Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 179: Biết quỳ đúng lúc là phúc
Cập nhật lúc: 2025-12-21 13:10:50
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến tên môi giới, khẩy: "Lúc ở công ty nội thất, hổ báo lắm cơ mà. Giờ môi giới nhà đất, đủ kiên nhẫn đấy? Đừng một lời hợp là rút s.ú.n.g ép mua nhà nhé?"
Tên môi giới dở dở , chắp tay lia lịa về phía Hạ Sơ Kiến: " sai ... nên mắt ch.ó coi thường khác, dám nữa . Với cái khẩu s.ú.n.g Mauser cổ lỗ sĩ của so với khẩu s.ú.n.g lục thông minh xịn xò của cô Hạ đây chứ!"
"Ái chà, còn nhớ s.ú.n.g của cơ ?" Hạ Sơ Kiến rút ngay khẩu s.ú.n.g lục thông minh Sát Thủ 018 mới toanh , xoay một vòng điệu nghệ tay, : "Khẩu mới đổi đấy, thử tí ?"
Tên môi giới mặt cắt còn giọt máu, "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống mặt Hạ Sơ Kiến, dập đầu liên tục: "Không dám! Thật sự dám! Cầu xin chị Hạ tha cho cái mạng ch.ó của !"
Bình Quỳnh ân oán giữa Hạ Sơ Kiến và tên môi giới , nhưng thấy một gã đàn ông ít nhất cũng 30 tuổi đầu gọi cô bé 18 tuổi là "chị", cô nhịn bật .
Cô huých tay Hạ Sơ Kiến trêu: "Được đấy, mấy ngày gặp lên chức 'chị Hạ' cơ ..."
Thư Sách
Hạ Sơ Kiến cất súng, nháy mắt với Bình Quỳnh, sang với tên môi giới: "Đùa thôi, s.ú.n.g đồ chơi mà, đừng tin là thật."
Rồi cô lảng sang chuyện khác: "Anh họ gì? Căn nhà giá chốt là bao nhiêu?"
Tên môi giới nào dám tin đó là s.ú.n.g đồ chơi, vẫn quỳ ngay ngắn sàn, thành thật đáp: " họ Quách, tên Quách Thịnh. Căn hộ diện tích sử dụng 120 mét vuông, giá thấp nhất là 25 vạn, tặng kèm bộ nội thất và đồ điện tử."
Bình Quỳnh giá xong thì mừng rỡ mặt.
Cô xem mạng thấy giá niêm yết là 50 vạn, ngờ 25 vạn là chốt đơn !
Cô lập tức bảo Hạ Sơ Kiến: " Chị xem quanh nhà một vòng, em cùng ?"
Hạ Sơ Kiến lắc đầu: "Chị mua nhà mà, chị cứ xem , em gặp quen cũ ở đây, tiện thể ôn chuyện chút."
Ôn chuyện cái khỉ mốc!
Quách Thịnh đang quỳ đất trong lòng đau khổ vô cùng.
dám ho he, mồ hôi vã như tắm: "Chị Hạ, bạn chị mua nhà, đảm bảo sẽ để giá thấp nhất cho bạn chị!"
Hạ Sơ Kiến khoanh tay, đủng đỉnh : "Cũng cần thiết thế. Ép giá thấp quá lỡ bán thì ? Chẳng lẽ định rút s.ú.n.g ép bán ?"
Quách Thịnh lắc đầu quầy quậy: "Không dám dám! Tuyệt đối dám! Từ khi chị Hạ giáo huấn, nhận sai lầm của , bao giờ dám coi thường khác nữa! Cho dù sống ở khu ổ chuột rách nát nhất cũng thể là ngọa hổ tàng long!"
Hạ Sơ Kiến: "...Anh đang c.h.ử.i ai đấy?"
Quách Thịnh líu cả lưỡi, xua tay rối rít: " ý chửi! Ý là, quyết tâm sửa đổi, bao giờ điều nữa! Sau đó chuyển sang môi giới, phục vụ khách xem nhà tận tình chu đáo, kết quả đầy một tháng bán năm căn! Chỉ riêng tiền hoa hồng kiếm nhiều hơn cả năm cộng !"
" cảm ơn chị Hạ cho cơ hội cuộc đời, vươn tới đỉnh cao nhân sinh!"
"Khéo mồm gớm, giờ tin cải tà quy chính, kiếm tiền bằng nghề bán nhà ." Hạ Sơ Kiến gật đầu, "Đứng lên , tí là quỳ thế ? còn trẻ, cứ lạy lục thế sợ tổn thọ mất."
Quách Thịnh thầm c.h.ử.i trong bụng: Bố mày quỳ nãy giờ mới câu ... Lúc nãy sợ tổn thọ?!
khẩu s.ú.n.g thông minh thoắt ẩn thoắt hiện của Hạ Sơ Kiến, những lời oán thán chỉ dám giữ trong lòng.
Hắn dậy, để lấy lòng Hạ Sơ Kiến, vẻ bí hiểm : "Chị Hạ, vị Thượng tá Cục Đặc An cùng chị hôm đó, chị còn liên lạc với ngài ?"
Hạ Sơ Kiến mặt lạnh tanh suy nghĩ một lúc mới nhớ nhắc đến là ai.
Cô lơ đễnh đáp: "...Anh Thượng tá Tông ? Có chứ..."
Trước Tết, cô còn gặp Tông Nhược An ở quận Đại Phủ.
Tất nhiên, Tông Nhược An cô chính là "Tố Bất Ngữ", hai cũng chẳng chuyện gì.
đêm giao thừa, Tông Nhược An đến nhà cô ăn cơm tất niên.
Quách Thịnh càng hăng hái, vội : "Thế thì trùng hợp quá! Ngài cũng sống ở tòa nhà đấy!"
Hạ Sơ Kiến: "???"
Tông Nhược An sống ở đây?
Trùng hợp thế !
Cô Tông Nhược An sống trong khu chung cư , nhưng địa chỉ cụ thể.
Đêm giao thừa hôm đó, Tông Nhược An chỉ gửi địa chỉ cho Lý Phược và Tống Minh Tiền, Hạ Sơ Kiến cũng chẳng hỏi han gì.
Nên giờ sống ngay tòa nhà , cô thực sự ngạc nhiên.
Hạ Sơ Kiến nghi ngờ Quách Thịnh: "Anh tên Quách Thịnh ? Sao Thượng tá Tông sống ở đây?"
Quách Thịnh ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào: "Căn hộ của Thượng tá Tông là do sếp trực tiếp của bán đấy!"
Hạ Sơ Kiến buồn : "Nhìn cái vẻ tự hào của kìa, sếp bán thì cũng như bán ? Người chia cho đồng nào ?"
Quách Thịnh lúc tính tình cực , xòa: "Tuy chia tiền, nhưng sếp uy tín thế, đường cũng ngẩng cao đầu chứ!"
Hạ Sơ Kiến liếc đầy ẩn ý, đặc biệt là liếc qua đầu gối .
Quách Thịnh Hạ Sơ Kiến đang chế giễu việc quỳ nhanh như chớp lúc nãy, nhưng quan tâm.
Trước mặt cái đứa sát nhân m.á.u lạnh động một tí là rút s.ú.n.g dí họng khác , quỳ đúng lúc là phúc phận đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-179-biet-quy-dung-luc-la-phuc.html.]
Hắn nịnh nọt tiếp: " Thượng tá Tông là nhà họ Tông ? Sao Tết nhất mà ngài về Thiếu Phủ Tinh nhỉ?"
Cả Đế quốc Bắc Thần ai cũng đất phong của Công tước Tông thị ở Thiếu Phủ Tinh.
Hạ Sơ Kiến nhíu mày: "Người về quê ăn Tết cũng ? Anh gắn camera theo dõi cửa nhà đấy ?"
Hạ Sơ Kiến Tông Nhược An đón giao thừa ở đây, nhưng giao thừa Cục Đặc An vẫn nghỉ, đến giờ bảy tám ngày , vẫn về nhà họ Tông ?
"Chị Hạ đừng bậy thế c.h.ế.t ?!" Quách Thịnh câu của Hạ Sơ Kiến dọa cho mặt cắt còn giọt máu, "Người là đại lão Cục Đặc An! mà dám gắn camera theo dõi ngài thì khác gì chuột chui đầu rọ, chán sống !"
"Thì chính đấy thôi, bảo về quê ăn Tết... Không gắn camera theo dõi thì ?"
Quách Thịnh suýt nữa quỳ xuống: "Chị Hạ ơi! Thật là vì ông em chức quèn bên mảng ăn uống của tập đoàn Dung thị, bảo Thượng tá Tông đặt suất ăn Tết bên đó, từ mùng một đến rằm, ngày nào cũng giao món ăn Tết khác đến tận nơi..."
Hạ Sơ Kiến chép miệng: "Các thế tính là tiết lộ thông tin cá nhân khách hàng đấy? Nếu để Thượng tá Tông ..."
Quách Thịnh tự tát "bốp" mặt một cái rõ kêu, đ.á.n.h mắng: "Cho cái mồm thối ! Cho cái tội lung tung! Cho cái tội đắc tội chị Hạ!"
Hạ Sơ Kiến kêu lên một tiếng, ngăn tay : "Anh đắc tội với , đắc tội với Thượng tá Tông đấy chứ."
"Chị Hạ, chỉ với mỗi chị thôi, với ai khác ! Chị đại nhân đại lượng, tha cho một con đường sống !" Quách Thịnh "bịch" một tiếng, quỳ xuống mặt Hạ Sơ Kiến thật.
Hạ Sơ Kiến nghiêng đầu, khoanh tay : "Quách Thịnh, là cho thôi. Sau chuyện bên Cục Đặc An, dù thì cũng nuốt trong bụng, kể cả là ruột cũng ."
Quách Thịnh gật đầu lia lịa: "Cảm ơn chị Hạ chỉ giáo! Sau là của chị Hạ! Chị Hạ bảo hướng Đông dám hướng Tây! Bảo leo cầu thang bộ dám thang máy!"
Hạ Sơ Kiến: "..."
Cái gì lộn xộn thế .
Cô phất tay: "Được , cần của gì? Anh trai lắm ? Đừng tí là học đòi lấy báo đáp, trai đến mấy cũng chơi trò , cái gọi là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đấy ?"
Quách Thịnh gãi đầu: "Chị Hạ hiểu lầm , ý là xin đàn em của chị!"
"...Thôi , lát nữa nhớ giảm giá sâu cho bạn là ." Hạ Sơ Kiến dứt lời thì thấy Bình Quỳnh vẻ mặt rối rắm từ phòng trong.
"Sao thế?"
"...Hướng phòng ngủ lắm, chếch về phía Tây Nam." Bình Quỳnh lắc đầu, "Với bố cục căn phòng cứ kỳ kỳ thế nào , cảm giác vuông vắn."
Quách Thịnh vội : "Mắt chị tinh thật đấy, đúng là bố cục căn độc đáo, vì nó là căn góc cuối cùng của tầng . Nếu chị ưng căn , còn một căn ba phòng ngủ ở tầng 258, hướng chính Nam, bố cục vuông vắn, giá niêm yết còn rẻ hơn căn một chút, chỉ là giá chủ nhà đưa cao hơn."
Hạ Sơ Kiến hỏi: "Tại căn đó diện tích lớn hơn, hướng hơn mà giá niêm yết rẻ hơn?"
Khóe miệng Quách Thịnh giật giật: "Căn đó từng ngập nước, sàn nhà hỏng nặng lắm. Chủ nhà lười sửa nên giảm giá bán luôn."
Bình Quỳnh vội : "Vậy xem thử , xem cũng chẳng mất gì."
Hạ Sơ Kiến ý kiến, xem nhà còn hơn về cô cô bắt ép bài tập.
Hạ Sơ Kiến, Bình Quỳnh và Quách Thịnh cùng đến một thang máy khác của tòa nhà, ấn nút gọi thang.
Vì Bình Quỳnh bảo thích loại thang máy siêu tốc, nên Quách Thịnh chọn thang máy tốc độ trung bình, cần ghế thắt dây an .
Đợi năm phút, cửa thang máy mở với tiếng "ting".
Bên trong hai , cao hơn mặc áo khoác dài màu xanh đen, chất liệu nhưng đường cắt may vô cùng vặn, là hàng chợ. Người đó đội một chiếc mũ mùa đông che tai bằng lông nhung đen của loài dị thú, nhưng phần che tai buông xuống mà gấp lên vành mũ, trông càng thêm oai phong.
Người cùng thấp hơn một cái đầu, mặc chiếc áo khoác dài ôm sát màu xanh lam sương mù, vạt áo dài đến mắt cá chân, để lộ đôi bốt cao gót.
Cả hai đều đeo khẩu trang giữ nhiệt tự phát nhiệt, che kín mặt mũi.
dáng và trang phục thì ai cũng đây là một nam một nữ.
Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh cũng đeo khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt nên cũng thấy lạ lắm.
Chỉ là chiếc áo khoác màu xanh lam sương mù của phụ nữ một cách khó tả, khiến hai kìm thêm vài .
Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh thản nhiên bước thang máy.