Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 176: Tiền của tôi là tiền của tôi, tiền của ngài cũng là tiền của tôi

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:43:04
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Ngự Sân cô chăm chú: "...Giờ cô tin mấy phần ?"

"...Năm phần." Hạ Sơ Kiến giơ một bàn tay lên, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, nhưng nụ mang vài phần khí khái của một kẻ khát m.á.u chiến trường.

Hoắc Ngự Sân với giọng điệu công việc: " xem qua hồ sơ ba năm hoạt động của cô tại Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ. Cô thiên phú về s.ú.n.g đạn, tuy tiến hóa gen, nhưng chỉ riêng điểm thôi cũng đủ tiêu chuẩn gia nhập Cục Đặc An chúng . Còn về đặc điểm của cô, coi như là gấm thêu hoa thôi."

Hạ Sơ Kiến khẽ mỉm : "Nghe cũng lọt tai đấy, Đôn đốc Hoắc xong ?"

"Chưa."

Hạ Sơ Kiến: "..."

Sao tự nhiên cô cảm giác như đang nhắm thế nhỉ.

"...Ngài tiếp ."

Hoắc Ngự Sân tiếp: "Thân thủ của cô quá kém, gặp tiến hóa gen cấp cao, đối phương chẳng cần dùng đến tinh thần lực, chỉ một cái tát là thể tiễn cô về chầu trời. Cho nên, nửa năm tới, ngày nào cô cũng đến Cục Đặc An để tham gia huấn luyện thể lực đặc biệt."

Hạ Sơ Kiến mếu máo: " tiến hóa gen, luyện thể lực đến mấy cũng đ.á.n.h bọn họ!"

"...Chẳng cơ giáp Thiếu Tư Mệnh ? Cô để cảnh ?" Ánh mắt Hoắc Ngự Sân u ám chiếc vòng cổ mặt hoa Bỉ Ngạn đen bạc nhỏ xíu cổ Hạ Sơ Kiến.

Hạ Sơ Kiến biến sắc, theo phản xạ che lấy chiếc vòng cổ, cảnh giác : " ngài đang cái gì."

Sắc mặt Hoắc Ngự Sân vẫn lạnh lùng nghiêm nghị: "Không cần chối, cái tên mồm to Tố Bất Ngôn lúc mang cơ giáp đến cho cô mượn chiến đấu cơ của đấy."

Hạ Sơ Kiến lập tức xìu xuống, lầm bầm: "Biết ngay là tên đáng tin cậy mà..."

Hoắc Ngự Sân thản nhiên : "Yên tâm, ngoài ai . Bình thường cô cũng cần mặc ngoài, lúc huấn luyện hoặc nhiệm vụ thì mặc nó bên ngoài bộ áo chống đạn nano đời mới nhất của cô, đó khoác đồng phục Cục Đặc An lên là ai ."

Hạ Sơ Kiến ngẩng phắt lên: "...Chuyện áo chống đạn ngài cũng luôn?!"

Đó là quà sinh nhật Tông Nhược An tặng cô mà...

Hoắc Ngự Sân mặt đổi sắc: " , mặt Cục Đặc An, cá nhân bí mật."

Hạ Sơ Kiến cũng mặt cảm xúc: "...Ồ."

"Ừm, cô còn điều kiện gì nữa ?"

"Đôn đốc Hoắc hiểu thật đấy."

"Biết , trăm trận trăm thắng."

Hạ Sơ Kiến xốc tinh thần, hỏi vấn đề quan tâm nhất: "Đôn đốc Hoắc, hỏi chút, ký tên điểm chỉ , nhưng vẫn rõ về chế độ lương thưởng cụ thể."

"Ví dụ như, đãi ngộ của thế nào? Lương bao nhiêu? Thưởng bao nhiêu? Lương trả theo tháng theo tuần? Bao lâu phát thưởng một ? Ngoài thưởng nhiệm vụ thì thưởng thâm niên ? Thưởng cuối năm nhân đôi ? Về phúc lợi thì ? Ngoài bảo hiểm y tế thì trợ cấp nhà ở ? Có sổ tay nhân viên để tham khảo ?"

"Còn nữa, yêu cầu bảo hiểm y tế ngay lập tức, bảo hiểm cho cả gia đình. Ngoài , ngài bảo thời gian nhập chức của tính từ giữa năm ngoái, lương tính truy lĩnh từ lúc đó ?"

Sắc mặt Hoắc Ngự Sân như đóng băng, giọng lạnh tanh: "...Tính lương từ giữa năm ngoái? Sao cô đòi luôn cái ghế Đôn đốc Cục Đặc An ?"

Rõ ràng là đang nhạo cô ảo tưởng sức mạnh.

trong vấn đề , đầu óc Hạ Sơ Kiến nhảy cực nhanh.

hề nản lòng, : "Đôn đốc Hoắc, diễn trò thì cho trót. Đừng vì vài đồng bạc lẻ mà hỏng việc lớn, để Thủ tịch Quyền nắm sơ hở thì cho cả hai bên , đúng ?"

Đôi mắt cô sáng lấp lánh Hoắc Ngự Sân, hí hửng : "Đôn đốc Hoắc, chúng giờ cùng một thuyền , tiền của là tiền của , tiền của ngài cũng là tiền của ..."

Hoắc Ngự Sân: ...

Cái quái gì mà tiền của cũng là tiền của cô!

Hoắc Ngự Sân nheo mắt, lạnh lùng cô.

Bình thường chỉ cần ai như , dù là đối thủ, cấp , thậm chí là Hoàng đế bệ hạ, đều sẽ lảng tránh ánh mắt, dám thẳng .

Hạ Sơ Kiến thì cứ như , thần thái rạng rỡ chờ đợi câu trả lời.

Một lúc lâu , Hoắc Ngự Sân cụp mắt, nhàn nhạt : "...Hy vọng năng lực của cô cũng xuất sắc như độ dày da mặt cô ."

Đây là ngầm đồng ý .

Hạ Sơ Kiến chẳng thèm để ý lời mỉa mai của Hoắc Ngự Sân, âm thầm dấu chiến thắng trong lòng.

Quả nhiên tiền bạc là thứ tranh thủ thì nó sẽ tự chạy túi .

Da mặt là cái gì? Có bán tiền ?

Tâm trạng Hạ Sơ Kiến cực kỳ .

Hoắc Ngự Sân bộ dạng đắc ý của cô mà phát bực, chỉ tay đứa bé ghế sofa đơn: "Đứa bé , cô định tính ?"

Hạ Sơ Kiến nhớ cảnh những của Sở Phúc lợi ném đứa bé từ xe bay xuống như rác rưởi, nụ mặt vụt tắt.

Cô im lặng một lát nhỏ: "Đôn đốc Hoắc, thể nhờ Cục Đặc An tìm giúp nó ? Nó còn nhỏ quá, gầy gò ốm yếu, sức khỏe chắc lắm, giờ mà trại trẻ mồ côi... sợ nó sống nổi mấy ngày..."

"Ừ, để thông tin sinh trắc học của nó, sẽ cho tra cứu trong cơ sở dữ liệu." Nói , Hoắc Ngự Sân gọi Khang Thiện Hành , bảo lấy mẫu sinh trắc học của đứa bé đang ngủ say.

Lần Hạ Sơ Kiến thật lòng cảm ơn Hoắc Ngự Sân: "Cảm ơn Đôn đốc Hoắc. Giờ vẫn đang Tết, khi tìm nhà cho nó, thể cho mang nó về nuôi tạm vài ngày ? lang thang một bên ngoài, nó còn nhỏ quá..."

Hoắc Ngự Sân thêm nữa, chỉ tay cửa: "...Tùy cô."

Hạ Sơ Kiến đội chiếc mũ lụa tím linh lan lên đầu, trùm chiếc mũ lông thú to hơn ngoài.

Một lát , Khang Thiện Hành bế đứa bé .

Hạ Sơ Kiến vội đón lấy đứa bé.

Nó vẫn ngủ say sưa, trông ngon giấc.

Khi cô ôm đứa bé sắp khỏi cửa, chợt nhớ điều gì, hỏi Hoắc Ngự Sân: "Đôn đốc Hoắc, video giám sát ở quảng trường, thể xóa những đoạn mặt ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-176-tien-cua-toi-la-tien-cua-toi-tien-cua-ngai-cung-la-tien-cua-toi.html.]

Hoắc Ngự Sân hờ hững ngước mắt lên: "...Video giám sát nào?"

"Vừa nãy ngài bảo camera quang học ở quảng trường hoa viên ảnh hưởng bởi nhiễu sóng điện từ, ghi tình hình chiến đấu lúc đó mà?" Hạ Sơ Kiến lo lắng hỏi.

Hoắc Ngự Sân bình thản đáp: "Tất cả camera giám sát đều là ống kính quang học, mà là ống kính quang học thì đều chịu ảnh hưởng của nhiễu sóng điện từ. Cho nên ở quảng trường đó bất kỳ camera nào ghi bất cứ hình ảnh nào cả."

Hạ Sơ Kiến há hốc mồm: "... nãy ngài thế!"

Hoắc Ngự Sân điềm nhiên: "Ừ, lừa cô đấy. Nhìn là học hành t.ử tế môn Vật lý , nên mới phân biệt lời dối vụng về như ."

Hạ Sơ Kiến tức điên !

Tên là cái loại trời!

Cô hít sâu một , suýt nữa buột miệng "Bà đây nữa!".

câu tiếp theo của Hoắc Ngự Sân chặn họng cô: "...Toàn bộ lương thưởng phúc lợi sẽ tính từ giữa năm ngoái. Chiều nay bộ tiền sẽ chuyển tài khoản ngân hàng của cô."

Hạ Sơ Kiến nuốt cục tức xuống, thầm nhủ về nhà nhất định học hành Vật lý cho đàng hoàng...

Cô bình tĩnh : "Đôn đốc Hoắc, ngài giữ lời đấy."

Hoắc Ngự Sân gõ nhẹ quang não tay: "...Có tin tức sẽ báo."

Hạ Sơ Kiến hỏi: " mà, giờ ngài mới phát lương nửa năm cho , nếu để khác , họ nghi ngờ thời gian nhập chức của là giả ?"

"Sẽ , trong ngành của chúng nhiều trường hợp như . Có ẩn danh việc cả đời, đến khi nghỉ hưu mới nhận một cục bộ lương và trợ cấp."

Hạ Sơ Kiến yên tâm, nhưng hai bước đầu hỏi: "Trường hợp cả đời mới nhận một cục , các ngài tính trượt giá ? Ví dụ như mười đồng của 20 năm với mười đồng của 20 năm giá trị giống . Có phát bù thêm tiền trượt giá ạ?"

Hoắc Ngự Sân ngẩng đầu cô, ánh mắt lạnh như tên bắn, ý định trả lời.

Hạ Sơ Kiến chép miệng một cái, vội vàng ôm đứa bé đang ngủ say bước nhanh ngoài.

...

Mạnh Quang Huy đích đưa cô xuống từ chiến đấu cơ của Hoắc Ngự Sân.

Hắn ân cần : "Nghe Hoắc soái bảo thương pháp của cô chuẩn, Cục Hành động chúng đang thiếu nhân tài như cô đấy!"

Hạ Sơ Kiến trừ, cũng để trong lòng.

Thư Sách

rõ tại Hoắc Ngự Sân đặc cách tuyển cô Cục Đặc An.

Thương pháp cô tuy , nhưng nơi như Cục Đặc An thiếu gì thiện xạ chứ?

Chút tự cô vẫn .

Mạnh Quang Huy : "Số quang não của cô là bao nhiêu? thêm cô nhóm chat nội bộ của Cục Hành động."

Hạ Sơ Kiến nghĩ đến việc Mạnh Quang Huy là lãnh đạo trực tiếp của , vội : "Thượng tá Mạnh, chúng kết bạn nhé? Sau đó ngài kéo nhóm chat nội bộ?"

Mạnh Quang Huy gật đầu, kết bạn với cô kéo cô nhóm chat.

Đến quảng trường, nhân lúc Mạnh Quang Huy bên cạnh, Hạ Sơ Kiến đưa đứa bé cho bế, vội vàng tìm liên lạc của chủ nhà , yêu cầu gọi video.

Cô nóng lòng liên lạc với gã chủ nhà.

"Ông Lưu, chuyện xảy ở quảng trường hoa viên trung tâm thành phố Mộc Lan hôm nay, ông chứ?"

"Biết , cô Hạ, cũng thấy tiếc quá ha ha ha ha ha!"

Gã chủ nhà đắc ý để cho hết.

Hắn quả thực sướng rơn .

Nếu bán chậm một tiếng thôi, căn nhà vốn dĩ đang lỗ vốn của , dù giảm giá một nửa cũng chắc mua.

Hạ Sơ Kiến lạnh: "Ông Lưu, theo luật pháp Đế quốc, chúng ký hợp đồng đầy 24 giờ, thể hủy hợp đồng ngay bây giờ mà chịu bất kỳ trách nhiệm nào, ông cũng trả bộ tiền cọc cho ."

Gã chủ nhà nhấp một ngụm bia, lười biếng : "Hê hê, cô cứ thử xem, quen ở Sở Phúc lợi và Sở Tư pháp đấy, đến lúc đó xem ô dù của ai to hơn, ô dù của cô ô dù của !"

Hạ Sơ Kiến quyết tâm chơi lớn: "So ô dù chứ gì? Để cho ông xem ô dù của ."

Nói , cô tắt chế độ phông nền ảo màn hình, để lộ hình ảnh Mạnh Quang Huy đang bế đứa bé bên cạnh.

Tất nhiên, cô chỉ để lộ cầu vai quân hàm, chứ cho Mạnh Quang Huy lộ mặt.

Mạnh Quang Huy đang mặc quân phục Cục Đặc An, quân hàm vai cho thấy là Thượng tá.

Đây là cấp bậc thủ trưởng hàng thật giá thật.

Sắc mặt gã chủ nhà biến đổi kịch liệt, nhưng nhanh lấy bình tĩnh, nhạo: "Thuê đóng giả chụp cái ảnh mà định lừa tao ? Cô em, mới giữa trưa thôi, mấy món nhắm đấy mà say đến mức ?"

Hạ Sơ Kiến giơ thẻ nhân viên của lên, tất nhiên là mặt , : "Thế còn cái thì ? Thẻ nhân viên Cục Đặc An, ông ? À, loại như ông Cục Đặc An chắc chắn là để điều tra, chứ cửa điều tra khác?"

"...Cô thực sự là của Cục Đặc An?!" Gã chủ nhà bắt đầu hoảng sợ, " tin!"

"Ông thể tin, thì cứ thử xem ô dù ở Sở Phúc lợi và Sở Tư pháp của ông lợi hại ô dù của lợi hại." Hạ Sơ Kiến bộ định camera về phía Mạnh Quang Huy nữa.

Mạnh Quang Huy từ lúc Hạ Sơ Kiến bắt đầu gọi điện, trạng thái tinh thần của là: là ai, đang ở , gì?

Đến khi Hạ Sơ Kiến kéo "cáo mượn oai hùm", tê liệt.

Bên gã chủ nhà cuối cùng cũng mềm nhũn, cầu xin: "Cô Hạ, cô đừng , chúng thể thương lượng mà..."

Hạ Sơ Kiến lạnh lùng : "Hợp đồng hủy bỏ, ông trả tiền cọc cho , sẽ truy cứu nữa."

"Cô Hạ, giảm giá, giảm giá ?" Gã chủ nhà thực sự lo lắng căn nhà sẽ ế sưng ế xỉa.

Vốn dĩ tỷ lệ cho thuê ở đó thấp, giờ xảy vụ án lớn như , cả tòa nhà đó chắc chắn sẽ rớt giá t.h.ả.m hại, huống chi là ăn nhỏ lẻ như ...

Hạ Sơ Kiến sầm mặt, lắc đầu quầy quậy: "Giảm bao nhiêu? Chỗ đó c.h.ế.t nhiều như thế, còn ăn buôn bán gì nữa? Đổi thành lò hỏa táng cho !"

"Đừng mà! giảm 50%! Ba vạn rưỡi, ?! Thật sự kiếm lời ! Mười năm mua là ba vạn rưỡi ! Giờ lỗ đến tụt quần !" Gã chủ nhà thực sự .

Loading...