Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 209: Cô Có Quyền Được Biết Sự Thật

Cập nhật lúc: 2025-12-22 12:36:11
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Hoắc Ngự Sân đổi, lạnh lùng hỏi: "...Cô thấy?"

"Thấy, nhưng chỗ đó hủy . Lúc chúng , bên trong la liệt hài cốt, phòng thí nghiệm chính thì tan hoang, thiết máy móc nát bấy hết, chậc chậc, tiếc đứt ruột..."

Thần sắc Hoắc Ngự Sân nghiêm : "Cô , lúc các cô , căn cứ đó phá hủy?"

" , còn đang thắc mắc đây... Ngài đấy, Đế quốc cấm nghiên cứu liên quan đến gen, nhưng nơi đó chuyên nghiên cứu về thứ . Ngay cả kẻ ngoại đạo như cũng , với lượng hài cốt Á nhân và con chất đống như , chuyện một sớm một chiều... Chắc chắn họ hoạt động nhiều năm . Các ở Cục Đặc An ăn kiểu gì mà gì thế? Một chút tin tức cũng lọt ngoài..."

"Đây chẳng đại án ? Cục Đặc An điều tra ?"

"Tất nhiên, giờ chỗ đó san phẳng , các tra cũng chẳng còn gì để mà tra."

Lần Hạ Sơ Kiến dùng từ "Cục Đặc An chúng " nữa, mà chuyển sang "các ", vẻ mặt đầy khinh bỉ như vạch rõ giới hạn.

Hoắc Ngự Sân lúc mới hiểu rõ Quyền Dữ Huấn gì khi bảo tặng một món quà lớn...

Tuy nhiên, để lộ chút cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng như băng: "Cục Đặc An vạn năng. Chúng là cơ quan trực thuộc Hoàng đế bệ hạ, ngài bảo thì chúng , cô tưởng chúng ba đầu sáu tay, việc gì cũng chắc?"

Hạ Sơ Kiến khựng , nhíu mày: "...Không ?"

"Cảm ơn cô tin tưởng tổ chức, nhưng kỳ vọng quá cao cũng ." Hoắc Ngự Sân nhàn nhạt đáp, "Nhớ kỹ, Cục Đặc An chỉ chịu trách nhiệm Hoàng đế bệ hạ và chỉ việc cho ngài. Nội các, Nguyên Lão Viện và Quân đội địa vị ngang hàng với chúng ."

Hạ Sơ Kiến "ồ" một tiếng vẻ hiểu nhưng vẫn mơ hồ, hỏi tiếp: " tại Quyền Thủ tịch giật sập nơi đó? Lại còn bảo là tặng ngài một món quà lớn..."

Hoắc Ngự Sân thông tin cần, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm nghiêm nghị: "Chuyện liên quan đến cô, đừng tò mò quá nhiều. Cô thì gì? Thay đổi ?"

Hạ Sơ Kiến ngẫm nghĩ, thấy cũng nản lòng.

là cô chỉ tò mò thôi, cũng chẳng giải quyết gì.

Lời của Hoắc Ngự Sân như gáo nước lạnh tạt thẳng mặt cô.

chẳng lẽ cô quyền chút sự thật nào ?

Có việc thì gọi cô bán mạng...

Hết việc thì bảo liên quan đến cô...

Chẳng lẽ dân đen tầng đáy chỉ quyền chờ c·hết, chứ quyền c·hết ?

Hạ Sơ Kiến hừ lạnh trong lòng, giọng điệu cũng trở nên dửng dưng: "Phải , đúng là liên quan đến . Cái tên Quyền Dữ Huấn đó tìm Gia Quả gì đấy, ai ngờ tìm cái căn cứ ..."

Đồng t.ử Hoắc Ngự Sân co rút : "...Cô cái gì? Quyền Dữ Huấn tìm cái gì?!"

Hạ Sơ Kiến giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng đang nhảy cẫng lên ăn mừng.

ngay nhắc đến chuyện Hoắc Ngự Sân sẽ hứng thú mà!

Hứng thú là !

Hạ Sơ Kiến ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nhại : "Chuyện liên quan đến Hoắc Đôn Đốc, ngài đừng tò mò quá nhiều. Ngài thì gì? Thay đổi ?"

Cô trả nguyên văn câu lúc nãy của , sai một chữ.

Hoắc Ngự Sân sững sờ.

Cô gái thù dai thật đấy.

, cô thực sự nắm thóp sự tò mò hiếm hoi của .

Đầu óc Hoắc Ngự Sân xoay chuyển nhanh chóng, sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, giọng lạnh lùng đến thấu xương: "Hạ Sơ Kiến, là Quyền Dữ Huấn cho cô đang tìm Gia Quả?"

Hạ Sơ Kiến hất cằm, tiếp tục bộ tịch: "Hoắc Đôn Đốc, bảo là chuyện riêng giữa và Quyền Thủ tịch mà. Chúng ký thỏa thuận bảo mật, tùy tiện tiết lộ, đền tiền đấy."

Nghe đến hai chữ "đền tiền", Hoắc Ngự Sân tin ngay một nửa.

Với phong cách việc của Quyền Dữ Huấn, chắc chắn sẽ bắt đối tác ký thỏa thuận bảo mật.

Hắn thăm dò: "...Phải đền bao nhiêu?"

Hạ Sơ Kiến vẫn vênh váo: "...Đền 100 triệu."

Nói cứ như thể cô sẵn 100 triệu để đền bằng...

Hoắc Ngự Sân: "...Cô Quyền Dữ Huấn lừa . Theo luật pháp Đế quốc, mức bồi thường tối đa cho vi phạm thỏa thuận bảo mật vượt quá 100.000 Bắc Thần tệ. Phần vượt quá miễn trách nhiệm."

Hạ Sơ Kiến: "!!!"

Sau giây phút kinh ngạc, cô ngờ vực hỏi: "Thật ? Có luật đó thật ? Không ngài đang lừa đấy chứ?"

Vụ lừa đảo công khai của Hoắc Ngự Sân vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.

Hoắc Ngự Sân nghiêm túc đáp: "Tin tùy cô. Chuyện về Gia Quả, cô với thì , nhưng tuyệt đối hé răng với khác. Nếu lộ , e rằng ngay cả cũng bảo vệ nổi cô, chứ đừng đến Quyền Dữ Huấn."

Hạ Sơ Kiến Quyền Dữ Huấn dặn dò, và bản năng cũng mách bảo cô rằng thứ đó cực kỳ quý giá.

lỡ bịa chuyện tày trời với Quyền Dữ Huấn, mà kỳ lạ , Quyền Dữ Huấn bảo tới hai quả Gia Quả!

Thực đây mới là lý do chính khiến Hạ Sơ Kiến nhắc đến "Gia Quả" với Hoắc Ngự Sân.

Kể cả Hoắc Ngự Sân gọi video lúc 4 giờ sáng, thì khi ngủ dậy, cô cũng sẽ chủ động tìm để bàn chuyện .

Thấy Hoắc Ngự Sân thận trọng đến mức , Hạ Sơ Kiến cũng vòng vo nữa, vội : "Hoắc Đôn Đốc, đang định chuyện với ngài đây, ngài nhất định giúp !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-209-co-co-quyen-duoc-biet-su-that.html.]

"Nói ." Hoắc Ngự Sân lúc tỏ bình tĩnh, thong thả rót một tách , nhấp từng ngụm nhỏ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Hạ Sơ Kiến bắt đầu kể về con quái vật hình cầu xúc tu đầu sơn dương đen: "...Thứ đó giống Dị Loại, nhưng một con đơn lẻ, mà như hàng đống Dị Loại quấn thành một cục, kinh tởm vô cùng. kinh tởm hơn cả là giữa đám xúc tu rong biển đó một cái đầu sơn dương đen sì!"

Lông mày Hoắc Ngự Sân khẽ nhướn lên: "...Là Bunis ?"

Hạ Sơ Kiến trợn mắt: "Hoắc Đôn Đốc quả nhiên thứ ! Quyền Thủ tịch cũng gọi như ! Hắn bảo Bunis mệnh danh là Mẫu Thể Sinh Sản, khả năng hồi phục và nhân bản vô hạn..."

"Mà đúng là nó hồi phục và nhân bản ghê thật! tận mắt thấy nó tự chữa lành con mắt b.ắ.n nát, từ một tách hai, hai thành bốn, bốn thành tám!"

Hoắc Ngự Sân nhíu mày chặt hơn: "...Lúc đó chỉ cô và Quyền Dữ Huấn ở đấy?"

"Ừ."

"Sau đó cô đ.á.n.h ngất Quyền Dữ Huấn, một hạ gục cả tám con Bunis? Chúng c·hết tiếp tục tái tổ hợp phân chia nữa ?"

"Không. Bị b.ắ.n c·hết là c·hết hẳn, thấy sống . Chỉ con Bunis cuối cùng phiền phức, lẽ là cơ thể ban đầu. Nó hình như tiến hóa trí thông minh, giả c·hết để dụ địch. Lúc đó hết cách, đành dùng đạn chuyên dụng của cơ giáp Thiếu Tư Mệnh..."

Giọng Hạ Sơ Kiến nhỏ dần.

Cô co giường, ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, vẻ mặt lo lắng: " ngờ viên đạn đó khủng khiếp đến thế. Nó chỉ b·ắn c·hết cái đầu sơn dương đen, mà còn nung chảy bộ nó cùng đám xúc tu thành nước!"

"Không chỉ nung chảy con Bunis đó, mà bất cứ thứ gì mặt đất dính chất lỏng tan từ nó cũng nung chảy theo..."

Thư Sách

"Một phần ba đại sảnh phòng thí nghiệm ngầm nó xóa sổ sạch sẽ."

" giải thích thế nào với Quyền Dữ Huấn, nên đành bịa một... câu chuyện..."

Hoắc Ngự Sân ngạc nhiên, hứng thú hỏi: "...Cô dám lừa cả Quyền Dữ Huấn ? Lừa thế nào?"

Hạ Sơ Kiến ấp úng một hồi cúi đầu lí nhí: " bịa là một vật rơi từ trần xuống, đuổi theo ăn thịt mấy con Bunis, cuối cùng con Bunis chúa vùng lên nuốt chửng vật đó. nuốt xong thì con Bunis tan chảy, kéo theo cả đống thứ mặt đất tan chảy theo..."

"Quyền Thủ tịch hỏi vật đó trông như thế nào, cuống quá bèn tả đại là hình thuôn dài, một đầu tròn, một đầu nhọn, màu vàng kim."

"Thế là Quyền Thủ tịch bảo đó là Gia Quả..."

Nghe đến đây, Hoắc Ngự Sân hít sâu một .

Hắn lạnh lùng phán: "Hình thuôn dài, màu vàng kim, đầu tròn đầu nhọn... Cô tả hình dáng viên đạn b.ắ.n tỉa kết hợp với màu loại quả cô thích nhất chứ gì? —— Cô cũng bịa chuyện thật đấy..."

Hạ Sơ Kiến kinh ngạc: "...Hoắc Đôn Đốc đúng là thánh soi! Thế mà cũng đoán !"

Hoắc Ngự Sân lờ lời khen đểu, tiếp tục: "Gia Quả, trùng hợp là loại quả màu vàng kim. Cô miêu tả trúng phóc như , Quyền Dữ Huấn tin mới lạ."

Hạ Sơ Kiến há hốc mồm: "Hả? Trùng hợp thế á?! Cà tím đúng là hình thuôn dài, nhưng tả hình thuôn dài to như quả cà tím !"

Cùng lắm chỉ to bằng viên đạn b.ắ.n tỉa Hủy Diệt Giả 1 thôi.

"Cô rõ kích thước, ai mà cô đang tả hình dáng viên đạn?"

"... Hoắc Đôn Đốc, ngài nghĩ thế?" Hạ Sơ Kiến với ánh mắt sùng bái pha chút nghi hoặc.

Hoắc Ngự Sân nhất thời nghẹn lời, bỏ qua câu hỏi đó, tiếp: "Nếu Quyền Dữ Huấn tin thì cũng . Gia Quả Bunis ăn thịt tan chảy, hợp lý. Vận may của cô đúng là..."

Hắn dứt lời, Hạ Sơ Kiến lo lắng xen : " Quyền Thủ tịch bảo Gia Quả hai cái... nào ?! Biết thế bịa là hai vật rơi xuống, cái đầu dê đen ăn tất cho !"

Hoắc Ngự Sân nhắm mắt: "...Hai cái? Hắn rõ là hai cái cơ ?"

Lúc Hạ Sơ Kiến mới dò hỏi: "Hóa Hoắc Đôn Đốc cũng Gia Quả là cái gì ? Nó từ thế?"

Hoắc Ngự Sân liếc cô một cái lạnh lùng: "Quyền Dữ Huấn cho cô ?"

Hạ Sơ Kiến lắc đầu hậm hực, lầm bầm: "Quyền Thủ tịch chỉ bảo thứ đó chứa năng lượng cao, sản vật ở đây. Còn nó ở , , cũng chẳng ... còn hỏi hạt giống , quả thế thì tự trồng một cây cho khỏe... Cần gì tìm khắp thế giới cho mệt?"

Hoắc Ngự Sân: "..."

Đó cũng là một cách nghĩ.

lý tưởng thì , còn thực tế quá tàn khốc.

Hoắc Ngự Sân chỉ suy nghĩ một phút quyết định cho Hạ Sơ Kiến bộ sự thật.

Không vì lý do gì khác ngoài việc cô là nhân viên tạm thời chính thức của , và hơn nữa, cô cuốn quá sâu chuyện .

Quyền Dữ Huấn thậm chí cho cô tên gọi Gia Quả, chứng tỏ mức độ liên quan của cô vượt xa một nhân viên tạm thời bình thường, mà ngang hàng với Quyền Dữ Huấn trong vụ việc .

, cô quyền sự thật.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...