là kẻ thẩm vấn. Hắn hiểu liên tưởng đó, lẽ vì trạng thái của Hạ Sơ Kiến quá mức nhẹ nhàng.
Khang Thiện Hành thu dòng suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Vậy cô kỹ xem, lúc đó là tên buôn nào, ở góc độ nào, tay với ai ?”
Hạ Sơ Kiến trong khung cảnh chiếu 3D, ngẩng đầu vị trí cửa sổ hình ảnh ảo, tính toán phương vị và góc độ của ống ngắm lúc đó.
Cuối cùng, cô ở một vị trí cách cửa sổ xa, : “Chỗ . Tên từ hướng tới, định tay với nạn nhân ở đây.”
Cô chỉ một đất trống: “Chính là chỗ . Ở đây vốn dĩ một nạn nhân, là một bé gái. Tên tới, cởi thắt lưng, quất mấy cái lên con bé, còn xé rách quần áo của nó nữa.”
“Lúc sốt ruột, liền bất chấp mệnh lệnh của đội trưởng mà nổ súng…… À , là khi xin chỉ thị, đội trưởng đồng ý thì mới nổ súng.”
Cô lấp l.i.ế.m một cách hời hợt, nhưng vẫn sự thật cơ bản.
Khang Thiện Hành nhíu mày đất trống đó: “ chỗ ai cả.”
Hạ Sơ Kiến gật đầu: “ , chính là thiếu đó. Các ông ? Lẽ 24 nạn nhân b·ị b·ắt cóc. Khi chúng đến, trong phòng đó đúng 24 . khi quân chính quy tới thì chỉ còn 23 .”
Đồng t.ử Khang Thiện Hành co : “Cô chắc chắn chứ? Người thiếu đó chính là mà cô nổ s.ú.n.g để cứu?”
“Nhìn cách bài trí t·h·i t·h·ể thì chính là biến mất đó.” Hạ Sơ Kiến khẳng định chắc nịch, “Hơn nữa còn nhớ cách ăn mặc của đó. Trong căn phòng ai mặc quần áo kiểu dáng giống như .”
Khang Thiện Hành tiếp tục hỏi thêm vài câu từ các góc độ khác . Hạ Sơ Kiến trả lời logic, xác nhận những lời cô đều là sự thật.
“Được , cô thể .” Khang Thiện Hành kết thúc buổi thẩm vấn, tắt hình chiếu 3D và hiệu cho Hạ Sơ Kiến rời .
Hạ Sơ Kiến đồng hồ, 7 giờ 40 phút. Nếu nhanh, cô sẽ muộn tiết học đầu tiên mất.
Kết quả định bước ngoài, cô thấy một đàn ông mặc quân phục màu xanh đen đang chặn ngay cửa phòng họp.
Người chỉ vóc dáng cao lớn mà còn toát khí thế lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Hạ Sơ Kiến ngẩng đầu, chỉ thấy đường viền hàm mỹ của nọ, trong lòng tức khắc "lộp bộp" một tiếng, chuông cảnh báo trong đầu reo vang.
Đây chính là đàn ông dùng cung bạc b.ắ.n tên ánh trăng!
Cô cảnh giác lùi một bước, ngón tay co , siết chặt hộp cơm điện t.ử của .
Hoắc Ngự Sân bất động thanh sắc bước tới một bước. Hắn câu nào, nhưng ngay khi bước , cửa phòng họp liền tự động đóng .
Hạ Sơ Kiến: “…….”
Quá gian trá!
Nếu cô lùi một bước thì cái cửa căn bản đóng !
Nếu tên đàn ông chặn đường, giờ cô tàu huyền phù về trường .
Hạ Sơ Kiến rũ mắt, chằm chằm cách một mét, lạnh nhạt : “Xin nhường đường, , sắp muộn học.”
Hoắc Ngự Sân vốn định hỏi cô vài câu nữa. Hạ Sơ Kiến , đồng hồ quang não lượng t.ử tay , bất ngờ gật đầu: “ đưa cô .”
Hắn tiếp tục thẩm vấn mà xoay rời . Hắn đến cửa, cánh cửa phòng họp liền tự động trượt sang hai bên.
Hạ Sơ Kiến vội vàng theo .
Ra khỏi phòng họp, Hoắc Ngự Sân sải bước rẽ trái, còn Hạ Sơ Kiến quyết đoán rẽ . Cô nhớ rõ hướng là lối bên .
Hoắc Ngự Sân hai bước mới phát hiện Hạ Sơ Kiến theo .
Hắn xoay , giọng lạnh lùng: “ đưa cô , chỉ 5 phút là đến trường.”
Bước chân Hạ Sơ Kiến khựng , cô đầu, đáp: “Không cần, tự tàu huyền phù , muộn chút cũng .”
Hoắc Ngự Sân thèm nhiều, giơ tay búng một cái "tách".
Hai con robot hình trụ trượt từ phía bên hành lang, vươn cánh tay máy , một trái một kẹp chặt lấy cánh tay Hạ Sơ Kiến, nhấc bổng cô lên. Sau đó, hai con robot trượt đan xen, đổi chỗ cho , thuận thế xoay cô .
Hạ Sơ Kiến lập tức từ tư thế lưng biến thành đối mặt với Hoắc Ngự Sân.
Hoắc Ngự Sân mặt vô cảm xoay bước , hai con robot cứ thế khiêng Hạ Sơ Kiến lơ lửng trượt theo lưng .
Hạ Sơ Kiến: “……”
Hận quá mất!
Tên đàn ông quả nhiên quá gian trá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-77-dung-hong-lua-ta.html.]
Cô kẹp chặt đến mức tay để kích hoạt cơ giáp Thiếu Tư Mệnh của !
Hạ Sơ Kiến căng phồng má, hai con robot "khiêng" lơ lửng, đưa thẳng phi hành khí chuyên dụng của Hoắc Ngự Sân.
Chiếc phi hành khí đường nét gãy gọn, mượt mà, ngoại hình trông như một chiếc chiến đấu cơ cánh dơi thu nhỏ.
Sau khi Hạ Sơ Kiến trong, cửa khoang đóng chặt .
Hoắc Ngự Sân cài đặt xong điểm đến cho chế độ lái tự động, nhàn nhạt với Hạ Sơ Kiến: “Ngồi xuống.”
Đã đến nước , Hạ Sơ Kiến thể .
Trần của phi hành khí quá thấp. Nếu , cô sẽ khom lưng suốt, hại cột sống.
Hạ Sơ Kiến ghế phụ lái.
Hoắc Ngự Sân cũng cô. Đợi phi hành khí cất cánh, mới lạnh lùng : “Vừa tinh thần lực của hề ảnh hưởng đến cô. —— Cô miễn nhiễm với tấn công tinh thần ?”
Hạ Sơ Kiến nhíu mày: “Cái gì gọi là miễn nhiễm tấn công tinh thần? Anh là ai? Cũng là của Cục Đặc An ?”
Hoắc Ngự Sân: “…… là Hoắc Ngự Sân của Cục Đặc An.”
Hạ Sơ Kiến: “……”
Tên nổi tiếng lắm ? Cô từng qua.
Hạ Sơ Kiến lễ phép hỏi: “Vậy công tác gì ở Cục Đặc An?”
Cô xác nhận phận, chức vụ của để dễ bề ứng phó.
Hoắc Ngự Sân: “……”.
Tốt lắm, đời rốt cuộc cũng xuất hiện một sợ bộ mặt lạnh lùng đầy sát khí của , còn dám tán gẫu việc nhà với .
Hắn bất động thanh sắc liếc cô, trả lời: “…… Không công tác cụ thể.”
Hạ Sơ Kiến theo bản năng tin lời Hoắc Ngự Sân.
Theo cô thấy, khí thế của quá mạnh mẽ. Ngay cả Khang Thiện Hành – Cục trưởng Cục Tình báo Tổng bộ Cục Đặc An – thẩm vấn cô còn lệnh, thì thể kém hơn đàn ông nho nhã ?
Hạ Sơ Kiến lắc đầu, tỏ vẻ quan tâm: “Không thì thể , cần dối lừa .”
Hoắc Ngự Sân thầm nghĩ, thế mà coi lời thật của là dối.
Hắn cũng chẳng để ý, nhàn nhạt : “Nói thật dối quan trọng. Quan trọng là, cô bản thể miễn nhiễm với công kích tinh thần lực ?”
Hạ Sơ Kiến thực sự . cô cũng về vấn đề . Cô còn đối phương là ai, dựa mà dốc hết ruột gan, giấu giếm nửa lời chứ?
Hoắc Ngự Sân đợi một lúc, thấy Hạ Sơ Kiến vẫn im lặng.
Liếc cô một cái, thấy cô bé mặt đầy vẻ quật cường kiểu “Đừng hòng lừa bà đây”.
Hoắc Ngự Sân cảnh sắc bên ngoài phi hành khí, ung dung lấy từ túi áo một tấm thẻ ngành, đưa qua. Giọng trầm thấp, đầy từ tính mang theo sức quyến rũ cực độ vang lên: “Đây là giấy tờ của .”
Hạ Sơ Kiến liếc mắt , phát hiện nó giống với giấy tờ mà Tông Nhược An từng cho cô xem.
Tuy nhiên, giấy tờ , tên Hoắc Ngự Sân là quân hàm “Nguyên soái”, so với quân hàm Thượng tá của Tông Nhược An thì còn cách một giai tầng “Tướng quân” ở giữa.
Và chức vụ ghi bên là: Đôn đốc viên (Tổng thanh tra).
Trông vẻ là một chức quan to.
Hạ Sơ Kiến cảm thấy tự nhiên, khẽ dịch ghế, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Hoắc Ngự Sân thu hồi giấy tờ, khí thế càng thêm lạnh lùng: “…… Trả lời câu hỏi của .”
Hạ Sơ Kiến : “ trả lời, mà là cũng trả lời thế nào.”
“Nói chi tiết hơn xem, cái gì gọi là trả lời thế nào?”
“Thực sự khó, giống như hỏi một con côn trùng sống mùa hè rằng băng tuyết mùa đông cảm giác . Con côn trùng đó sẽ , vì nó từng sống qua mùa đông, băng là gì?”
Hoắc Ngự Sân ngạc nhiên, đầu sâu mắt cô một cái thu hồi tầm mắt: “Chúng hỏi cái gì thì trả lời cái đó, cần sử dụng so sánh, ẩn dụ các biện pháp tu từ, tránh gây hiểu lầm cần thiết.”
Hạ Sơ Kiến bĩu môi, thèm nữa.
Hoắc Ngự Sân cũng tiếp tục truy vấn.
Tốc độ phi hành khí của nhanh. Hai im lặng đến ba phút thì trường học của Hạ Sơ Kiến hiện mắt.
Hắn chọn một nơi vắng vẻ để hạ cánh, đó giải trừ trạng thái tàng hình.
Lúc , Hoắc Ngự Sân đột nhiên : “Căn cứ tình huống cô kể, cô hẳn là thấy nạn nhân mất tích đó.”
Hạ Sơ Kiến mới nhảy xuống khỏi phi hành khí, thì giật , kịp đề phòng nên chân lảo đảo, suýt nữa ngã lăn đất.
Cô bỗng nhiên đầu , thấy Hoắc Ngự Sân đang chằm chằm , biểu cảm lạnh nhạt túc sát, phảng phất như chỉ đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.
Thái độ của vô cùng lãnh đạm: “Cô học . Đợi tan học, của sẽ đến đón cô phác họa chân dung bằng máy móc thông minh.”
Ý là vẽ chân dung nạn nhân mất tích mà cô thấy.
Hạ Sơ Kiến hừ một tiếng, đột ngột xoay , cắm đầu chạy biến trường học mà thèm .
Hoắc Ngự Sân bật hệ thống tàng hình, nhanh bay trở về.
Lúc , tại trụ sở phân bộ Cục Đặc An ở thành Mộc Lan, Khang Thiện Hành bắt đầu thẩm vấn các thành viên khác trong tiểu đội của Hạ Sơ Kiến.
……
Hoắc Ngự Sân trở trụ sở, trong văn phòng của , thông qua hệ thống giám sát 3D thực tế ảo để quan sát Khang Thiện Hành thẩm vấn Diệp Thế Kiệt.
Lần , Khang Thiện Hành chỉ phát động một phần nhỏ tinh thần lực cũng dễ dàng trấn áp Diệp Thế Kiệt.
Diệp Thế Kiệt cảm giác như giam cầm ghế, cả thể cử động. Đại não như ai đó bóp chặt từ bên trong, từng chút từng chút vắt kiệt thông tin ngoài.
Chính cũng đang cái gì. bộ sự việc liên quan đến cuộc chạm trán với Dị loại ngày hôm đó, đều khai hết sạch.
“Không …… Lúc các nạn nhân b·ị b·ắt cóc đều còn sống…… Không ai c·hết cả…… kiểm tra từng trong phòng……”
“Sau đó quân chính quy tới…… Quy tắc của Hiệp hội chúng là…… Không tranh giành nhiệm vụ với quân chính quy……”
“Nên chúng rời …… Chúng còn lo nhận tiền thưởng của Hiệp hội…… Vì chúng mang các nạn nhân về……”
Hắn khó khăn, cơ mặt vặn vẹo dữ dội, như thể đang đấu tranh kịch liệt với ý thức của chính .
Thư Sách