Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 68: Kỳ tích
Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:08:00
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Viễn Phương vẫn nhắm nghiền mắt ngủ say, trông như một con búp bê vô hồn.
Ánh mắt Hạ Sơ Kiến tối sầm . Cô cất hai túi giữ tươi túi áo, chuyên tâm tắm gội cho cô cô.
Tắm xong, cô quần áo bệnh nhân sạch sẽ, quấn tóc ướt bằng khăn khô, nhẹ nhàng bế cô cô về giường. Sau đó, cô dọn dẹp phòng tắm và mang hộp s.ú.n.g ngoài.
Ngồi bên giường bệnh, Hạ Sơ Kiến mở hộp cơm giữ nhiệt, khoe: "Cô cô, vốn là chuẩn cho bác sĩ Thẩm đấy. y tá Lưu bảo cô cô ăn , nên cô cô nếm thử tay nghề của cháu nhé."
Cô múc một thìa cháo, thổi nguội cẩn thận đưa đến bên miệng Hạ Viễn Phương: "Cô cô, há miệng nào."
Hạ Viễn Phương vẫn im lìm, chút phản ứng.
Hạ Sơ Kiến thử thử nhiều , vẫn vô vọng. Cô hiểu y tá Lưu cách nào bón cháo cho cô cô.
Hít sâu một , cô tự ăn thìa cháo đó.
Bác sĩ Thẩm ở đây, cô cách nào xác nhận tác dụng của Huyết Kỳ Lân và Không Tang.
Hạ Sơ Kiến lưng về phía camera, thẫn thờ bên giường bệnh.
Hồi lâu , cô móc túi áo, định lấy lá Không Tang nhưng rút nhầm một cây Huyết Kỳ Lân.
Lần đầu tiên cô nhận lá Huyết Kỳ Lân cũng mềm mại hệt như lá Không Tang. Cây nhỏ xíu, chỉ bằng nửa bàn tay, căng mọng nước.
Tâm trạng rối bời, cô lỡ tay bóp mạnh một cái. Nhựa đỏ tươi trào , nhuộm đỏ ngón tay cô.
Hạ Sơ Kiến đưa ngón tay lên miệng nếm thử.
Ngọt.
Vị cũng .
Màu đỏ tươi thật , thật sống động...
Lòng cô nặng trĩu như đeo đá, đầu óc mụ mị, chỉ gì đó điên rồ để giải tỏa.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch và đôi môi nhợt nhạt đến trong suốt của cô cô, Hạ Sơ Kiến bỗng nảy ý nghĩ kỳ quặc. Cô bóp nát cây Huyết Kỳ Lân, bôi chất lỏng màu đỏ lên môi cô cô như tô son.
Chỉ lát , đôi môi nhợt nhạt của Hạ Viễn Phương đỏ rực lên, nổi bật nền da tái xanh, trông thật quỷ dị.
Hạ Sơ Kiến sợ.
Cô chằm chằm đôi môi đỏ chót, khùng khục: "Cô cô quá! Cô cô là nhất!"
Rồi cô gục đầu n.g.ự.c Hạ Viễn Phương, cuộn tròn như một đứa trẻ, lẩm bẩm: "Cô cô ơi, Sơ Kiến nhớ cô cô lắm... Cô cô đừng bỏ Sơ Kiến..."
Ngay khi cô xuống, sắc đỏ môi Hạ Viễn Phương bỗng nhạt dần.
Dường như chất lỏng đỏ tươi đôi môi hấp thụ, hoặc bay khí. Môi cô cô trở về màu trắng bệch như cũ.
Lát , Hạ Sơ Kiến ngẩng lên, thấy đôi môi trắng bệch thì hoảng hốt.
Không !
Cô cô là nhất!
Cô vội dậy, lấy thêm một cây Huyết Kỳ Lân, bóp lấy nhựa bôi lên môi Hạ Viễn Phương.
Ánh mắt cô lúc dại , trông thật đáng sợ. Nếu gương, chắc cô cũng tự dọa c.h.ế.t khiếp. lúc cô chỉ hành động theo bản năng điên loạn.
Khi cây Huyết Kỳ Lân khô quắt , cô nhét luôn nó miệng nhai ngấu nghiến nuốt chửng.
Cô gục xuống n.g.ự.c cô cô.
Rồi ngẩng lên, thấy môi cô cô nhạt màu, cô lấy tiếp cây khác bôi lên.
Lần cô xuống nữa mà trân trân màu đỏ môi cô cô biến mất dần, tiếp tục bôi.
Trong vòng 10 phút, cô dùng hết sạch 9 cây Huyết Kỳ Lân.
Lần , màu đỏ môi Hạ Viễn Phương biến mất nữa. Dù đỏ hồng hào nhưng chút huyết sắc của sống.
Thấy cảnh tượng , Hạ Sơ Kiến ngây dại như kẻ điên.
Thở hắt một , cô gục đầu n.g.ự.c Hạ Viễn Phương. Cô mãi thế bên cô cô.
Một giờ ...
Thình thịch! Thình thịch!
Dưới lớp chăn, cô cảm nhận nhịp tim vốn yếu ớt của cô cô đang dần trở nên rõ ràng, mạnh mẽ.
Như tim của một bình thường!
Hạ Sơ Kiến bật dậy, quỳ bên giường, chằm chằm cô cô.
Mí mắt cô cô đang động đậy! Nhãn cầu đang chuyển động bên mí mắt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-68-ky-tich.html.]
Cô cô sắp tỉnh !
Thư Sách
Hạ Sơ Kiến chắp tay cầu nguyện, lẩm bẩm: "Tạ ơn Thánh Đường! Bồ Tát phù hộ cô cô con..."
Không lời cầu nguyện linh nghiệm lòng thành cảm động trời xanh.
Hạ Viễn Phương, hôn mê suốt 3 năm, bỗng thở dài một thật sâu.
Hạ Sơ Kiến giật ngã ngửa .
Cùng lúc đó, Hạ Viễn Phương mở mắt.
Ban đầu thị lực còn mờ, bà chớp mắt vài cái cho rõ theo bản năng lên góc trần nhà - nơi camera giám sát.
Sau đó, bà xuống, thấy một thiếu nữ mắt mở to, tóc dài đang trân trân. Đó là đứa cháu gái nương tựa lẫn bao năm qua - Hạ Sơ Kiến.
Hạ Viễn Phương mỉm yếu ớt, đưa tay vuốt tóc Hạ Sơ Kiến. Giọng bà khàn đặc vì lâu ngày : "...Tóc dài ... Tiểu Sơ Kiến của cô cô thành thiếu nữ ... Cô cô thế ?"
Hạ Sơ Kiến vui mừng, mà càng thêm sợ hãi.
Đây là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết ?!
Cô tin tưởng bác sĩ Thẩm. Chính vì tin nên cô mới đau khổ đến phát điên. Tình trạng của cô cô giống như sống , nhưng cũng giống dấu hiệu cuối cùng khi .
Lý trí trở khiến nỗi sợ hãi dâng trào.
Cằm cô run run, cố nén nước mắt: "Cô... cô... thấy thế nào ?"
Hạ Viễn Phương ngẩn , cháu gái chăm chú, vỗ nhẹ lưng cô: "Tiểu Sơ Kiến, thế? Chuyện gì xảy ? Đây là ?"
"Cô cô nhớ gì ?"
"Nhớ gì cơ?" Hạ Viễn Phương nhíu mày. "Cô cô chỉ nhớ là tăng ca về muộn, định đun nước tắm, ..."
"Rồi mở mắt là ở đây. — Đây nhà đúng ?"
Hạ Sơ Kiến trợn mắt: "Đương nhiên nhà !"
"Cô cô về muộn, định đun nước tắm ngất xỉu."
"... đó là chuyện 3 năm !"
"Cô cô hôn mê 3 năm."
Hạ Viễn Phương nhíu mày, tin nổi: "...3 năm?! Cô cô hôn mê 3 năm ư? — Tại như ?!"
"Cô cô hôn mê bình thường . Bác sĩ Thẩm bảo cô cô bệnh gen nghiêm trọng."
Hạ Viễn Phương day thái dương, thở dài: "Sức khỏe cô cô đúng là , nhưng đến nỗi tệ thế?"
Hạ Sơ Kiến bò gần, kỹ cô cô. Sắc mặt bà hồng hào hơn hẳn lúc nãy, còn vẻ trắng bệch trong suốt nữa. Nhịp tim cũng định.
lúc , máy theo dõi trong phòng bệnh réo lên inh ỏi. Tiếng còi báo động dồn dập khiến Hạ Sơ Kiến giật thót.
Hạ Viễn Phương theo phản xạ đưa tay bịt tai Hạ Sơ Kiến .
Hạ Sơ Kiến im trong lòng cô cô, để bà che chở. Đã 3 năm cô mới cảm nhận sự ấm áp và che chở của . Cảm giác trôi dạt bấp bênh biến mất.
Với cô, nhà là căn phòng trống, mà là nơi chờ đợi.
Tiếng bước chân rầm rập ngoài hành lang, tiếng đập cửa rầm rầm.
Hạ Sơ Kiến hồn, thoát khỏi vòng tay cô cô: "Cô cô, cháu khóa trái cửa , chắc bên ngoài , để cháu mở."
Cô cứ tưởng khóa trái bên trong thì bên ngoài chịu c.h.ế.t. bước xuống giường, cô tiếng chìa khóa tra ổ lạch cạch.
Hạ Sơ Kiến sững sờ. Khóa trái mà vẫn mở bằng chìa khóa ?
Cửa bật mở. Một đàn ông mặc áo blouse trắng bước , thấy thiếu nữ cao lớn trong phòng thì giật : "Cô là ai? Sao ở đây? Tại khóa trái cửa?"
Hạ Sơ Kiến nhận . Hắn họ Sầm, là trợ lý của bác sĩ Thẩm, lên chức bác sĩ chính thức.
Hạ Sơ Kiến hỏi vặn : " khóa trái cửa mà, bác sĩ Sầm ?"