Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 70: Trăm nghĩ ngàn tính cũng không ra

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:08:02
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ Sầm bò dậy, dán mắt màn hình giám sát. lúc Hạ Viễn Phương mở mắt, máy báo động bên giường bắt đầu kêu inh ỏi.

Đoạn phim đó trực tiếp tham gia nên còn ý nghĩa.

Từ camera, thấy Hạ Viễn Phương khỏi bệnh bằng cách nào.

Chẳng lẽ gen của bà đột biến thật?

Bác sĩ Sầm lóe lên một ý nghĩ, mắt sáng rực. Hắn xét nghiệm gen của Hạ Viễn Phương ngay!

lắc đầu. Không thể nào. Ở Đế quốc Bắc Thần, thường qua 18 tuổi đột biến thì cả đời vô vọng. Hơn nữa, dữ liệu từ máy móc cho thấy chuỗi gen hỗn loạn của bà tự sửa chữa và trở về quỹ đạo bình thường một cách thần kỳ.

Như bàn tay vô hình sắp xếp trật tự.

Làm thế nào mà ? Đế quốc cấm nghiên cứu gen, chỉ cho phép đo lường chỉ . Vậy nên phép màu chắc chắn đến từ y học hiện đại.

Vậy rốt cuộc Hạ Viễn Phương khỏi bệnh bằng cách nào?

...

Trong khi bác sĩ Sầm vò đầu bứt tai, Hạ Viễn Phương và Hạ Sơ Kiến tàu điện ngầm về đến khu Bắc 177.

Lúc là giữa trưa. Khu chung cư vắng vẻ, những tòa nhà cao tầng lặng im trong cái lạnh như hầm băng.

mặc thêm áo khoác dày của Hạ Sơ Kiến, Hạ Viễn Phương vẫn run lẩy bẩy. Bà mới ốm dậy, cơ thể còn yếu.

Hạ Sơ Kiến nóng lòng như lửa đốt, hận thể lôi cơ giáp Thiếu Tư Mệnh bay vèo về nhà! lý trí mách bảo cô thế. Không chỉ sợ ngoài thấy, mà còn giải thích với cô cô.

định giấu cô cô mãi, nhưng chuyện quá lớn, cần lựa lời mà . Với cô, cô cô tìm mong manh như báu vật dễ vỡ, cần nâng niu.

Hạ Sơ Kiến đeo hộp s.ú.n.g lên cổ, xổm xuống mặt Hạ Viễn Phương: "Cô cô, để cháu cõng. Đi cho nhanh, về nhà sưởi ấm lắm."

Hạ Viễn Phương nhướng mày, gì, lặng lẽ để cháu gái cõng. Bà liệt giường 3 năm, dù xoa bóp thường xuyên nhưng chân tay vẫn teo tóp, thể bình thường.

Hạ Sơ Kiến cõng cô cô, sải bước chạy như bay. Ba năm rèn luyện thợ săn giờ phát huy tác dụng. Chỉ mất 5 phút, cô về đến sảnh tòa nhà E.

thang máy tầng 1 vẫn phong tỏa bởi đám thợ nội thất hống hách. Chỉ của họ mới dùng.

Cư dân khu Bắc vốn hiền lành cam chịu, dù tức giận nhưng ai dám dây đám xã hội đen .

Bình thường Hạ Sơ Kiến thể chạy bộ lên tầng 11, nhưng hôm nay cõng thêm cô cô, cô thể leo thang bộ .

tới chỗ tên bảo vệ to con đang canh thang máy: "Đại ca, ơn cho qua chút. Cô cô em mới xuất viện, trời lạnh quá cần về nhà gấp. Nhà em ở tầng 11, em cõng nổi."

Tên bảo vệ đeo s.ú.n.g ngắn cũ kỹ, chẳng thèm cô, lạnh nhạt: "Xin , lệnh ông chủ, khác . Muốn thang máy thì tìm ông chủ mà xin..."

Hạ Sơ Kiến hít sâu, móc tờ 50 tệ dúi tay , học theo giọng điệu của Lý Phược: "Đại ca, trời lạnh, chút tiền uống rượu cho ấm ..."

Tên bảo vệ liếc tờ tiền. Lương 300 tệ một tháng, 50 tệ là món hời lớn.

Hắn nhe răng : "Em gái hiếu thảo đấy. Thôi , nhanh lên. Giờ em ăn trưa hết , chứ cũng chả dám cho qua ."

"Cảm ơn đại ca."

Hạ Sơ Kiến cõng Hạ Viễn Phương thang máy. Một phút , họ ở tầng 11.

Hai đều im lặng. Hạ Sơ Kiến chột . Cô sự im lặng của cô cô là điềm báo cho một "cơn bão" sắp tới.

Mở cửa nhà, ấm phả mặt. Hạ Sơ Kiến thả cô cô xuống, gượng: "Cô cô, về nhà !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-70-tram-nghi-ngan-tinh-cung-khong-ra.html.]

Hạ Viễn Phương lặng lẽ quan sát căn nhà.

Ký ức của bà dừng ở 3 năm , lúc bà ngất xỉu. 3 năm qua như một cái chớp mắt. trí nhớ bà , bà nhớ rõ căn nhà như thế .

Vẫn là chỗ cũ, nhưng nội thất và khí khác hẳn. Sang trọng và tiện nghi hơn nhiều.

Hồi đó dốc hết tiền tiết kiệm mua nhà, tiền sửa sang. Giờ thì sàn mới, tường mới, đồ đạc xịn.

Đặc biệt là bếp và phòng tắm, lột xác .

cảnh kinh tế gia đình. Một cô bé 14 tuổi, thế nào sống sót qua 3 năm, còn dư tiền sửa nhà?

Hạ Viễn Phương chằm chằm Hạ Sơ Kiến, trong đầu ngổn ngang câu hỏi.

Đứa cháu nhỏ của bà trải qua những ngày tháng thế nào? Bà nhất định , nếu sẽ thể an lòng.

Hạ Viễn Phương xuống sofa, vẫy tay: "Sơ Kiến, đây với cô cô."

Chân Hạ Sơ Kiến run bắn. Cô quá hiểu cô cô, tư thế giấu gì nữa .

liệu cô cô chịu nổi sự thật .

Hạ Sơ Kiến ở cửa, lề mề tháo hộp s.ú.n.g (vẫn bọc vải hoa quê mùa) xuống.

Thư Sách

Hạ Viễn Phương kiên nhẫn cô, cho đến khi Hạ Sơ Kiến chịu nổi áp lực, lê bước đến cạnh bà.

Cô cố vớt vát: "Cô cô đói ? Khát ? Cháu rót nước nấu mì nhé?"

Hạ Viễn Phương thở dài trong lòng, đặt tay lên lưng Hạ Sơ Kiến, nhẹ nhàng ôm cô lòng, dịu dàng : "Sơ Kiến, đừng sợ. Cô cô Tiểu Sơ Kiến là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối chuyện ."

Hạ Sơ Kiến thả lỏng đôi chút.

ngay đó, Hạ Viễn Phương bồi thêm: "... mà..."

Hạ Sơ Kiến đập đầu gối. Cô ghét nhất chữ "nhưng mà"!

Hạ Viễn Phương mỉm , vuốt ve lưng cháu gái cho đến khi cô bé thả lỏng. Bà , cô bé sẵn sàng mở lòng.

Bà xoa đầu Hạ Sơ Kiến, giọng trầm ấm: "Sơ Kiến, cô cô hỏi vài điều, cháu giải đáp cho cô cô nhé?"

Hạ Sơ Kiến ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngoan." Hạ Viễn Phương khen một câu thẳng vấn đề.

"Sơ Kiến, cháu bảo bác sĩ Thẩm cô cô bệnh gen nghiêm trọng, viện 3 năm. Cô cô bệnh viện đó. Phòng bệnh cô cô là phòng đơn, nhất ở đó, giá 1 vạn tệ một năm. Có cô cô ở đó suốt 3 năm ?"

Hạ Sơ Kiến gật đầu: "Vâng ạ. Lúc đó cô cô ngất xỉu cháu sợ c.h.ế.t khiếp..."

Hạ Viễn Phương vuốt má cô, hỏi tiếp: "Cháu bảo chúng bảo hiểm y tế. Tại ? Đơn vị cô cô bảo hiểm mà."

Hạ Sơ Kiến cúi đầu lí nhí: "Cô cô viện lâu quá nên ... đơn vị sa thải, cắt bảo hiểm ."

Hạ Viễn Phương trầm ngâm: "Vậy là 3 năm cô cô mất việc, mất bảo hiểm. Thế tiền viện phí ai trả? Còn tiền sinh hoạt của cháu nữa?"

"Tiểu Sơ Kiến, cho cô cô , cháu lấy tiền trả 3 vạn viện phí?"

Hạ Viễn Phương bệnh viện cho nợ, đóng tiền . Vừa tỉnh , điều đầu tiên bà lo lắng chính là viện phí.

xuống đứa cháu trong lòng: "Cô cô nhớ, khi ngất xỉu, trong nhà chỉ còn 1 ngàn tệ."

"...Ba năm qua, cháu sống thế nào?"

Loading...