Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 186: Song bích thế gia

Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:17:11
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60KknvO1kD

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tông Nhược An bình thản đáp: "Biết, thủ trưởng Cục Đặc An chúng trực tiếp chỉ huy, nhưng ai gọi ."

Quyền Dữ Huấn nhẹ: "Nhược An , khác gọi , thể tự ?"

Tông Nhược An thở dài: " cũng lắm chứ, nhưng cứ cảm thấy cùng một thế giới với họ, lời và cách việc đều lạc lõng."

Ba năm mà vẫn còn cảm giác , thì lẽ thực sự hợp với nơi .

Quyền Dữ Huấn đầy ẩn ý: "Có lẽ Cục Đặc An nơi dành cho , từng nghĩ đến việc gây dựng sự nghiệp riêng ?"

Tông Nhược An nghiêm túc : " đang cân nhắc việc rút lui. Không Cục Đặc An , chỉ là mãi hòa nhập với cách việc của họ."

Hắn vốn đang theo một vụ án lớn, nhưng sự kiện tước bỏ tước vị của nhà họ Phàn ở quận Đại Phủ, chẳng còn chút hứng thú nào.

Quyền Dữ Huấn tỏ vẻ thấu hiểu: "Nếu quan điểm khác biệt thì quả thật khó hợp tác. Dù cũng việc ở Cục Đặc An ba năm, thâm niên , bước tiếp theo định gì?"

Mấy ngày nay Tông Nhược An luôn trăn trở về vấn đề .

Trầm ngâm một lúc lâu, : "Dữ Huấn, tranh cử Nghị viên Nguyên Lão Viện, thấy hy vọng ?"

Quyền Dữ Huấn nở nụ hiền lành: "Không chỉ hy vọng, mà hy vọng còn lớn là đằng khác. Nhược An, thấy Nguyên Lão Viện Nghị viên mới là con đường đúng đắn dành cho ."

Hắn vỗ vai Tông Nhược An: "Sau thành đại lão ở Nguyên Lão Viện , nhớ chiếu cố chúng đấy nhé..."

"Dữ Huấn, đùa gì thế?" Tông Nhược An khổ, "Cậu là Cố vấn pháp luật trưởng của Nguyên Lão Viện , mới là cần chiếu cố đây."

"Cố vấn và Nghị viên chính thức khác nhiều lắm." Quyền Dữ Huấn động viên, "Cậu trúng cử sẽ ."

Tông Nhược An thêm phần tự tin: "Nghị viên Nguyên Lão Viện bảy năm bầu một , năm nay là năm bầu cử, sẽ thử một phen."

Quyền Dữ Huấn nhiệt tình đưa nhiều lời khuyên cho Tông Nhược An.

Đến 3 giờ rưỡi chiều, hai bắt đầu bàn bạc về việc thành lập đội ngũ tranh cử.

"Hôm nay đúng là quân một buổi, hơn mười năm sách. Dữ Huấn, trưởng ban vận động tranh cử cho ..." Tông Nhược An chân thành mời mọc.

Quyền Dữ Huấn mỉm lắc đầu: " bận quá, sợ lỡ việc của . khi về thể giới thiệu cho một , chắc chắn sẽ giúp ích cho ."

Vừa chuyện, hai cùng dậy chuẩn đến nhà Hạ Sơ Kiến ăn tối.

Tông Nhược An hỏi: "Thư ký Vân của ? Không ăn cùng ?"

Quyền Dữ Huấn nhạt giọng: "Cô phi hành khí, đầu bếp riêng lo ."

Tông Nhược An hỏi thêm nữa.

Vân Nữ La dù giỏi giang đến cũng trong giới quý tộc.

Tông Nhược An nể mặt Quyền Dữ Huấn mới khách sáo với cô .

Một khi Quyền Dữ Huấn quan tâm, thì Vân Nữ La chẳng là cái gì cả.

Tông Nhược An nhạy bén nhận thái độ của Quyền Dữ Huấn đối với Vân Nữ La đổi.

...

bốn giờ chiều, Tông Nhược An và Quyền Dữ Huấn mặt cửa nhà Hạ Sơ Kiến, bấm chuông.

Hai họ khoác những bộ áo khoác đắt tiền, giá trị thể mua đứt cả tòa nhà , trong hành lang chật hẹp, u ám của khu chung cư cũ, tạo nên sự tương phản rõ rệt với khung cảnh xung quanh.

Tuy nhiên, Quyền Dữ Huấn hề tỏ khó chịu, ngược còn tỏ khá hứng thú quan sát xung quanh.

Tông Nhược An khâm phục phong thái ung dung tự tại của Quyền Dữ Huấn.

Dường như chẳng ai thể thấu suy nghĩ của .

Tông Nhược An cảm thấy áp lực.

Tuy đời gọi hai là "Song bích thế gia", nhưng Tông Nhược An vẫn tự .

Danh hiệu vì thực lực hai ngang , mà là vì gia thế "kẻ tám lạng nửa cân".

Hạ Sơ Kiến mở cửa, tươi rói: "Thượng tá Tông năm mới vui vẻ, Thủ tịch Quyền năm mới vui vẻ."

Tông Nhược An gật đầu : "Sơ Kiến năm mới vui vẻ!"

Quyền Dữ Huấn từ tốn lấy một phong bao lì xì, đưa cho Hạ Sơ Kiến: "Cô Hạ, chúc mừng năm mới."

Hạ Sơ Kiến: "!!!"

Đây coi như là đầu tiên hai chính thức gặp mặt, thế mà lì xì!

Thủ tịch Quyền chơi thật!

Tuy bây giờ đều dùng tiền kỹ thuật , nhưng tiền mặt vẫn lưu hành.

Hơn nữa, nhận lì xì quang não cảm giác "sướng tay" bằng cầm phong bao lì xì đỏ chót .

Hạ Sơ Kiến khép miệng: "Ngại quá, dám để Thủ tịch Quyền tốn kém thế ? Thủ tịch Quyền hào phóng quá, hôm nay nhất định thêm vài món ngon mới !"

Miệng ngại nhưng tay cô nhanh chóng đút phong bao lì xì túi áo một cách tự nhiên.

Ở nhà nên cô ăn mặc thoải mái, diện một chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu xám nhạt size đại, phong bao lì xì lọt thỏm chiếc túi to bên hông áo.

Tông Nhược An liếc Quyền Dữ Huấn một cái.

Hắn quên béng mất vụ chuẩn bao lì xì, nhưng , ăn xong sẽ chuyển khoản lì xì cho Hạ Sơ Kiến bù.

Quyền Dữ Huấn vẫn giữ nụ mỉm: "Cô Hạ khách sáo , sự giúp đỡ của cô đối với nhà họ Quyền chúng một phong bao lì xì nhỏ là thể báo đáp hết ."

Hắn rõ ràng đang nhắc đến chuyện Quyền Thải Vi ở quận Đại Phủ.

Hạ Sơ Kiến đoán ý tứ sâu xa của , cũng cô cô chuyện, vội : "Thủ tịch Quyền cứ gọi là Sơ Kiến là , đang nghỉ lễ mà, chúng chuyện công việc, chuyện công việc..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-186-song-bich-the-gia.html.]

Quyền Dữ Huấn hiểu ý cô, lập tức chuyển chủ đề: "Nhược An bao giờ khen ngợi tay nghề nấu nướng của ai như , thật quá coi trọng ăn uống, nhưng khen nức nở thế cũng thấy tò mò."

Hạ Sơ Kiến thực lòng ngưỡng mộ những " coi trọng ăn uống".

Cô nửa đùa nửa thật : "Thủ tịch Quyền kỷ luật bản quá, thì đặc biệt coi trọng ăn uống. Hồi bé nhà nghèo, đến dịch dinh dưỡng cấp thấp cũng chia với cô cô một ống, ngày chỉ ăn hai bữa, tối ngủ sớm cho đỡ đói. Cho nên thích ăn ngon, cũng thích mày mò món ngon. Cô cô mà mới nghiên cứu nấu nướng đấy ạ."

Tông Nhược An cảnh gia đình Hạ Sơ Kiến , nhưng ngờ khó khăn đến mức !

"...Ngày chỉ ăn hai bữa? Không thể nào? Theo quy định của Đế quốc, ngay cả nô lệ dị nhân nghèo nhất mỗi ngày cũng phát miễn phí ba ống dịch dinh dưỡng cấp thấp cơ mà?" Tông Nhược An nghi hoặc hỏi.

Hạ Sơ Kiến nhún vai: "Cái đó điều kiện mà. Không đáp ứng đủ điều kiện thì chỉ nhận một ống mỗi ngày thôi."

Tông Nhược An sang Quyền Dữ Huấn.

Quyền Dữ Huấn gật đầu xác nhận: "Đó là mức trợ cấp tối thiểu của Đế quốc, đúng là điều kiện, đáp ứng đủ các điều kiện đó mới nhận ba ống một ngày."

"Điều kiện gì?"

Hạ Sơ Kiến đáp: "Lúc đó còn nhỏ, nhớ rõ lắm, mang máng là bảo lãnh."

Hồi đó Hạ Viễn Phương tìm bảo lãnh nên hai cô cháu thể nhận mức trợ cấp tối thiểu của chính phủ.

Tông Nhược An ái ngại : "Sơ Kiến, hồi nhỏ em chịu khổ nhiều ."

Sau đó sang Quyền Dữ Huấn, cảm thán: "Dữ Huấn, xem, đất nước bề ngoài phồn hoa rực rỡ, nhưng tầng lớp đáy khổ sở vô cùng. Vậy mà các Nghị viên trong Nguyên Lão Viện ai quan tâm đến đời sống dân sinh ?"

Quyền Dữ Huấn mỉm : "Vì thế Nguyên Lão Viện mới cần dòng m.á.u mới như Nhược An để phát huy đúng vai trò của nó."

Hạ Sơ Kiến câu câu chăng, tò mò hỏi: "Thượng tá Tông định Nguyên Lão Viện ạ?"

Tông Nhược An hồn, : "Không , chỉ là cảm thán nhất thời thôi. , hôm nay ăn món gì thế? Hôm nọ ăn món chè trôi nước ngon tuyệt, em giống cô cô em ?"

Lúc , Hạ Viễn Phương từ bếp , chào: "Chào hai vị, là Hạ Viễn Phương, cô cô của Sơ Kiến."

Bà cũng mặc đồ ở nhà thoải mái, áo khoác bông chiết eo cổ bẻ, quần nhung kẻ ống .

Bên ngoài khoác thêm chiếc tạp dề dùng trong bếp.

Tông Nhược An vội chào: "Chào cô Hạ, năm mới vui vẻ, phiền cô ạ."

Quyền Dữ Huấn cũng tiếp lời: "Chúc cô Hạ năm mới vui vẻ."

Hạ Viễn Phương liếc nhanh đ.á.n.h giá Quyền Dữ Huấn, nụ càng thêm hiền hậu: "Thượng tá Tông khách sáo quá, thực Tết nhất ở nhà cũng rảnh rỗi, mấy nay sức khỏe cũng , Sơ Kiến lo cho nên mới thế, mắng con bé . Khách đến chơi nhà là quý, thể tiếp đãi sơ sài ? —— Hai vị đợi một chút, vài món ngay đây."

Sau khi Hạ Viễn Phương bếp, Tông Nhược An và Quyền Dữ Huấn theo Hạ Sơ Kiến phòng khách .

Phòng khách trang trí đơn giản, tươi sáng, tuy sàn nhà gỗ , ghế sofa cũng chẳng loại thiết kế công thái học đắt tiền, nhưng tổng thể hài hòa, ấm cúng, hề dung tục.

Lúc , bé Ngũ Phúc cưỡi cún con Tứ Hỉ từ phòng ăn di chuyển .

Bé tuy nhỏ, nhưng Tứ Hỉ còn nhỏ hơn.

Ngũ Phúc tuy cưỡi lên lưng Tứ Hỉ nhưng hai chân ngắn cũn vẫn chạm đất tự , Tứ Hỉ chẳng tốn sức cõng chủ nhỏ tẹo nào.

Hạ Sơ Kiến mắng: "Ngũ Phúc, em nghịch ngợm ? Tứ Hỉ bé thế , em cưỡi nó ?"

Ngũ Phúc tụt xuống khỏi lưng Tứ Hỉ, mất đà ngã phịch m.ô.n.g xuống đất.

bé chẳng hề bận tâm, lồm cồm bò dậy, lạch bạch chạy đến bên Hạ Sơ Kiến, rúc cô, ngửa mặt lên nũng nịu: "Chị ơi, ăn bánh bao..."

Thư Sách

"Lại đòi ăn bánh bao? Hôm nay em ăn hai cái , ăn nữa nổ bụng đấy." Hạ Sơ Kiến xoa cái bụng tròn vo của bé.

Ngũ Phúc mếu máo: "Đói... Ngũ Phúc đói... Muốn ăn bánh bao..."

Tứ Hỉ Hạ Sơ Kiến, cái đuôi ngoáy tít như chong chóng, đôi mắt đen láy lấp lánh cũng lộ rõ vẻ thèm thuồng.

Ra là cả hai đứa đều ăn...

Hạ Sơ Kiến bất lực: "Thôi , chị lấy mấy cái bánh bao thịt. Ngũ Phúc giao kèo nhé, em chỉ ăn một phần ba, một phần ba cho chị, một phần ba cho Tứ Hỉ, em đồng ý thì chị mới lấy."

Ngũ Phúc hiểu một phần ba là cái gì, chỉ cần ăn là sướng , gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Hạ Sơ Kiến sang Quyền Dữ Huấn và Tông Nhược An: "Hai vị, bánh bao thịt heo rừng cô cô , nếm thử ? Coi như điểm tâm bữa ăn."

Quyền Dữ Huấn: "..."

Điểm tâm bữa ăn mà nhiều dầu mỡ thế , đúng là ngờ tới.

Tông Nhược An từng ăn trong bữa cơm tất niên, quả thực là món ngon khiến nhớ mãi quên.

Hạ Sơ Kiến hâm nóng ba cái bánh bao thịt, đặt lên đĩa sứ trắng bê .

Cô cầm một cái, đẩy hai cái còn về phía Tông Nhược An và Quyền Dữ Huấn.

Tông Nhược An lập tức chộp lấy cái to nhất trong hai cái, c.ắ.n một miếng ngập răng.

Hắn "ưm" một tiếng, phát tiếng nhai đầy thỏa mãn.

Quyền Dữ Huấn: "..."

Cái tên Tông Nhược An , diễn lố đấy.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...