Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 214: Xây Dựng Gia Viên
Cập nhật lúc: 2025-12-23 10:58:53
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn sáng xong, Hạ Sơ Kiến trong nhà để tiêu cơm.
Phương thức tiêu cơm chính của cô là soi mói trình độ dọn dẹp của robot Lục Thuận.
Lục Thuận dường như tự hào về khả năng vệ sinh của , vốn dĩ còn chút kiêu ngạo.
khi Hạ Sơ Kiến quệt tay lên chụp đèn chùm trần nhà và chìa ngón tay dính bụi mặt nó, Lục Thuận lập tức tắt đài, ngoan ngoãn bắt đầu quy trình dọn dẹp hai.
Hạ Sơ Kiến tủm tỉm, lén chùi vết bụi mà cô quệt từ chỗ khác khăn giấy.
Cái tên Lục Thuận , đúng là thiếu đòn.
...
Thư Sách
11 giờ 30 phút trưa, thím Trần đến cửa nhà họ đúng giờ và bấm chuông.
Hạ Sơ Kiến mặc áo khoác dày, ôm Tứ Hỉ cũng bọc kín như cái bánh chưng trong áo khoác cún cưng. Sau lưng cô đeo một chiếc ba lô to tướng, bên trong chính là chiếc máy phát điện phản ứng nhiệt hạch siêu mini.
Hạ Viễn Phương cũng nai nịt gọn gàng với áo khoác, khẩu trang và găng tay, bế Ngũ Phúc trang tương tự, cùng thím Trần khỏi cửa.
Cả nhóm con hẻm nhỏ hẹp giữa hai tòa nhà. Dưới mái che nắng, thím Trần bắt đầu thi triển dị năng. Trước n.g.ự.c bà đeo túi đựng Tứ Hỉ, lưng cõng Ngũ Phúc, tay trái nắm tay Hạ Sơ Kiến, tay nắm tay Hạ Viễn Phương. Dần dần, cả nhóm kích hoạt trạng thái "Tiềm hành", biến mất ngay mái che.
Thế giới mắt trở nên xám xịt. Do tốc độ di chuyển quá nhanh, cảnh vật xung quanh kéo giãn thành những vệt dài, chẳng thể nhận họ đang qua .
Chỉ đến khi khỏi thành Mộc Lan và đến gần chiếc phi thuyền ngụy trang, thím Trần mới giải trừ trạng thái "Tiềm hành".
Hạ Sơ Kiến đón lấy Ngũ Phúc đang nhắm nghiền mắt từ lưng thím Trần, tò mò hỏi: "Thím Trần, thím 'tiềm hành' từ nhà cháu luôn... Mà thím thể 'tiềm hành' thẳng đến nhà cháu, cần qua con hẻm lầu ?"
Cô lo ngại nếu cứ hẻm biến mất, lâu ngày sẽ chú ý. Người sẽ thấy nhưng mãi mấy tiếng , thậm chí mấy ngày mới thấy , điều quá phi khoa học.
Thím Trần ngượng ngùng đáp: "Kỹ năng của thím cần mượn từ trường của trời đất bốn phương để định vị, thím vẫn kiểm soát hảo . Nếu xuất hiện trong gian kín, thím sợ canh chuẩn vị trí, lỡ xuất hiện ở chỗ nên xuất hiện..."
Hạ Sơ Kiến hiểu ngay.
Ý thím là sợ lúc hiện hình chui tọt phòng tắm phòng ngủ nhà !
Thử tưởng tượng đang tắm mà thím lù lù xuất hiện trong bồn tắm, chắc dọa c·hết khiếp mất!
Hạ Sơ Kiến vỗ vai bà đầy thông cảm: "Thím Trần, thím đúng là giữ ý tứ. Sau nhớ luyện tập nhiều hơn nhé!"
Hạ Viễn Phương lườm Hạ Sơ Kiến một cái: "Không vô lễ, ai chuyện với thím Trần kiểu bề thế hả?"
Thím Trần xua tay xòa bảo .
Cách đó xa, Tam Tông mở cửa khoang phi thuyền, chạy như bay đón.
"Thiếu quân đại nhân! Thiếu quân đại nhân!"
Tứ Hỉ thấy Tam Tông cũng mừng rỡ sủa vang: "Gâu gâu! Gâu gâu!"
Hạ Viễn Phương , trao Tứ Hỉ cho Tam Tông.
Tam Tông vui vẻ cọ má Tứ Hỉ đặt chú ch.ó lên vai, chào Hạ Viễn Phương: "Chào Hạ cô cô."
Rồi sang hỏi Hạ Sơ Kiến: "Sao Thiếu quân đại nhân báo một tiếng? Tam Tông thể hồ đục băng bắt cá đãi mà."
Hạ Sơ Kiến sang Hạ Viễn Phương.
Hạ Viễn Phương mỉm : "Đất của con mua, con tự với ."
Hạ Sơ Kiến hắng giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui giấu : "Chúng trong ."
Cả đoàn bước chiếc phi thuyền ngụy trang, đóng cửa khoang .
Chúc Oanh Oanh cũng bước tới, vui vẻ xuống cạnh Hạ Sơ Kiến. Thấy cô mang theo một đứa trẻ, Oanh Oanh ngạc nhiên lắm.
Hạ Sơ Kiến giới thiệu: "Đây là Ngũ Phúc, đang tạm trú ở nhà chị."
Chúc Oanh Oanh ngại ngùng, sợ Ngũ Phúc thấy bộ dạng của sẽ sợ hãi.
Ngũ Phúc chẳng hề tỏ sợ sệt, ngược còn toe toét với cô bé.
Chúc Oanh Oanh cẩn thận bế bé lên, nhẹ nhàng cọ khuôn mặt mèo đầy lông mềm mại má .
Ngũ Phúc cọ nhột khanh khách, hề lạ lẫm, bé đưa bàn tay mũm mĩm chạm nhẹ tai mèo của Chúc Oanh Oanh, tìm một tư thế thoải mái, gọn trong lòng cô bé.
Chúc Oanh Oanh yên tâm, ôm Ngũ Phúc như ôm một con búp bê sứ.
Hạ Sơ Kiến đợi định chỗ , : "Hôm nay chúng đến đây là tin vui thông báo với ."
" và cô cô mua một mảnh đất."
Mắt Tam Tông sáng rực lên, khuôn mặt lợn con giãn hết cỡ.
Thím Trần và Chúc Oanh Oanh cũng sững sờ: "...Mua đất?! Sơ Kiến giỏi quá! Con lấy tiền mua đất thế?!"
Hạ Sơ Kiến tỉnh bơ: "Vay tiền mua thôi, hì hì, đừng để ý chi tiết đó. Quan trọng là đất mua ! —— xin thông báo, mảnh đất chân hiện giờ mang họ Hạ! Các thể yên tâm sống ở đây, vĩnh viễn lo ai đuổi nữa!"
Tam Tông kích động: "Thiếu quân đại nhân thực sự mua mảnh đất ?! Tuyệt quá! Có mua cả cái hồ ạ? Còn ngọn núi nhỏ bên hồ nữa..."
Hạ Sơ Kiến : "Đương nhiên , đây là bản đồ thực địa, chúng cùng xem kỹ nhé!"
Cô mở màn hình ảo từ quang não, chiếu bản đồ mảnh đất cho xem.
Có bản đồ trực quan, thứ rõ ràng hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-214-xay-dung-gia-vien.html.]
Tam Tông như đang mơ: "Cả một vùng rộng lớn thế đều là của Thiếu quân đại nhân!"
Hạ Sơ Kiến Tam Tông khen ngượng cả , vén lọn tóc tai: "Thực so với khu trồng trọt cũ của thì mảnh vẫn nhỏ hơn nhiều."
Phải là nhỏ hơn nhiều, khu trồng trọt chiếm 1/4 diện tích Quy Viễn Tinh, còn mảnh đất so với nó chỉ như hạt cát sa mạc.
Tam Tông trợn tròn mắt: "Thiếu quân đại nhân! Ở khu trồng trọt Tam Tông chỉ là nô lệ, đất đó của Tam Tông! Có to đến mấy cũng chẳng liên quan gì đến Tam Tông cả!"
Hạ Sơ Kiến : "Tam Tông, chỉ cần chăm sóc mảnh đất , sẽ chia cổ phần cho !"
Tam Tông ngơ ngác: "...Cổ phần là gì ạ?"
Hạ Viễn Phương giải thích: "Nghĩa là sản phẩm từ đây, Tam Tông sẽ chia một phần, đó là tài sản riêng của ."
Tam Tông vội xua tay: "Tam Tông nhận ! Đồ của Tam Tông đều là của Thiếu quân đại nhân! Chỉ cần cho Tam Tông trồng trọt, cho Tam Tông ăn no là đủ ! Hơn nữa..."
Cậu Hạ Viễn Phương đầy kính trọng: "Hạ cô cô còn dạy Tam Tông sách! Tam Tông sống hơn đại đa nô lệ Á nhân ! Tam Tông thích cuộc sống hiện tại!"
Hạ Sơ Kiến cũng cảm động, thầm quyết định nhất định chia phần cho Tam Tông, thể bóc lột sức lao động của trắng trợn như .
Hạ Viễn Phương Tam Tông, mỉm : "Tam Tông đừng khách sáo, mảnh đất nhờ cậy nhiều. Chúng định chỉ trồng lương thực rau quả, mà còn trồng cả d.ư.ợ.c liệu nữa."
"Cứ giao cho Tam Tông!" Tam Tông càng thêm phấn khởi, "Tam Tông thích nhất là trồng trọt! Trồng cái gì cũng !"
Thím Trần cũng góp lời: "Thế thì quá, đợi sang xuân chúng Rừng Dị Thú một chuyến, kiếm thêm giống d.ư.ợ.c liệu quý hiếm về trồng ngay."
Tam Tông là : "Vậy thể mở rộng khu nhà kính nhân giống ở sân ?"
Hạ Sơ Kiến lúc mới ngăn : "Không vội, hôm nay chúng hẹn đội thi công đến xây tường bao . rào kín mảnh đất của chúng , cho ngoài nhòm ngó!"
"Cũng cho trộm cắp!" Tam Tông nắm chặt tay, nghiêm túc , "Hồi ở khu trồng trọt, mảnh đất Tam Tông chăm sóc nhiều d.ư.ợ.c liệu quý lắm, nhưng đêm nào cũng mất trộm một cách khó hiểu!"
Thím Trần và Hạ Viễn Phương , thầm nghĩ e là trộm bình thường, mà là kẻ giám sát Tam Tông việc...
Thiên phú của Tam Tông lợi hại như , đám cai thầu khu trồng trọt thể bỏ qua?
Hạ Sơ Kiến gật đầu: "Thế nên chọn loại tường bao lưới điện bên . Kẻ nào dám leo tường nhà thì sống c·hết mặc bay!"
Thím Trần chớp mắt: "Tường bao lưới điện? Thế tốn điện lắm nhỉ?"
Bà liếc máy phát điện nhỏ của phi thuyền, thầm nghĩ tiền khối năng lượng cũng chát lắm.
Lúc Hạ Sơ Kiến mới lôi chiếc ba lô gầm bàn , : "Có cái , chúng ba vạn năm lo mất điện!"
Cô mở ba lô, để lộ chiếc máy phát điện phản ứng nhiệt hạch siêu mini: "Mọi thấy ? Thiết phát điện xịn nhất đấy, nếu mua ngoài thị trường thì tiền mua đất còn đủ mua nó !"
Thím Trần và Tam Tông hiểu lắm, nhưng Chúc Oanh Oanh lướt Tinh Võng xem tin tức nên cũng sơ sơ về sự lợi hại của phản ứng nhiệt hạch kiểm soát.
Hạ Viễn Phương phổ cập kiến thức về ưu điểm của loại máy phát cho .
Hạ Sơ Kiến với bà là nhặt lúc nhiệm vụ. Bà thấy vỏ ngoài máy trầy xước, ám khói đen, giống đồ mới, xác nhận với Quyền Dữ Huấn nên mới tin lời cô.
Hiện tại bà chỉ mong công việc kinh doanh của sớm khởi sắc, kiếm nhiều tiền để Hạ Sơ Kiến mạo hiểm thợ săn tiền thưởng nữa.
Nghe Hạ Viễn Phương giới thiệu xong, ai nấy đều phấn khởi.
Tam Tông thậm chí còn ngay máy phát điện của phi thuyền bằng chiếc máy mới để thử nghiệm.
Quả nhiên, nguồn điện dồi dào, điện áp định, đèn đóm trong phi thuyền sáng trưng hẳn lên.
Chúc Oanh Oanh và thím Trần reo lên: "Có thể đun nước , ăn trưa xong là tắm nước nóng thoải mái."
Vì điện phi thuyền yếu nên mấy hôm nay họ dám dùng nước nóng để tắm.
Hạ Sơ Kiến càng thêm áy náy. Cô tự nhủ quan tâm đến đời sống của Tam Tông, thím Trần và Oanh Oanh nhiều hơn.
Trong lúc thím Trần và Chúc Oanh Oanh chuẩn bữa trưa, Hạ Viễn Phương lấy bản vẽ thiết kế , bàn với Hạ Sơ Kiến: "Sơ Kiến, nên xây một căn biệt thự ở đây ?"
Hạ Sơ Kiến quả quyết: "Nhà chắc chắn xây . Không thể để thím Trần và Tam Tông cứ ở mãi phi thuyền ."
"Được, con thích kiểu nhà nào?" Hạ Viễn Phương chiếu các bản vẽ lên màn hình ảo.
Đến bữa trưa, thống nhất chọn một mẫu nhà ưng ý.
Đó là một căn biệt thự ba tầng nổi, hai tầng hầm, sân sân và tường rào riêng. Như sẽ tạo thành thế "nhà trong nhà" với tường bao lớn bên ngoài.
Vị trí chọn là ngay cạnh hồ nước nhỏ. Chờ dọn dẹp xong đám cây cối ven hồ là thể bắt đầu đào móng.
Hạ Sơ Kiến : "Lát nữa hỏi Quách Thịnh xem công ty xây dựng nào uy tín để nhờ xây nhà ."