Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 72: Ta không muốn nói (Canh hai)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:35:33
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Viễn Phương trừng lớn mắt chiếc túi trữ vật giữ tươi đang đựng lá và hoa Không Tang , quả thực dám tin mắt .

“…… Thật sự…… Thật là Không Tang ?”

Bà cầm túi trữ vật lên, lật qua lật xem xét kỹ lưỡng. Cuối cùng, bà hé mở miệng túi một chút, ngắt một mẩu đầu lá Không Tang từ bên trong đưa miệng nếm thử.

là Không Tang thật ……” Hạ Viễn Phương ngẩng đầu, thần sắc kích động nhưng vẫn cố kìm nén: “Thật sự là con tìm từ Rừng rậm Dị thú ? Con ……”

Phản ứng của Hạ Viễn Phương khiến Hạ Sơ Kiến vô cùng ngạc nhiên.

Đối với cô, Không Tang và Huyết Kỳ Lân chỉ là những món đồ cô mang về để hiến vật quý cho Hạ Viễn Phương mà thôi. Lẽ Hạ Viễn Phương nên đây là thứ gì, càng nên nó trân quý đến mức nào.

phản ứng lúc của bà cho thấy bà chỉ Huyết Kỳ Lân và Không Tang là gì, mà còn hiểu rõ giá trị liên thành của chúng!

Hạ Sơ Kiến bất động thanh sắc, giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ, nghiêng đầu tò mò hỏi: “Biết cái gì ạ?”

Hạ Viễn Phương day day giữa mày, giọng trở vẻ điềm tĩnh như nước thường ngày: “Không Tang là thực vật cộng sinh của Huyết Kỳ Lân. Một triệu cây Huyết Kỳ Lân mới thể một gốc Không Tang cộng sinh. Mà ở Rừng rậm Dị thú, một năm mới chỉ sinh trưởng mười cây Huyết Kỳ Lân.”

Hạ Sơ Kiến kinh ngạc đến mức đôi môi khẽ hé mở: “Cô cô, rõ thế?”

“Con đều cả ?” Hạ Viễn Phương nhướng mày, một câu hỏi ngược liền dời sự chú ý của Hạ Sơ Kiến.

Hạ Sơ Kiến dùng sức gật đầu: “Biết ạ, bởi vì trong mô tả nhiệm vụ của Hiệp hội ghi, Thẩm y sư cũng với con……”

Hạ Viễn Phương nhắm mắt , đáy mắt tràn đầy sự sợ hãi khi nghĩ : “Sơ Kiến, rõ như mà con còn dám Rừng rậm Dị thú? Con nơi đó nguy hiểm thế nào ? Con loại thực vật hiếm quý đều dị thú canh giữ ?”

Hạ Sơ Kiến gật đầu, vẻ mặt mờ mịt: “…… Con chuẩn tâm lý mà. dù nguy hiểm đến , con cũng . Thẩm y sư , hy vọng duy nhất để cứu cô là Không Tang. Mà Hiệp hội của chúng con khéo nhiệm vụ Rừng rậm Dị thú tìm Huyết Kỳ Lân. Nhờ trang do nhiệm vụ cung cấp, con mới cơ hội đến đó, cũng may mắn mới lấy Huyết Kỳ Lân và Không Tang.”

“Tuy rằng cô cô cần dùng đến Không Tang mà bệnh tự khỏi, nhưng con nghĩ chúng nên lo khỏi hoạ.”

“Nhỡ bệnh của cô cô tái phát, chúng Không Tang trong tay thì vạn sự lo nữa.”

Hạ Sơ Kiến tủm tỉm , đôi mắt trong veo tràn đầy vui sướng và khao khát công nhận.

Hạ Viễn Phương trừng mắt Hạ Sơ Kiến, hận thể hung hăng dạy dỗ cô một trận. ngay cả khi Hạ Sơ Kiến còn nhỏ và bướng bỉnh nhất, bà cũng từng động tay đ.á.n.h mắng. Huống chi hiện tại, Hạ Sơ Kiến trưởng thành .

Tất nhiên, trong mắt bà, Sơ Kiến vẫn mãi là một cô bé con.

Trong lòng Hạ Viễn Phương ngũ vị tạp trần, cảm xúc lẫn lộn. Bà hiểu rõ, Hạ Sơ Kiến nhiều chuyện như , mạo hiểm lớn như thế, tất cả đều là vì bà……

Làm bà nỡ giận một đứa trẻ như chứ?

Hạ Viễn Phương tự kiểm điểm bản . Bà thấy quá bảo thủ, thậm chí ý chí tiến thủ còn bằng một đứa trẻ. Bà lẽ sớm vứt bỏ hết thảy quá khứ, bắt đầu ở thế giới mới để thể hiện giá trị của chính .

Nếu bà như , chuyện tương tự sẽ tái diễn, và sớm muộn gì bà cũng thể tiếp tục bảo vệ Hạ Sơ Kiến nữa.

Hạ Sơ Kiến cũng đang âm thầm quan sát Hạ Viễn Phương.

Cô cũng thể ngờ rằng, Hạ Viễn Phương suốt ba năm qua hôn mê bất tỉnh giường bệnh, nắm rõ như lòng bàn tay về những thứ mà bình thường hề .

Trên cô cô cũng nhiều bí mật đấy!

Hạ Sơ Kiến vạch trần Hạ Viễn Phương. Thậm chí cô còn thầm thề trong lòng: Một cô như , hãy để cô bảo vệ bà !

Bí mật của bà, tất cả thứ thuộc về bà, Sơ Kiến đều sẽ bảo vệ thật !

Hạ Sơ Kiến nửa quỳ mặt Hạ Viễn Phương, nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng lắc lắc, đó áp lên gò má , nũng : “Cô cô, đừng giận nữa, chuyện qua mà. Chỉ cần khỏe mạnh, Sơ Kiến nhất định sẽ ngoan ngoãn lời.”

Hạ Viễn Phương bộ dạng lấy lòng nịnh nọt của cô, nhịn dùng ngón tay chọc nhẹ trán cô, dỗi : “Ta bảo con rời khỏi Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, con ?”

Hạ Sơ Kiến hì hì, nghiêng đầu giả lả: “Cô cô gì cơ? Sơ Kiến thấy gì cả.”

“Cái con bé bướng bỉnh ……” Hạ Viễn Phương thở dài một tiếng, ôm Hạ Sơ Kiến lòng, thấp giọng : “Sơ Kiến, cô cô sẽ ngăn cản con điều con thích, cũng sẽ ép con điều con .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-72-ta-khong-muon-noi-canh-hai.html.]

Bà sẽ ép Hạ Sơ Kiến, nhưng bà sẽ ép chính . Ép bản phấn chấn lên, quy hoạch tương lai cho chính .

Trong lúc Hạ Viễn Phương đang trầm ngâm, Hạ Sơ Kiến liền đ.á.n.h trống lảng: “Cô cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi một lát ạ. Để con nấu cơm cho cô cô ăn. Cô cô ăn gì nào?”

Cô đang định đ.á.n.h bài chuồn để lảng tránh chủ đề nhạy cảm thì Hạ Viễn Phương đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Con tìm Huyết Kỳ Lân…… Vậy Huyết Kỳ Lân ? Đang ở ?”

Khóe miệng Hạ Sơ Kiến giật giật. Nghĩ đến chuyện trong phòng bệnh hôm nay – hành động chẳng khác nào kẻ điên – cô ngượng ngùng đáp: “…… Con .”

“Nói.”

“…… Mất mặt lắm, con .” Hạ Sơ Kiến lấy hai tay che mặt.

“Con cứ , đánh, cũng mắng con.” Hạ Viễn Phương lúc lấy tinh thần, còn kích động như nữa.

Bà cảm thấy, với những “thao tác ngáo ngơ” thường ngày của Hạ Sơ Kiến, chắc chẳng còn gì thể bà sốc hơn nữa.

Kết quả, bà lầm.

Khi Hạ Sơ Kiến kể chuyện cô nhất thời ma xui quỷ khiến, vắt hết nước cốt Huyết Kỳ Lân bôi lên môi Hạ Viễn Phương, còn liên tiếp phá hoại đến chín cây Huyết Kỳ Lân, bà cảm thấy bệnh tim và xuất huyết não của sắp cùng lúc tái phát.

Hạ Viễn Phương tuy cố gắng trấn định, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, từ kẽ răng rít lên ba chữ: “…… Đồ phá của!”

Thư Sách

Hạ Sơ Kiến cũng liều mạng, dù chuyện hổ nhất cũng , còn gì mà dám đối mặt? Cô thậm chí còn mặt quỷ trêu Hạ Viễn Phương.

Hạ Viễn Phương giận đến cực điểm, bỗng nhiên đầu óc lóe lên, nhận điều gì đó.

Bà trầm ngâm hỏi: “Sơ Kiến, chín cây Huyết Kỳ Lân đó là đồ tươi sống ?”

“Vâng ạ, nếu tươi thì nước cốt chứ? Cơ mà cô cô , màu nước đó lắm. Nói thật nhé, con chỉ dùng màu đó son môi thôi, bôi lên miệng tuyệt vời!”

Hạ Viễn Phương nheo mắt , hỏi tiếp: “ lúc ở bệnh viện, con bệnh của là bệnh gen di truyền nghiêm trọng?”

, Bác sĩ Thẩm cũng thế. Ông bảo ở Đế quốc Bắc Thần, bệnh gen là vô phương cứu chữa, trừ phi dùng Không Tang để thử một . Nếu thì con nhận cái nhiệm vụ tìm Huyết Kỳ Lân tốn công vô ích gì?”

“Cái ông bác sĩ Thẩm đó thật quá đáng tin cậy! Người ? Hôm nay con nhắn tin cho ông , ông thậm chí còn bảo con chuẩn hậu sự cho nữa đấy!”

con bỏ cuộc, con Rừng rậm Dị thú và tìm Không Tang! Đương nhiên, là nhờ phước lớn mạng lớn tự khỏi bệnh, chứ chỗ Không Tang còn kịp dùng đến !” Hạ Sơ Kiến kể một cách hào hứng phấn khởi.

Hạ Viễn Phương im như tượng gỗ ghế sô pha nơi góc phòng khách, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

hiểu, bà hiểu tất cả.

Tại bà đột nhiên hôn mê trong nhà, tại chẩn đoán mắc bệnh gen, và tại khi kịp dùng đến Không Tang, bệnh của bà tự khỏi.

Nếu bà đoán lầm, việc bà thực vật” suốt ba năm qua do bệnh gen gì cả, mà là... trúng độc.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...