Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 75: Tự thưởng cho mình một like vì sự dũng cảm (Canh một)
Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:35:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi cùng gật đầu: “Đã nhận .”
Diệp Thế Kiệt : “Tin nhắn của yêu cầu mặt lúc 7 giờ rưỡi sáng để tiếp nhận thẩm vấn tại địa chỉ .”
Hắn đưa một dòng địa chỉ hiện lên mắt .
Cả nhóm xác nhận: “ là địa chỉ .”
Tuy nhiên, Hạ Sơ Kiến lên tiếng: “Yêu cầu của em là 7 giờ sáng mặt.”
Diệp Thế Kiệt : “Của là 7 giờ rưỡi.”
Lý Phược ngạc nhiên: “Ủa? Thời gian của chúng khác ? Của là 8 giờ rưỡi.”
Tống Minh Tiền vuốt phần tóc mái dài trán, : “Của là 8 giờ.”
Bình Quỳnh hậm hực: “Chị là muộn nhất, tận 9 giờ.”
“Tại em là sớm nhất chứ?” Hạ Sơ Kiến bất mãn, “7 giờ hỏi chuyện, nghĩa là 6 giờ em dậy, bắt tàu huyền phù nội thành thì mới đảm bảo 7 giờ đến nơi . Hơn nữa em còn học mà……”
“Có lẽ chính vì em học đấy.” Diệp Thế Kiệt bình tĩnh phân tích, “Hỏi chuyện trong nửa tiếng, đó em thể bắt tàu từ đó thẳng đến trường, vẫn kịp tiết học đầu tiên lúc 8 giờ.”
Hạ Sơ Kiến: “……”
Cục Đặc An mà chu đáo đến mức ? Cô cứ cảm thấy gì đó đáng tin cho lắm.
bốn đồng đội cảm thấy suy luận lý.
Diệp Thế Kiệt lúc mới nghiêm túc : “Tin nhắn rõ là vụ việc nào, nên chúng thống nhất với .”
“Đầu tiên, về vụ tiêu diệt bọn buôn và giải cứu nạn nhân. Chúng cần xác nhận rằng khi chúng rời , các nạn nhân đều còn sống, và tổng cộng 24 .”
Bốn còn đồng loạt gật đầu: “Diệp đội đúng!”
Diệp Thế Kiệt tiếp: “Thứ hai, lúc đó Dị loại xuất hiện, chúng đều đòn tấn công tinh thần của nó cho mê man, nhưng Dị loại tấn công tinh thần Sơ Kiến. Điểm nhớ thật kỹ.”
Bình Quỳnh lẩm bẩm một cách khó hiểu: “Vốn dĩ Dị loại tấn công tinh thần Sơ Kiến vì con bé tinh thần lực, là do Dị loại chủ quan mà!”
Lý Phược và Tống Minh Tiền liếc , đó mỗi chỗ khác, cùng gật đầu phụ họa: “ , chính là như thế.”
Diệp Thế Kiệt về phía Hạ Sơ Kiến: “Là như đúng , Sơ Kiến?”
Hạ Sơ Kiến gật đầu, kiên định đáp: “Vâng, chính là như …… Dị loại quả thực sử dụng tinh thần lực với em, nếu em sớm ngất xỉu giống .”
Diệp Thế Kiệt rũ mắt xuống, tiếp tục dặn dò: “Cuối cùng, chính là việc Sơ Kiến quá lãng phí, dùng đạn như cần tiền. Trong thời gian ngắn mà b.ắ.n hết mười vạn viên đạn, Dị loại dù lợi hại đến cũng đỡ nổi quy mô tấn công hỏa lực lớn như thế.”
“Diệp đội, định nhớ vụ mười vạn viên đạn cả đời đấy!” Hạ Sơ Kiến mặt quỷ, tâm trạng vẻ .
Diệp Thế Kiệt trừng mắt cô, tức giận : “ nhớ đến tận kiếp !”
Lý Phược và Tống Minh Tiền cùng phá lên. Bình Quỳnh cũng hùa theo trêu chọc Hạ Sơ Kiến.
Hạ Sơ Kiến bịt tai , bộ dạng “ , ” để chọc tức Diệp Thế Kiệt. Diệp Thế Kiệt cũng chẳng hề giận thật.
Hắn ho khan một tiếng, : “Tiếp theo là chuyện thứ hai. Vì ngày mai Cục Đặc An tìm chúng là vì vụ buôn vụ ở trạm kiểm soát thành Mộc Lan, nên chúng cũng chuẩn cho tình huống trạm kiểm soát.”
“Vụ trạm kiểm soát thì thư ký của Thượng tá Tông chứng, chắc chúng sẽ . nghĩ Cục Đặc An tìm chúng thể là để xác thực hành vi phạm tội của gã Phó Cục trưởng Phàn . Cho nên nhớ kỹ: Ngay từ đầu khi ở bên ngoài, tên họ Phàn đó nhắm đồng đội của chúng – những thường tinh thần lực.”
“Bọn họ bất cứ bằng chứng nào, dù xem qua hồ sơ qua trạm của chúng nhưng vẫn cố tình ép cung, vu oan giá họa, mục đích chính là để chiếm đoạt chiếc phi hành khí.”
Nghe đến đây, Hạ Sơ Kiến chợt nhớ tới việc Thượng tá Tông mua chiếc áo chống đạn nano nô lệ Á nhân đầu hổ cào rách của .
Cô ngắt lời hỏi: “Mọi ơi, mấy chiếc áo chống đạn cấp nano nhận từ Hiệp hội vẫn còn chứ?”
“Còn chứ, thế?”
Hạ Sơ Kiến dặn dò: “Mọi cẩn thận đấy, đây là hàng mẫu năm nay của Công nghiệp Quân sự Tông Thị đưa thử nghiệm, bán ngoài . Hỏng một cái là mất luôn một cái, chỗ mà bù hàng nhé.”
“Ừ, .”
Lý Phược kỳ quái Hạ Sơ Kiến: “Sao em rõ thế?”
Hạ Sơ Kiến nhún vai: “Là thư ký của Thượng tá Tông cho em .”
“À, thế thì .”
Năm bàn xong chính sự mới bắt đầu sang tán gẫu.
Trong cuộc gọi video thực tế ảo, họ thể thấy một phần bối cảnh nơi đối phương đang .
Đây là đầu tiên Hạ Sơ Kiến dùng tài khoản tiểu đội quang não lượng t.ử để gọi video, kịp cài đặt hình nền ảo nên trong đội đều thấy phòng ngủ của cô.
Bình Quỳnh tò mò quanh một vòng hỏi: “Bé Sơ Kiến, em chuyển nhà ? Chỗ trông xịn xò đấy……”
Trước đó họ đều cô của Hạ Sơ Kiến viện, cô bé bán nhà để trả viện phí và sống trong một phòng chứa đồ nhỏ xíu ở tầng một.
Hạ Sơ Kiến tươi rói: “Chị Tài quan sát nhạy thật đấy! , quên khoe với , cô em khỏi bệnh ! Đã xuất viện ! Em mua căn nhà cũ. , chỗ đang thấy là căn phòng em mới sửa sang .”
“Còn nữa, em cũng quang não lượng t.ử , đây là liên lạc của em. Số vẫn như cũ nhưng mã hóa nâng cấp.”
Lý Phược cô đổi quang não, nhưng những khác thì . Giờ thì ai cũng , cần dùng vòng tay thông minh cũ nữa. Cả nhóm rôm rả chúc mừng Hạ Sơ Kiến.
Hạ Sơ Kiến : “Em hứa , đợi cô em khỏi bệnh sẽ mời đến nhà ăn cơm.”
Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh là những đầu tiên reo lên: “Nhất trí! Nhất trí! Ngày mai bọn rảnh luôn!”
Khóe miệng Hạ Sơ Kiến giật giật: “Ngày mai ạ, cô em mới ốm dậy, cần tĩnh dưỡng thêm. Hay là đợi đến Tết, qua nhà em đón năm mới nhé? Lúc đó ăn uống vui chơi gì em bao tất!”
“Không thành vấn đề! Quyết định nhé! Bọn chắc chắn sẽ đến!”
Trong tiểu đội của họ, Diệp Thế Kiệt cha , cũng vợ con. Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh đều gia đình nhưng nhà đông , ngày thường cũng ít về. Lý Phược thì tình huống khá đặc biệt, cảm giác như nhưng như . Mọi đều tinh tế, chỉ cần thì họ cũng hỏi.
Quả nhiên, Lý Phược xoa xoa gáy, : “Để tính , để tính xem……”
“Không Phược, khi nào quyết định thì báo em một tiếng.” Hạ Sơ Kiến , “Em chủ yếu tìm cơ hội Rừng rậm Dị thú gặp Tam Tông, kiếm ít thịt heo rừng về. Dù bán thì để nhà ăn dần cũng ngon.”
“Còn cả thịt bò một sừng nữa!” Diệp Thế Kiệt cũng hứng thú, “Đều đang để ở ngoài thành cả.”
“Còn một tháng nữa, tính toán xem, tìm cơ hội khỏi thành mang đồ về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-75-tu-thuong-cho-minh-mot-like-vi-su-dung-cam-canh-mot.html.]
Chẳng hiểu , rõ ràng đang bàn chính sự mà cuối cùng lái sang chuyện ăn uống.
Cuối cùng Diệp Thế Kiệt chốt : “Được , chuyện để , Lý Phược và Tống Minh Tiền cùng tính toán. Từ giờ đến Tết, tiểu đội chúng tạm thời nhận nhiệm vụ mới, nghỉ ngơi . Sơ Kiến, bài vở của em đừng để sa sút, học hành cho t.ử tế đấy.”
“ đúng , Sơ Kiến sang năm thi đại học nhỉ?” Tống Minh Tiền mặt quỷ trêu chọc cô, “Có cần tài liệu học thêm ? Anh bộ tài liệu từ bảy tám năm đây, thể tặng miễn phí cho em.”
Hạ Sơ Kiến lườm một cái: “Cảm ơn, em cô cô dạy kèm , cần tài liệu của khác !”
Từ nhỏ cô học hành giỏi, dựa việc cô cô đoán đề, tóm tắt trọng tâm mỗi kỳ thi. Cô cô ở khoản cực kỳ lợi hại, mấy kỳ thi chuyển cấp, nghiệp cấp hai, bà đoán trúng đến tám chín phần mười.
Tuy nhiên, Hạ Sơ Kiến thực sự nghĩ cô cô thể đoán trúng đề thi đại học. dạy kèm thì chắc vấn đề gì.
Mọi tán gẫu thêm một lúc mới lượt offline.
Hạ Sơ Kiến cũng chẳng còn tâm trí mà học tiếp. Cô thu dọn sách vở, đặt chuông báo thức vòng tay quang não tắm.
Trong phòng tắm ấm áp, nước nóng từ vòi sen xối xuống , trong nháy mắt gột rửa sạch sẽ mệt mỏi.
Hạ Sơ Kiến cúi đầu, thấy sợi dây chuyền hoa bỉ ngạn cổ làn nước nóng càng thêm vàng óng, trông giống như…… giống như màu bánh quẩy mới lò.
Thư Sách
Cô đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền, cảm giác an dâng đầy trong lòng. Có nó, cô sẽ còn những kẻ tiến hóa gen và Á nhân bắt nạt nữa. Cô sức mạnh để đ.á.n.h một trận với họ. Không còn cảm thấy thường luôn kém cỏi hơn một bậc!
Tắm xong, Hạ Sơ Kiến tìm chiếc áo khoác đồng phục màu đen mà Tông Nhược An cho mượn để che sự hổ hôm nọ. Chiếc áo cô đem giặt, chất liệu thì loại thể giặt nước thông thường.
Biết sớm Cục Đặc An tìm đến nhanh như , lẽ cô nên đem giặt sớm hơn.
Nghĩ , cô nhét chiếc áo túi, định bụng ngày mai học về sẽ tiện đường ghé tiệm giặt ủi. Gần khu cô ở một tiệm giặt tự động do robot vận hành.
Thu xếp xong xuôi tất cả, Hạ Sơ Kiến mới chui chăn, vẻ mặt thỏa mãn nhắm mắt . Có một ngôi nhà ấm áp hệ thống sưởi giữa đêm đông lạnh giá thế , quả thực là thiên đường!
……
Ngày hôm , Hạ Sơ Kiến dậy từ sớm khi trời còn tối đen.
Tuy nhiên khỏi phòng ngủ, cô thấy phía bếp ánh sáng, trông vô cùng ấm cúng. Là cô cô đang bữa sáng cho cô ?
Hạ Sơ Kiến rón rén tới, quả nhiên thấy cô cô đang mì.
Chính là món mì thịt thái sợi, tuy cách đơn giản nhưng mùi thơm nồng nàn còn hấp dẫn hơn cả thịt heo rừng nấm cục đen!
là đầu bếp đại tài, món sở trường nhất vẫn là cơm nhà……
Hạ Sơ Kiến thầm cảm thán, cất tiếng chào: “Cô cô, buổi sáng lành!”
“Dậy , mau đ.á.n.h răng rửa mặt ăn sáng. Lát nữa đưa con học.” Hạ Viễn Phương đầu .
Hạ Sơ Kiến lập tức cứng . Cô đến Cục Đặc An mà!
Giờ với cô cô đây? Trong lòng Hạ Sơ Kiến hoảng hốt.
Vệ sinh cá nhân xong, bàn ăn, gắp một đũa mì thơm phức mà cô nuốt trôi.
Cô kiên nhẫn ăn vài miếng mới : “Cô cô, con tự học mà, cần đưa con .”
“Thật sự cần đưa ?” Hạ Viễn Phương cũng cố chấp. Trẻ con lớn , đúng là cần cho nó chút gian riêng tư.
Bà gật đầu: “Vậy , đến Thư viện 1 ở trung tâm thành phố để xử lý chút việc, tiện đường cùng con một đoạn.”
Hạ Sơ Kiến thầm tính toán lộ trình tàu huyền phù nội thành.
Thư viện 1 xa trường cấp ba của họ. trụ sở phân bộ Cục Đặc An ở lưng chừng đường.
Lẽ cô thể xuống xe giữa đường để ghé Cục Đặc An. vì cùng Hạ Viễn Phương, cô buộc đợi bà xuống xe ở Thư viện 1 mới thể ngược để đến Cục Đặc An.
Chắc chắn sẽ thể đến đúng giờ.
Hạ Sơ Kiến sốt ruột nhưng cũng còn cách nào khác.
Muộn thì muộn . So với việc cô cô phát hiện cô , thì việc đến muộn Cục Đặc An còn đỡ hơn.
Hơn nữa, cô nhân viên của Cục Đặc An, cần chấm công đúng giờ? Dù đến muộn thì họ cũng chẳng trừ lương cô .
Nhắc đến lương, Hạ Sơ Kiến nghĩ đến vị cố chủ “hời” Tố Bất Ngôn của . Tuy ký hợp đồng, nhưng rốt cuộc gì thì trong lòng cô vẫn tính toán cụ thể.
Cứ miên man suy nghĩ như , Hạ Sơ Kiến cùng Hạ Viễn Phương rời khỏi nhà.
Đến cửa thang máy, vì trời còn sớm nên của công ty nội thất tới, nhưng thang máy vẫn bọn họ niêm phong.
Hạ Viễn Phương nhíu mày.
Hạ Sơ Kiến chút do dự bước tới, x.é to.ạc niêm phong, kéo Hạ Viễn Phương cùng thang máy.
Hai thuận lợi xuống lầu, bắt tàu huyền phù ngay cổng khu chung cư.
Vì cùng Hạ Viễn Phương nên Hạ Sơ Kiến mang theo chiếc áo khoác của Tông Nhược An. Cô chỉ đeo ba lô, xách theo hộp cơm điện tử, mặc áo khoác, đeo khẩu trang và găng tay đầy đủ.
Súng thì thể mang trường học. Đế quốc Bắc Thần quản lý s.ú.n.g đạn trong trường học cực kỳ nghiêm ngặt. Mỗi cổng trường đều robot chuyên dụng quét ba lô học sinh để kiểm tra vũ khí.
Trên tàu huyền phù, Hạ Viễn Phương cảnh phố xá lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng đầy cảm thán. Ba năm hôn mê, bà quá nhiều thứ cần cập nhật .
……
Đợi Hạ Viễn Phương xuống xe ở Thư viện 1, Hạ Sơ Kiến cũng lén xuống bằng cửa .
Sau đó cô chạy vội sang trạm đối diện, bắt tàu ngược hướng trụ sở Cục Đặc An. Dù cố gắng nhanh nhất thể, nhưng khi cô đến nơi thì đồng hồ chỉ 7 giờ 10 phút.
Hạ Sơ Kiến vẫn thản nhiên, đeo ba lô, xách hộp cơm, bước trụ sở phân bộ Cục Đặc An tại thành Mộc Lan.
“Xin chào, là Hạ Sơ Kiến. Hôm qua nhận tin nhắn yêu cầu hôm nay đến đây để tiếp nhận thẩm vấn.” Cô chuyện một cách nho nhã lễ độ với nữ nhân viên mặc đồng phục màu xám khói ở quầy lễ tân.
Nữ nhân viên ngẩng đầu cô, hỏi: “Cô là Hạ Sơ Kiến? Chẳng giờ hẹn của cô là 7 giờ ?”
Hạ Sơ Kiến lắc đầu: “Xin , hẹn giờ, là các cô gửi giờ cho đấy chứ.”
“Cô đến muộn.”
“ nhân viên ở đây, cũng hứa là 7 giờ nhất định sẽ đến.” Hạ Sơ Kiến đáp trả một cách đúng lý hợp tình, thậm chí còn tự thưởng cho một like vì sự dũng cảm .
Nữ nhân viên cô một cái, phản bác mà chỉ mở liên lạc nội bộ, với đầu dây bên : “Thượng tá Khang, ngài hẹn đầu tiên đến .”