Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 71: Súng có thể làm người ta bạo gan (Phần 1)
Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:35:32
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến cô khó lừa, nhưng cô ngờ rằng cô khỏi bệnh nặng mà đầu óc sắc bén đến mức . Căn bệnh gen nghiêm trọng xem hồi phục , ít nhất não bộ chẳng chịu ảnh hưởng chút nào.
Hạ Sơ Kiến thầm than trong lòng, nhưng tuyệt đối dám nảy sinh ý định giả ngây giả ngô để lấp l.i.ế.m mặt Hạ Viễn Phương nữa.
Cô lén ngước mắt Hạ Viễn Phương một cái, lí nhí : “Cô , con thể cho cô , nhưng cô hứa là nhất định giận nhé?”
Trái tim Hạ Viễn Phương lập tức treo ngược lên tận cổ họng.
Hạ Sơ Kiến dậy khỏi lòng Hạ Viễn Phương, ngoan ngoãn quỳ xuống mặt bà, cúi đầu thú nhận: “Cô, con bỏ học. Lúc cô bệnh, bệnh viện đòi tiền t.h.u.ố.c men gấp, đủ một vạn thì viện. Thế nên con nhờ bác sĩ Thẩm Quân Dịch giúp giấy chứng nhận, bán căn nhà của chúng , ba vạn đồng.”
Hạ Viễn Phương thốt lên một tiếng “À”, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Bà nâng cằm Hạ Sơ Kiến lên, mỉm nàng: “Tiểu Sơ Kiến của cô quả nhiên quyết đoán. Vào lúc đó, bán nhà đúng là lựa chọn nhất.”
Đứa bé , may mắn là nó bán nhà chứ bán chính ...
Nói thật, Hạ Viễn Phương thật sự lo lắng Hạ Sơ Kiến trong lúc bồng bột sẽ học theo mấy tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mạng, bán để kiếm tiền chữa bệnh mấy chuyện dại dột tương tự! Nếu nàng thế thật, Hạ Viễn Phương chắc sẽ hộc m.á.u ba lít mà nhập viện nữa, tự kiểm điểm sâu sắc về sự thất bại trong giáo d.ụ.c của .
May quá, thật may quá...
Hạ Viễn Phương nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hạ Sơ Kiến, động viên: “Tiểu Sơ Kiến đúng lắm, con mới là quan trọng nhất. Nhà cửa tiền bạc đều là vật ngoài , sinh mang đến, t.ử mang .”
Thực , Hạ Sơ Kiến dám đồng tình với quan điểm của cô. Đối với cô, nhà cửa thể là vật ngoài , nhưng tiền bạc thì tuyệt đối .
Đó chính là mạng sống của cô! Không tiền thì sống thế nào cơ chứ!
Đôi khi Hạ Sơ Kiến cũng chẳng hiểu nổi tại cô luôn thái độ coi tiền như rác rưởi. Hơn nữa, đó là giả vờ, cô của cô thực sự mấy bận tâm đến tiền bạc.
Theo Hạ Sơ Kiến thấy, chỉ những cực kỳ giàu mới thái độ dửng dưng với tiền bạc như . cuộc sống của hai cô cháu, từ khi cô bắt đầu ký ức lúc hai ba tuổi, vẫn luôn vô cùng túng quẫn. Dù , cô của
cô bao giờ giống như Hạ Sơ Kiến – coi tiền to hơn cả trời. Trong mắt cô, nhiều thứ quan trọng hơn tiền.
Còn trong mắt Hạ Sơ Kiến, ngoại trừ cô , tất cả thứ đều quan trọng bằng tiền.
Hạ Viễn Phương nhận sự tán đồng trong đáy mắt Hạ Sơ Kiến, bà dịu dàng hỏi tiếp: “Được , bán nhà xong thì tiền nộp viện phí, còn con thì ? Con ở ? Sống thế nào? Và nữa, nếu nhà bán , mua ? Còn sửa sang nữa đúng ?”
“Con mua nhà hết bao nhiêu? Tiền sửa sang hết bao nhiêu? Theo cô thấy, sửa sang thế ít nhất cũng tốn 5000 đấy nhỉ?”
Hạ Viễn Phương đoán quá chuẩn. Hạ Sơ Kiến phục sát đất khả năng quan sát của cô .
Ban đầu cô định bụng, cô của
cô hỏi thì cô , như tính là dối. giờ cô hỏi đến tận nơi, cô mười lá gan cũng dám điêu.
Hạ Sơ Kiến suy nghĩ một chút, dậy khỏi ghế sofa, lấy hộp s.ú.n.g của mang . Cô tháo lớp vải xanh in hoa trắng bọc bên ngoài, mở hộp , để lộ khẩu s.ú.n.g trường đột kích Hạ Chí 085.
Sau đó, cô chạy phòng , lôi cái rương lớn gầm giường , mở toang, bên trong chất đầy các bộ phận s.ú.n.g ống!
Hạ Viễn Phương lường rằng ngay trong nhà chứa nhiều "hàng cấm" đến thế!
Lòng bà chùng xuống, nhưng sắc mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “... Mấy thứ ở ?”
Trong khoảnh khắc , suy nghĩ của Hạ Viễn Phương đảo lộn. Đứa nhỏ đúng là giống mấy cô gái bình thường bán khi túng quẫn, nhưng đống s.ú.n.g ống đạn d.ư.ợ.c xem, chẳng nó to gan lớn mật hơn thường quá nhiều ?!
Nhiều s.ú.n.g thế , nghĩ bằng đầu gối cũng đem về để trưng bày. Súng là cái gì? Là hung khí, là thứ lấy mạng !
Hạ Sơ Kiến thoải mái, vẻ khiếp đảm và lo lắng lúc biến mất. Ba năm qua, s.ú.n.g chính là bạn, là nhất của Hạ Sơ Kiến.
Súng thể bạo gan, thể bảo vệ cô khỏi tổn thương và sợ hãi.
Cô Hạ Viễn Phương, bình tĩnh : “Cô , con giấy phép sử dụng s.ú.n.g hợp pháp.”
“Lúc cô đột nhiên ngất xỉu, trong nhà tiền, dù con bán nhà nhưng cũng chỉ đủ trả viện phí cho cô trong ba năm.”
“Con còn tự nuôi sống bản , con học, và cũng cần kiếm thêm tiền để tích cóp viện phí cho cô nữa.”
“Vì , con gia nhập Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ. Con... thợ săn ba năm .”
Hạ Sơ Kiến lấy từ trong rương gỗ các bộ phận của khẩu Thẩm Phán Giả 7, trân trọng vuốt ve nòng súng, ngẩng đầu Hạ Viễn Phương, chút ngây ngô nhưng đầy tự hào: “Cô ơi, con là một tay s.ú.n.g thiện xạ đấy!”
Trong lòng Hạ Viễn Phương tràn ngập những cảm xúc trái ngược.
Ban đầu, bà tưởng Hạ Sơ Kiến lầm đường lạc lối, thậm chí là dính tội ác tày trời, tay nhuốm m.á.u ... Vừa , bà suýt chút nữa tính đến chuyện đưa Hạ Sơ Kiến trốn.
Hạ Sơ Kiến gia nhập Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ và thợ săn ba năm, bà mới hiểu .
Hạ Viễn Phương Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ thực chất là một tổ chức thợ săn tiền thưởng dân sự. Ở thế giới cũ của bà, thợ săn tiền thưởng là nghề phi pháp và pháp luật trừng trị nghiêm khắc. tại Đế quốc Bắc Thần, đây là nghề hợp pháp, thậm chí chính phủ cấp giấy phép và quyền sử dụng súng.
Bà cũng chút ít về Hiệp hội Ám Dạ , một tổ chức dân sự khổng lồ trỗi dậy trong hơn mười năm gần đây. Trong mắt Hạ Viễn Phương, đó là một tổ chức màu xám, giữa ranh giới trắng và đen.
Bà nắm lấy bàn tay đang vuốt ve nòng s.ú.n.g của Hạ Sơ Kiến, giọng khàn : “Con thực sự... thợ săn tiền thưởng ? Con nghề mạng sống như chỉ mành treo chuông ?”
“Hơn nữa, con là tiến hóa gen. Ba năm con còn từng sờ súng, thợ săn tiền thưởng chẳng khác nào nộp mạng?!”
Hạ Sơ Kiến thở phào nhẹ nhõm. Hạ Sơ Kiến sợ cô sẽ phủ nhận nghề nghiệp . May mắn là dù quá tán đồng, cô cũng phản đối kịch liệt.
Hạ Sơ Kiến lấy giấy phép sử dụng s.ú.n.g từ trong hộp , thì thầm: “Cô , thực tiềm năng của con đều là do ép mà cả.”
“Khi cô bệnh, con bao giờ dám thử những thứ nguy hiểm thế . cô bệnh , con buộc ép bản .”
“Con sẽ bán bản . Tất nhiên, con xí thế thì cũng chẳng ai ép con bán .” Hạ Sơ Kiến nhún vai, “ con học, kiếm tiền, mà con cần kiếm nhiều tiền hơn những công việc bình thường.”
“Cho nên, ngoài Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, con còn lựa chọn nào khác.”
“Nghề cần chấm công mỗi ngày, thời gian tự do, ảnh hưởng việc học. Hơn nữa chỉ cần chịu liều, lấy mạng đ.á.n.h cược thì chắc chắn kiếm tiền.”
“Tuy đây con kiếm nhiều, nhưng đủ nuôi sống bản . Hơn nữa ba năm qua, ở Hiệp hội con còn huấn luyện miễn phí đủ thứ.”
“Riêng việc luyện súng, ngay cả đám con nhà giàu cũng mấy ai chịu nổi chi phí đó.”
Hạ Viễn Phương mà lòng đau như cắt, nhưng bà cố nén để mặt cháu.
Đôi mắt Hạ Sơ Kiến sáng lấp lánh: “Hơn nữa con phát hiện năng khiếu về mặt . Lần đầu tiên cầm súng, con cảm thấy nó thuộc về con, và con cũng thuộc về nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-71-sung-co-the-lam-nguoi-ta-bao-gan-phan-1.html.]
“Người khác dùng s.ú.n.g trường kính ngắm b.ắ.n bia di động luyện cả tháng đến nửa năm mới đạt độ chính xác nhất định. Còn con, ngay ngày đầu tiên b.ắ.n ít nhất 8 điểm. Một tuần , con nhắm mắt b.ắ.n cũng 10 điểm.”
Hạ Viễn Phương lặng lẽ Hạ Sơ Kiến kể về những trải nghiệm trong tiểu đội thợ săn. Nhờ tài b.ắ.n s.ú.n.g tinh vi, nàng một tiểu đội thu nhận, đồng đội của riêng . Ba năm qua, nhờ sự chiếu cố của đồng đội, nàng mới sống sót đến tận bây giờ. Đồng thời, nàng cũng học nhiều kiến thức và kỹ năng sinh tồn mà trường học dạy.
Hạ Viễn Phương hít sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc. Bà tính kiểm soát bệnh hoạn đối với sự an của Hạ Sơ Kiến. Trước khi ngất xỉu, bà chỉ cho phép Hạ Sơ Kiến sống trong vùng an bà vạch , tuyệt đối bước qua giới hạn nửa bước.
thực sự cho con bé ?
Thực , bà suýt chút nữa nuôi dạy đứa trẻ trở thành một kẻ vô dụng...
Vừa kinh sợ, Hạ Viễn Phương bắt đầu tự kiểm điểm. Nếu nhờ bản năng sinh tồn mạnh mẽ của Hạ Sơ Kiến, thì khi bà tỉnh ba năm – hoặc thể chẳng bao giờ tỉnh nữa – đứa trẻ sẽ đối mặt với cuộc sống địa ngục mà bà dám tưởng tượng.
Hạ Viễn Phương nhắm mắt, chân thành xin : “Sơ Kiến, cô xin con. Cô nên vì quá lo lắng cho sự an của con mà giam hãm con mãi trong nhà. Lẽ cô cho con cơ hội tiếp xúc với xã hội và dạy con nhiều kỹ năng sinh tồn hơn từ sớm.”
Hạ Sơ Kiến vui mừng khôn xiết. Hạ Sơ Kiến ngờ cô chẳng những trách mắng tự ý thợ săn tiền thưởng – một nghề dính dáng đến mạng – mà còn tự kiểm điểm phương pháp giáo d.ụ.c của !
Đây chính là cô đáng kính, mà cô sẵn sàng dùng cả tính mạng để cứu chữa!
Gánh nặng tâm lý của Hạ Sơ Kiến tan biến. Cô cất các bộ phận s.ú.n.g ngắm rương, : “Cô cũng dạy con nhiều thứ mà. Còn mấy kỹ năng sinh tồn kiểu thợ săn , thực cần học . Chúng con đều rèn luyện ngay trong lúc nhiệm vụ.”
“Ví dụ như luyện súng, đạn 20 đồng một hộp chỉ 50 viên. Lúc con luyện b.ắ.n tỉa, mỗi ngày b.ắ.n hết mấy trăm viên. Cô tính xem, bình thường dù nhà mỏ cũng nuôi nổi !”
Hạ Viễn Phương đau lòng xoa má nàng: “Vất vả lắm ? Nguy hiểm lắm đúng ?”
Đôi mắt Hạ Sơ Kiến sáng rực như : “Thật vất vả , vì đó là việc con thích ! Còn nguy hiểm thì đúng là , nhưng nguy hiểm thì kiếm nhiều tiền thế chứ!”
“Chính cô từng , rủi ro càng lớn, lợi nhuận càng cao mà!”
Thư Sách
Hạ Viễn Phương: “...” Đứa trẻ lớn , khôn , những lời nên thì bà bớt mới .
bà ngắt lời, chỉ mỉm lắng nàng kể.
Hạ Sơ Kiến hào hứng kể về nhiệm vụ kiếm nhiều tiền nhất cách đây vài ngày.
“Cô ... hơn mười ngày , bọn con một nhiệm vụ. Có năm tên buôn bắt cóc một đám thiếu nam thiếu nữ, định gì. Bọn con ập tới, tiêu diệt đám buôn , kết quả xuất hiện cả dị chủng!”
“May nhờ cháu gái minh thần võ của cô! Thương pháp như thần! Như thiên binh giáng thế! Một băng đạn quét qua, kẻ tiêu diệt sạch!”
“Nhiệm vụ thành đ.á.n.h giá công huân cấp B, con đổi 50 vạn tiền Bắc Thần đấy!”
“Cô ơi, chúng 50 vạn! Một khoản tiền khổng lồ!”
Qua lời kể của Hạ Sơ Kiến, Hạ Viễn Phương như lạc hiện trường, đắm chìm trong nhiệm vụ săn b.ắ.n căng thẳng kịch tính.
Nghe xong, Hạ Viễn Phương mới giả vờ vô tình hỏi: “Con dị chủng rốt cuộc trông như thế nào?”
Vì ghét xúc tu nên lúc kể Hạ Sơ Kiến bỏ qua phần miêu tả ngoại hình dị chủng. Giờ hỏi, cô đành bĩu môi, dùng tay hiệu: “... Xấu lắm ạ, giống như chân bạch tuộc , nhưng là chân bạch tuộc khổng lồ, to như cái vòi voi.”
Sắc mặt Hạ Viễn Phương đột nhiên biến đổi.
Hạ Sơ Kiến ngẩn : “Cô thế? Bị dọa sợ ạ?”
Hạ Viễn Phương gượng , giọng vẫn ôn nhu trấn định: “ là dọa , quá nguy hiểm. Sơ Kiến, rời khỏi hiệp hội đó . Cô khỏi bệnh, con cũng kiếm một khoản kha khá, hai cô cháu dù việc nữa cũng đủ sống đến kiếp . Cô con gặp nguy hiểm.”
Hạ Sơ Kiến vẫn luyến tiếc công việc thợ săn. Cô vặn vẹo bên cạnh Hạ Viễn Phương, nài nỉ: “Cô , tiểu đội của bọn con thực sự , hơn nữa dạo bọn con đỏ vận. À đúng , mấy hôm bọn con Rừng Dị Thú, tìm thực vật cực hiếm là Huyết Kỳ Lân! Còn cả Không Tang nữa!”
“Cái gì?” Hạ Viễn Phương giữ nổi bình tĩnh nữa, bà siết c.h.ặ.t t.a.y Hạ Sơ Kiến, giọng căng thẳng: “Con cái gì?!”
“Con... con tiểu đội bọn con thực sự ...”
“Không , câu đó cơ?”
“... Con dạo bọn con đỏ vận?”
“Không , câu đó nữa?”
“... Con bọn con một chuyến Rừng Dị Thú.”
“Còn gì nữa?”
“... Tìm thực vật cực hiếm là Huyết Kỳ Lân...”
“... Còn gì nữa?!”
“Còn Không Tang!”
Hạ Viễn Phương ghé sát mặt Hạ Sơ Kiến, ánh mắt nghiêm nghị, hỏi từng chữ một: “Con thực sự tìm Không Tang? Và cả Huyết Kỳ Lân?”
Hạ Sơ Kiến vội lấy từ trong túi áo hai túi trữ vật giữ tươi.
Túi đựng Huyết Kỳ Lân trống rỗng, nhưng túi vẫn còn lá và cánh hoa Không Tang.
Cô đưa túi đựng Không Tang mặt Hạ Viễn Phương: “Nè cô, đây là Không Tang.”
Sau đó, nàng giơ cái túi rỗng lên, ngượng ngùng : “Cô , cái vốn đựng chín cây Huyết Kỳ Lân, nhưng lúc ở trong phòng bệnh của cô, con như ma nhập, lỡ tay... dùng hết sạch sẽ Huyết Kỳ Lân đó ...”