Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 173: Nhỏ yếu, bất lực và đáng thương
Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:43:01
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến bĩu môi, nhưng cũng tiếp tục cãi .
Cô cúi xuống, lẳng lặng bế đứa bé lên.
Không bao lâu đứa bé tắm, bốc mùi chua nồng nặc.
Cũng may là giữa trời đông giá rét âm 30 độ, mùi hôi bốc lên quá mạnh, vẫn trong phạm vi chịu đựng của Hạ Sơ Kiến.
Đứa bé cuộn tròn trong lòng cô, tự nhiên tìm một góc thoải mái gục đầu lên vai cô.
Hoắc Ngự Sân đến bên chiến đấu cơ của , đầu thì thấy Quyền Dữ Huấn và Hạ Sơ Kiến đang sóng vai tới, tay Hạ Sơ Kiến còn bế một đứa bé lem luốc.
Hình ảnh đó bỗng nhiên trông thật hài hòa một cách kỳ lạ.
"Chiến đấu cơ của ở ." Hoắc Ngự Sân với họ, "Người của sẽ đưa các vị lên."
Lúc Hạ Sơ Kiến bình thản, thầm nghĩ chẳng đầu đến đây, cũng cần nhắc chuyện tiến hóa gen nữa.
Cô sang Quyền Dữ Huấn, đồng cảm : "Anh cũng tiến hóa gen ? Không , họ sẽ đưa chúng lên."
Quyền Dữ Huấn đáp: " , chỉ là cảm thấy tốc độ khá nhanh, sẽ chóng mặt."
"Vậy thì nhắm mắt , chớp mắt cái là đến nơi ." Hạ Sơ Kiến bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm.
"Cô rành thế, chắc đầu đến đây?"
"Ừ, kinh nghiệm ."
Hoắc Ngự Sân cô một cái, nhẹ nhàng nhảy vọt lên trung, biến mất trong chiến đấu cơ.
Rất nhanh, hai nhân viên Cục Đặc An nhảy xuống từ chiến đấu cơ.
Mỗi mang theo một , một đưa Quyền Dữ Huấn, đưa Hạ Sơ Kiến cùng đứa bé trong lòng cô bay vút lên bầu trời, chui chiếc chiến đấu cơ hình dơi.
...
Sau khi bế đứa bé văn phòng của Hoắc Ngự Sân, Hạ Sơ Kiến mới phát hiện nó vẫn còn giữ khư khư hai ống dịch dinh dưỡng cấp thấp cô cho lúc .
Khi cô đặt nó xuống, nó cựa quậy, hai ống dịch dinh dưỡng rơi "cạch" xuống sàn.
Hạ Sơ Kiến: "..."
Cô nhặt hai ống dịch dinh dưỡng lên, hỏi đứa bé: "Em vẫn ăn ? Có đói ?"
Đứa bé kìm đưa ngón tay lên miệng mút mát, là đói meo .
Có lẽ lúc nãy tình huống quá nguy cấp, nỗi sợ hãi lấn át cơn đói.
Giờ đây khi an , cơn đói mới ập đến dữ dội.
Quả nhiên, hầu như tất cả trong văn phòng của Hoắc Ngự Sân đều thấy tiếng bụng đứa bé sôi réo ùng ục.
Hạ Sơ Kiến xổm xuống, mở nắp một ống dịch dinh dưỡng, đưa đến bên miệng đứa bé: "Ăn ."
Đứa bé lập tức mút chùn chụt ngon lành.
Nó đói thật sự, một uống hết gần hai phần ba ống.
Phải rằng, loại dịch dinh dưỡng cấp thấp của Hạ Sơ Kiến là khẩu phần dành cho lớn.
Nghĩa là một trưởng thành chỉ cần uống một ống là no cả ngày.
Vậy mà đứa bé trông đến ba tuổi một uống hết hai phần ba, đủ thấy nó đói đến mức nào.
Hạ Sơ Kiến nó, như thấy hình ảnh chính hồi nhỏ, mặt bất giác lộ vẻ dịu dàng.
Cô dùng khăn ướt lau mặt, lau miệng sạch sẽ cho nó, thì thấy nó gật gù buồn ngủ.
Trẻ con mà, ăn no thì đương nhiên là buồn ngủ.
Hạ Sơ Kiến bế nó lên, tìm một chiếc ghế sofa đơn trong văn phòng Hoắc Ngự Sân đặt nó xuống.
Với lớn thì ghế sofa đơn chỉ đủ , nhưng với đứa bé thì đủ để duỗi thẳng tay chân thoải mái.
Lúc Quyền Dữ Huấn mới lên tiếng: "...Cô Hạ vẻ thiết với đứa bé nhỉ?"
Hạ Sơ Kiến lắc đầu: "Không , nhưng nó là trẻ mồ côi. Xe bay của Sở Phúc lợi thành Mộc Lan từng định đưa nó đến trại trẻ mồ côi, nhưng giữa đường ném nó xuống vì cho rằng nó sắp c.h.ế.t. Lúc đó nó quả thực yếu ớt."
Sắc mặt Quyền Dữ Huấn trở nên nghiêm trọng: "Xem vấn đề ở thành Mộc Lan còn lớn hơn chúng tưởng tượng."
Hạ Sơ Kiến cố nén cái trợn mắt, thầm nghĩ Thủ tịch Quyền cuối cùng cũng "hạ phàm" để dân đen bọn cô sống khổ sở thế nào...
Hoắc Ngự Sân để ý đến cuộc đối thoại của hai , cụp mắt, lạnh lùng : "Sự việc xảy hôm nay, do chúng dữ liệu âm thanh và hình ảnh trực tiếp, hơn nữa những sống sót quảng trường chỉ nhóm các vị. Vì , hy vọng các vị thể kể chi tiết chuyện. Nếu cần thiết, sẽ sử dụng máy phát hiện dối."
Quyền Dữ Huấn : "Vậy để ."
Hắn ngẫm nghĩ bắt đầu: "Sáng nay đến thành Mộc Lan, phi thuyền tư nhân của vẫn còn đậu ở cảng hàng Quy Viễn Tinh, Đôn đốc Hoắc thể kiểm tra thời gian."
"Vì đến khá sớm, nghĩ bạn thăm chắc dậy, nên định dạo quanh đây mua ít đặc sản Mộc Lan. Quảng trường hoa viên là điểm dừng chân đầu tiên."
Hoắc Ngự Sân ngắt lời , lơ đãng hỏi: "Thủ tịch Quyền cũng bạn quan trọng như ở Quy Viễn Tinh ?"
Thư Sách
Ý tứ trong lời là vì thăm bạn mà bỏ cả kỳ nghỉ Tết ở nhà để đến tận đây.
Quyền Dữ Huấn thản nhiên đáp: "Người bạn của Đôn đốc Hoắc chắc chắn , chính là Thượng tá Tông Nhược An của Cục Đặc An các vị. Vì năm nay về nhà ăn Tết, là Trưởng công chúa điện hạ lo lắng, nên đặc biệt nhờ đến thăm."
"Kết quả dạo ở quảng trường hoa viên bao lâu thì trời bỗng tối sầm ..."
Hắn kể tường tận chuyện, nhưng tuyệt nhiên nhắc nửa lời đến việc Hạ Sơ Kiến tiêu diệt đám áo xám.
Hắn cảm thấy những chuyện nhất để tự Hạ Sơ Kiến .
Hơn nữa cũng nhắc đến chuyện đàn quạ đen Ni-a-pu- dường như né tránh Hạ Sơ Kiến.
Thực cũng hiểu chuyện gì xảy , cũng chắc chắn trăm phần trăm do Hạ Sơ Kiến , nên đưa suy đoán lung tung.
Bởi nếu , thể sẽ mang phiền phức đáng cho cô.
Giờ phút , cũng hiểu tại đó Hạ Sơ Kiến nhường công lao cho và đám vệ sĩ.
Sau khi kể xong, Hạ Sơ Kiến bổ sung thêm chi tiết về vụ rơi xe bay của Sở Phúc lợi: "Lúc đó tận mắt chứng kiến hai chiếc xe bay chở trẻ mồ côi rơi, bên trong thế nào. định cùng chị Tài qua xem còn đứa trẻ nào sống sót , kết quả thấy một đàn quạ đen, chính là cái loại Ni-a-pu- mà các , bay từ hai chiếc xe bay bốc cháy đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-173-nho-yeu-bat-luc-va-dang-thuong.html.]
Quyền Dữ Huấn gật đầu: "Cô Hạ bổ sung đầy đủ, đây là những chi tiết ."
Hoắc Ngự Sân im lặng, chiều tiếp tục lắng .
Hạ Sơ Kiến đành kể thêm một tình tiết đó từ góc của cô và Bình Quỳnh.
Lúc Quyền Dữ Huấn bỗng đồng hồ quang não, : "Đôn đốc Hoắc, chuyện nhà họ Phàn ở quận Đại Phủ , cảm ơn ngài tay giúp đỡ, vài ngày nữa sẽ đến thăm cảm ơn riêng. Giờ chút việc gấp, thể ?"
Hoắc Ngự Sân gật đầu: "Ký tên đây là thể ."
Quyền Dữ Huấn bước tới ký tên, với Hạ Sơ Kiến: "Cô Hạ, vui quen cô, duyên gặp ."
Nói , sự hỗ trợ của thư ký Mạnh Quang Huy, nhảy xuống khỏi chiến đấu cơ.
Sau khi , trong văn phòng chỉ còn Hoắc Ngự Sân, Hạ Sơ Kiến và đứa bé đang ngủ say.
Hạ Sơ Kiến cúi xuống bế đứa bé lên, hỏi: " cũng ?"
Sắc mặt Hoắc Ngự Sân vẫn lạnh lùng như khi.
Hắn cô, nhàn nhạt hỏi: "Cô Hạ, cô còn gì ?"
"...Không ạ, còn gì để nữa ?" Hạ Sơ Kiến vẻ vẫn còn sợ hãi, " sợ c.h.ế.t, tim giờ vẫn đập thình thịch đây . cảm thấy tinh thần tổn thương nghiêm trọng, về nhà ăn một bữa ngon để trấn an tinh thần đây."
Hoắc Ngự Sân: "..."
Hắn lẳng lặng cô, vòng vo nữa mà hỏi thẳng: "Những kẻ áo xám đó, do cô g.i.ế.c ?"
Hạ Sơ Kiến: "..."
Cô Hoắc Ngự Sân thể sẽ đoán , nhưng ngờ hỏi thẳng thừng như .
Dù cũng video bằng chứng, cô cứ chối bay chối biến thì gì ?
Hạ Sơ Kiến nghĩ Quyền Dữ Huấn , chắc chắn cũng mang theo vũ khí đó.
Tuy cô lau dấu vân tay s.ú.n.g ngắm, nhưng s.ú.n.g tự động thì , cho nên may mà .
Hạ Sơ Kiến trưng vẻ mặt vô tội: "Sao Đôn đốc Hoắc nghĩ ? chỉ là một thường dân, gien thể tiến hóa, chẳng tí tinh thần lực nào."
Chủ yếu diễn vai nhỏ bé, bất lực và đáng thương.
Hoắc Ngự Sân: "..."
Định giở trò với ?
Tưởng cách nào chứng minh ai g.i.ế.c những kẻ đó ?
Sắc mặt Hoắc Ngự Sân đổi, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: "Cô Hạ, chắc hẳn Thượng tá Tông từng với cô, quyền kiểm soát cuối cùng của nhiều camera giám sát trong Đế quốc đều trong tay Cục Đặc An."
Hạ Sơ Kiến: "..."
Vẻ mặt kiên cường bất khuất.
Cô thể trả lời, thể bán Thượng tá Tông.
Giọng điệu Hoắc Ngự Sân lạnh chậm, như một mũi dùi băng từ từ đ.â.m tim .
Mỗi từ thốt đều khiến Hạ Sơ Kiến hoảng hốt.
Hoắc Ngự Sân tiếp tục: "Tuy lúc đó thiết gây nhiễu điện từ, nhưng camera giám sát ở quảng trường ống kính quang học. Cô điều đó nghĩa là gì ?"
Hạ Sơ Kiến ôm chặt đứa bé đang ngủ say, cố gắng tìm chút ấm để chống sự tấn công lạnh lẽo của đại ma đầu Hoắc Ngự Sân.
Cô ngoan ngoãn lắc đầu: "Không , nhà trường dạy."
Mặt Hoắc Ngự Sân như tảng băng ngàn năm, hàn khí tỏa như thực thể: "...Trường học đương nhiên dạy, Vật lý cấp ba hai chương trọng điểm giảng về nội dung . Có cần đưa sách Vật lý cho cô ôn ?"
Câu đ.á.n.h trúng điểm yếu chí mạng của Hạ Sơ Kiến.
Cô hèn mọn ngay tại chỗ: "Tiếc quá, thành tích Vật lý của tệ lắm. Cho dù thầy giáo dạy thì cũng hiểu."
Hoắc Ngự Sân: ...Học dốt đến mức thì cũng chịu thật.
Hắn thu ánh , Hạ Sơ Kiến ôm đứa bé, tiếp tục : "Camera sử dụng ống kính quang học chịu ảnh hưởng của nhiễu điện từ. Cho nên, chỉ cần của thu thập và khôi phục xong dữ liệu camera ở quảng trường, sẽ chính xác chuyện gì xảy ở đó."
Người Hạ Sơ Kiến cứng đờ, môi mím chặt.
C.h.ế.t tiệt, lúc nào cũng rơi tay tên thế nhỉ?
Kiếp cô thù oán gì với ?
Ánh mắt Hạ Sơ Kiến đảo quanh, về phía bức tranh sơn dầu khổng lồ treo tường bàn việc của Hoắc Ngự Sân.
Bức tranh đó chẳng hình thù gì, như tranh vẽ bậy của trẻ con, những đường nét trừu tượng và hỗn loạn.
Những mảng màu đen, xanh lam và cam phân bố toan vẽ, màu cam hình như là đốm sáng, màu đen là những cành cây cao vút?
Còn màu xanh lam là màu nền, trông toát lên vẻ bí ẩn khó tả.
Giọng lạnh lùng, trầm thấp như chứa đựng tinh thể băng của Hoắc Ngự Sân vang lên: "Cô chủ động khai báo, sẽ giữ bí mật giúp cô. Nếu đợi video giám sát khôi phục, nhiều chuyện thì sẽ khó kiểm soát."
Câu cuối cùng cũng khiến Hạ Sơ Kiến khuất phục.
Cô ủ rũ cúi đầu: "Là... là g.i.ế.c 25 tên áo xám đó."
Đã thì cô cũng giấu giếm nữa, nhỏ giọng phân bua: "...Ngài bọn chúng ác độc đến mức nào !"