Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 184: Từ chối khéo, nhưng không hoàn toàn từ chối
Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:21:16
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến suy tính nhanh, cô co dãn , lập tức đáp lời: "Nếu thì xin múa rìu qua mắt thợ một phen. nhắc nhở các vị , đừng kỳ vọng quá cao, tuy nấu ăn ngon hơn đầu bếp bình thường nhưng vẫn còn kém xa tay nghề của cô cô ."
Lúc , Vân Nữ La nãy giờ bên cạnh lên tiếng: "Cô thể cho chúng một tiêu chuẩn so sánh ? Ví dụ như, cô ngon hơn đầu bếp bình thường, là đầu bếp ở ?"
Hạ Sơ Kiến nhớ lời các đồng đội từng khen, cô nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp một nhà hàng ở Bắc Thần Tinh.
Cô chớp mắt, thật thà đáp: "Chắc là tất cả đầu bếp ở Quy Viễn Tinh, cộng thêm một đầu bếp ở Bắc Thần Tinh nữa."
Vân Nữ La: "..."
Cô nàng cũng thật bốc phét.
thấy Quyền Dữ Huấn vẻ hứng thú, Vân Nữ La cũng gì thêm, chỉ nhẹ: "Vậy chúng sẽ chờ đợi bữa tối của cô."
Hạ Sơ Kiến ngờ lời lấy lệ của chốt luôn.
Cô thầm đau lòng cho những nguyên liệu thượng hạng sắp mang dùng. Tuy nhiên, nghĩ thì thịt heo rừng và thịt bò một sừng thể đem , vì Diệp Thế Kiệt từng lấp l.i.ế.m giúp cô là mang về từ chuyến săn ở Rừng Dị Thú .
gạo Đạm Đài Ngự Điền và bột mì Tố Nữ thì cô thật sự tiếc.
Mấy thứ như gạo Đạm Đài Ngự Điền và bột mì Tố Nữ Phấn, đừng là dân thường đáy xã hội, ngay cả tiến hóa gen, nếu quý tộc thì cũng khó kiếm .
Bởi vì hai thứ chỉ vườn gieo trồng hoàng gia mới sản xuất.
Trừ hoàng thất , ngoài mua thì tiền thôi là đủ, còn cần hạn ngạch.
Dân thường mà tàng trữ những thứ , nếu giải trình nguồn gốc hợp pháp thì sẽ coi là phạm pháp.
Tất nhiên, chuyện thường thì "dân tố, quan xử", ai rảnh rỗi soi mói xem khác ăn gạo Đạm Đài Ngự Điền uống dịch dinh dưỡng rẻ tiền?
Chẳng lẽ để chứng minh sự trong sạch m.ổ b.ụ.n.g cho xem?
Hơn nữa hôm giao thừa, Tông Nhược An ăn gạo Đạm Đài Ngự Điền ở nhà cô, còn khen lấy khen để...
Có thể thấy đối với chuyện đều ngầm hiểu với , thấu nhưng toạc mà thôi.
Cho nên Hạ Sơ Kiến : " sẽ cố gắng hết sức, nhưng Thượng tá Tông , nhà gạo Đạm Đài Ngự Điền và bột mì Tố Nữ P mà các vị quý tộc ăn , các phiền ?"
Tông Nhược An đáp: "Đêm giao thừa ăn ở nhà em chẳng là gạo Đạm Đài Ngự Điền ? Anh còn để Thủ tịch Quyền nếm thử đấy, cùng là một loại gạo mà cô cô em nấu ngon hơn khác nhiều!"
Hạ Sơ Kiến: "...Ăn hết , còn nữa."
Cứ thế mà bán mời ăn cơm, thật sự ?
Quả nhiên, Quyền Dữ Huấn kịp lên tiếng thì Vân Nữ La tò mò kinh ngạc thốt lên: "Ủa? Nhà cô Hạ gạo Đạm Đài Ngự Điền ? Nhà cô Hạ là quý tộc ?"
Sắc mặt Hạ Sơ Kiến lắm, cô gượng: "Đương nhiên là , chúng chỉ là dân nghèo rớt mồng tơi thôi..."
"Không quý tộc? Vậy là công dân?" Vân Nữ La hỏi.
"Không , chúng chỉ là dân thường." Hạ Sơ Kiến lấy vẻ mặt bình thản, bắt đầu suy tính trong đầu xem thế nào đá bay cô ả ngoài, cô chẳng nấu cơm cho loại ăn chút nào!
Thực từ hồi ở quận Đại Phủ, cô ghét loại như Vân Nữ La.
Chỉ là ngờ, khi Vân Nữ La bộc lộ sự thù địch ngấm ngầm với Quyền Thải Vi, Quyền Dữ Huấn vẫn giữ cô bên cạnh...
là... thể hiểu nổi ân oán tình thù của giới nhà giàu.
Hạ Sơ Kiến trong một giây tự biên tự diễn một bộ phim cẩu huyết về hào môn thế gia trong đầu.
Vân Nữ La bên càng kinh ngạc hơn, che miệng : "Vừa quý tộc, cũng công dân, gạo Đạm Đài Ngự Điền? Tông thiếu nhớ nhầm ?"
Tông Nhược An nhất thời phản ứng kịp, theo bản năng đáp: "Không , chính là gạo Đạm Đài Ngự Điền, ăn từ bé đến lớn, hương vị đặc biệt đó tuyệt đối nhầm ."
Vân Nữ La rộ lên: "Vậy cô Hạ kiếm gạo Đạm Đài Ngự Điền thế? Theo luật pháp Đế quốc, dân thường nếu giải trình nguồn gốc hợp pháp thì là phạm pháp đấy..."
Hạ Sơ Kiến thực sự nổi giận, nhưng cô là kiểu càng giận càng bình tĩnh.
Lúc cô hề rối loạn, lạnh lùng : "Cô Vân, xin hãy định nghĩa thế nào là 'nguồn gốc hợp pháp'."
Vân Nữ La sững .
Thái độ của Hạ Sơ Kiến giống như sắp tòa tranh biện , cũng dọa phết...
Ánh mắt Quyền Dữ Huấn cũng khẽ động, phát hiện Hạ Sơ Kiến cũng khá lanh lợi.
Hắn lên tiếng ngăn cản, xem thử Hạ Sơ Kiến ứng phó thế nào.
Vân Nữ La liếc nhanh Quyền Dữ Huấn một cái, thấy vẫn ôn nhu như gió xuân, ý định can thiệp, cô yên tâm hơn.
Cô : "Nguồn gốc hợp pháp, đương nhiên là chỉ những con đường hoặc phương thức hợp pháp, đúng quy định, phù hợp với chuẩn mực đạo đức luân lý, mua bán thông qua những con đường hoặc phương thức đó mới công nhận rộng rãi là hợp lý và hợp pháp."
Hạ Sơ Kiến: "...Ồ."
Cô thèm để ý đến Vân Nữ La nữa, chỉ Tông Nhược An : "Vậy chuẩn đây."
Vân Nữ La thấy Hạ Sơ Kiến phớt lờ , tưởng cô đuối lý, càng thêm tự tin, : "Cô Hạ, nữa? Cô vẫn nguồn gốc hợp pháp của cô ."
Hạ Sơ Kiến thong thả đáp: "Nguồn gốc hợp pháp của , đương nhiên chính là con đường hoặc phương thức hợp pháp, đúng quy định, phù hợp với chuẩn mực đạo đức luân lý. —— Cô ý kiến gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-184-tu-choi-kheo-nhung-khong-hoan-toan-tu-choi.html.]
Vân Nữ La cứng họng, lập tức phản bác: "Đây là định nghĩa nguồn gốc hợp pháp do , cô thể lặp lời ?"
Hạ Sơ Kiến dang hai tay: "Là thư ký Vân bảo nguồn gốc hợp pháp của , đấy thôi... Lại còn là nguồn gốc hợp pháp theo định nghĩa pháp luật mà thư ký Vân công nhận nữa chứ."
" gạo Đạm Đài Ngự Điền thông qua con đường hoặc phương thức hợp pháp, đúng quy định, phù hợp với chuẩn mực đạo đức luân lý, thế nào? Thế vẫn đủ ?"
"Có còn khai báo chi tiết từng con đường cụ thể hợp pháp, hợp quy, phù hợp đạo đức luân lý ? Thư ký Vân vẫn thích đào bới đời tư khác như ?"
Lời của cô khách khí, thậm chí bắt đầu ám chỉ chuyện Vân Nữ La buông tha Quyền Thải Vi ở quận Đại Phủ, cố tình cô mặt.
Quyền Dữ Huấn mà tươi rói.
Hắn nhận , tuy Hạ Sơ Kiến đang "ngụy biện", nhưng trong cảnh , sự ngụy biện của cô chừng mực.
Vừa phản kích sự suy đoán ác ý của Vân Nữ La đối với cô, khiến đối phương rơi vòng luẩn quẩn logic của chính , e là thoát cũng dễ.
Quả nhiên Vân Nữ La cũng nhận , cô cũng thông minh, tiếp tục theo cái vòng tròn Hạ Sơ Kiến vẽ nữa, mà giận : "Cô Hạ, lòng nhắc nhở cô, cô thì quá đáng đấy. Khách đến nhà, cô đối đãi với khách của như ?"
"Nhà chật hẹp, tiếp đãi nổi gặp mặt phán 'phạm pháp'." Hạ Sơ Kiến cũng chẳng nể nang gì, chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt đuổi cô .
Vân Nữ La ấm ức sang Quyền Dữ Huấn.
Cô thủ đoạn mạnh hơn, nhưng cũng sự việc quá căng thẳng, dù cô cũng chỉ thuận miệng thôi.
Không ngờ Quyền Dữ Huấn bâng quơ: "Đã là khách, đương nhiên chủ nhà đồng ý mới là khách. Thư ký Vân, cô nên tự kiểm điểm ."
Vân Nữ La: "..."
Trong lòng cô thắt , vô cùng hối hận vì khiêu khích Hạ Sơ Kiến.
cô cũng thực sự ngờ, một dân thường bình thường, nhan sắc cũng bình thường, thể cứng rắn như , còn khiến Quyền Dữ Huấn đỡ cho cô...
Đáy mắt Vân Nữ La thoáng hiện lên tia u ám, nhưng chủ động với Hạ Sơ Kiến: "Xin , là đúng. Mong cô bỏ qua cho."
Hạ Sơ Kiến , : "Nếu thư ký Vân xin thì cũng thật lòng. Gạo Đạm Đài Ngự Điền bán mạng đấy, chỉ là giá đắt, lừa đảo nhiều, lượng hạn, dựa vận may thôi."
Vân Nữ La: "..."
Tông Nhược An buồn lắc đầu, : "Cũng bảo bối hiếm gì, ăn ngon đến mấy cũng chỉ là lương thực thôi mà. Sơ Kiến, em đừng lo chuyện , sẽ cho mang đến cho em."
Hạ Sơ Kiến gật đầu: "Vậy cảm ơn Thượng tá Tông."
Tông Nhược An hỏi: "Chiều nay mấy giờ đến nhà em thì tiện?"
Thư Sách
Hạ Sơ Kiến nghĩ ngợi: "...Các thường ăn tối lúc mấy giờ?"
Tông Nhược An sang Quyền Dữ Huấn.
Quyền Dữ Huấn : " ăn trưa, tối ăn sớm một chút, bốn giờ ?"
Hạ Sơ Kiến đáp: "Không thành vấn đề. Vậy lát nữa gặp."
Rồi thêm: "Thượng tá Tông địa chỉ nhà đấy, chỗ em chẳng an ninh gì , cứ thẳng khu chung cư, thang máy lên là ."
Tông Nhược An nghĩ đến cảnh chật chội bên ngoài nhà Hạ Sơ Kiến, sang Quyền Dữ Huấn vốn luôn chỉn chu, nho nhã, tự phụ, đến sợi tóc cũng rối, bỗng nhiên cảm thấy mong chờ bữa tối .
Kết thúc cuộc gọi video với Tông Nhược An, Hạ Sơ Kiến khỏi phòng ngủ, với Hạ Viễn Phương: "Cô cô, Thượng tá Tông của Cục Đặc An dẫn bạn đến nhà ăn cơm. Vốn dĩ cô nấu, nhưng con chiều hư họ, dựa mà coi chúng là đầu bếp miễn phí chứ? Nên con từ chối khéo ."
Hạ Viễn Phương: "..."
"Con từ chối khéo? Thượng tá Tông giúp đỡ chúng nhiều như , con cứ thế mà từ chối ?" Hạ Viễn Phương lườm cô một cái, chẳng tin lời cô chút nào.
Hạ Sơ Kiến hì hì: "Chẳng gì qua mắt cô cô cả... Đương nhiên cũng từ chối. Con bảo với họ là cô mới ốm dậy, sức khỏe yếu, đủ sức nấu nướng, nhưng tay nghề của con cũng tạm , tuy bằng cô nhưng ngon hơn đầu bếp bình thường nhiều, nên con bảo con sẽ nấu, nếu họ chê."
Hạ Viễn Phương trách móc: "Con thế thì đương nhiên ngại , con bé ... Thế chẳng khó Thượng tá Tông ?"
Hạ Sơ Kiến ha hả: "Sao mà ngại ạ? Cô cô nghĩ sai ! Vị khách quý của Thượng tá Tông , thế mà đồng ý ngay tắp lự... Đã đồng ý thì con cũng chẳng khách sáo nữa, bữa tối nay con nấu. Cô cô cứ nghỉ ngơi ..."
" , họ bốn giờ đến ăn tối, giờ con bắt đầu chuẩn đây."
Hạ Viễn Phương nhếch miệng: "Khách quý kiểu gì mà vội vàng thế?"
Hạ Sơ Kiến dửng dưng đáp: "Hình như tên là Quyền Dữ Huấn, là Kỳ lân t.ử gì đó của nhà họ Quyền, còn là luật sư hàng đầu, Cố vấn pháp luật trưởng của Nguyên Lão Viện nữa."
Hạ Viễn Phương vô cùng ngạc nhiên: "Kỳ lân t.ử nhà họ Quyền? Nhà họ Quyền tập đoàn khai thác mỏ á? Một trong Tứ đại quý tộc?"
"Vâng, Thượng tá Tông là Nhị thiếu gia của tập đoàn công nghiệp quân sự Tông thị, bạn của chắc chắn cũng cùng đẳng cấp thôi!" Điểm Hạ Sơ Kiến nhận thoáng.