Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 168: Bốc cháy
Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:35:50
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến hiểu ý, : "Vậy chúng xem nhà ở khu Đông nhé? , chị còn bao nhiêu tiền?"
Bình Quỳnh nghiến răng, : "Để chị hỏi . Hôm qua chị chuyển cho bà ... 80 vạn."
Hạ Sơ Kiến: "..."
nghĩ cũng chuyển gần 100 vạn cho cô cô, cô thấy chuyện cũng bình thường.
Đều là một nhà cả, dù nếu cô cần dùng tiền, cô cô cũng sẽ tiếc gì.
Kết quả, khi Bình Quỳnh gọi điện cho xong, cả như mất hồn, Hạ Sơ Kiến mới thấm thía rằng, nhà với cũng dăm bảy loại.
Bình Quỳnh mặt đờ đẫn : "Mẹ chị bảo, nhà đông em, thể tiêu xài hoang phí . Nếu
chị mua nhà thì chịu khó kiếm thêm tiền, mua cho em trai một căn mà để dành..."
Hạ Sơ Kiến xưa nay theo tôn chỉ " kính một thước, kính một trượng".
Nếu coi trọng , thì đừng mong nể mặt.
Vì , xong lời Bình Quỳnh , cô lập tức hỏi: "Chị Tài, trong tay chị còn bao nhiêu?"
Bình Quỳnh đáp: "Chỉ còn hai mươi vạn."
Hạ Sơ Kiến hiến kế: "Chúng giục Đội trưởng Diệp, bảo nhận tiền thưởng từ bảng săn g.i.ế.c . Chị chia 40 vạn, cộng là 60 vạn , đủ mua một căn hai phòng ngủ vị trí ở khu chung cư cao cấp bên khu Đông. Hay là mua ngay , tên chị, đừng cho chị ..."
Trong đầu Bình Quỳnh vẫn còn văng vẳng tiếng mắng nhiếc chói tai của .
Bao nhiêu năm nay, từ nhỏ đến lớn, là chị cả trong nhà, cô luôn nhường nhịn cho các em, ăn cơm thừa canh cặn của chúng nó mới đến lượt .
Từ khi nghiệp cấp ba, cô ngoài trâu ngựa kiếm tiền nuôi cả gia đình.
Vậy mà tiền cô vất vả kiếm , qua miệng cô, chẳng liên quan gì đến cô cả.
Con giun xéo lắm cũng quằn...
Hơn nữa Bình Quỳnh cũng hành động mua nhà chớp nhoáng của Hạ Sơ Kiến hôm nay kích thích, cộng thêm ý định nhen nhóm từ , cô hạ quyết tâm cũng mua cho một căn.
Như Hạ Sơ Kiến , là cô mua nổi.
Hạ Sơ Kiến là , lập tức liên hệ môi giới nhà đất, yêu cầu xem nhà ở khu chung cư cao cấp phía Đông.
Tuy vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết, nhưng cũng qua đêm giao thừa một tuần .
Trừ các cơ quan nhà nước, bệnh viện và ngân hàng, các công ty khác đa phần bắt đầu việc trở .
Hạ Sơ Kiến tìm đại một môi giới Tinh Võng.
Cô chọn một công ty môi giới bất động sản quy mô lớn, uy tín, đó xem ảnh profile mạng, chọn một môi giới địa phương đ.á.n.h giá cao.
Cô gọi điện thoại, đầu dây bên bắt máy nhanh.
Nghe xem nhà, bên sảng khoái đồng ý ngay lập tức.
Hai bên hẹn gặp hai tiếng nữa tại cổng khu chung cư cao cấp thiện ở khu Đông.
Người môi giới cho sẽ mặc áo khoác và âu phục đen, đội mũ lông thú màu đen, đeo ba lô chữ "Môi giới Gia Hào".
Hẹn xong giờ xem nhà cho Bình Quỳnh, cả hai đều phấn khởi, định bụng tìm một quán ăn nào đó đ.á.n.h chén một bữa no nê.
Giờ ăn trưa thì sớm, mà ăn sáng thì muộn.
May họ tìm một quán mì mở cửa 24/24, bất kể sáng trưa chiều tối đều chỉ phục vụ mì.
Bình Quỳnh : " Chị còn ăn sáng ."
Hạ Sơ Kiến phất tay: "Vậy ăn sáng."
Tuy cô ăn sáng , nhưng cũng chẳng ngại gì ăn thêm bữa sáng thứ hai cùng Bình Quỳnh.
Mùa đông lạnh giá thế , ăn nhiều chút thì chống chọi nổi cái lạnh âm ba bốn mươi độ.
Quán ăn nhỏ, mặt tiền chỉ chừng mười lăm mét vuông, kê sáu cái bàn.
9 giờ rưỡi sáng, khách chật kín quán.
Chẳng mấy chốc, mùi thức ăn nóng hổi từ bếp bay , thơm nức mũi lan tỏa đến tận cửa quán.
Rất nhiều đứa trẻ ăn mặc rách rưới ngửi thấy mùi thơm liền kéo đến.
Chúng dám trong, chỉ dám nép ngoài cửa, hít lấy hít để, như thể ngửi mùi thơm nhiều một chút cũng thể no bụng .
Hạ Sơ Kiến chút đành lòng, mặt chỗ khác.
Bình Quỳnh cạnh Hạ Sơ Kiến : "Chắc bọn nó đều là trẻ mồ côi, lát nữa sẽ quan chức phúc lợi đến đưa chúng về trại trẻ mồ côi của Đế quốc thôi."
Quả nhiên cô dứt lời, hai chiếc xe bay tuần tra của Sở Phúc lợi từ trời hạ xuống.
Qua cửa kính quán ăn, họ thấy mấy quan chức mặc đồng phục bước xuống xe, c.h.ử.i bới thô tục xách cổ lũ trẻ quăng lên xe như quăng hàng hóa.
Đột nhiên, một nam quan chức ném thẳng một đứa bé từ xe xuống đất, vẻ mặt đầy ghét bỏ : "Mày sắp c.h.ế.t đến nơi , trại trẻ mồ côi nhận loại như mày , nhận cũng chỉ tốn cơm."
Đứa bé đó trông chỉ chừng hai ba tuổi, gầy gò ốm yếu, dường như cũng vững.
Trên nó khoác một tấm chăn đen sì, mặt mũi lấm lem bùn đất, rõ dung mạo, chỉ đôi mắt đen láy là sáng rõ.
Dù đối xử thô bạo như , nó cũng hề tức giận phản kháng, tỏ sợ hãi phẫn nộ, chỉ mở to đôi mắt trong veo vô tội, lặng lẽ ngẩng đầu chiếc xe bay của Sở Phúc lợi mang theo đám trẻ lang thang rời .
Hạ Sơ Kiến chịu nổi ánh mắt đó.
Cô đẩy cửa kính quán ăn bước ngoài.
"Cho em ." Cô lấy trong túi áo một ống dịch dinh dưỡng cấp thấp, nhét tay đứa bé.
Hơi thở của đứa bé quả thực yếu ớt, tưởng chừng như thể lìa đời bất cứ lúc nào.
khi nhận ống dịch dinh dưỡng từ tay Hạ Sơ Kiến, ánh mắt nó bỗng bừng sáng.
Nó chằm chằm Hạ Sơ Kiến, ánh mắt ươn ướt như chú chim non mở mắt thế giới, dường như khắc ghi hình dáng cô tận đáy lòng.
Ánh mắt khiến tim đau nhói.
Hạ Sơ Kiến bất chấp mái tóc bẩn thỉu của nó, đưa tay xoa đầu nó.
Đứa bé ngượng ngùng nghiêng đầu với cô, để lộ một vết bớt nhỏ cổ, hình như là một ngôi màu đỏ.
Vết bớt thật độc đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-168-boc-chay.html.]
Hạ Sơ Kiến thêm một chút, dứt khoát đưa nốt ống dịch dinh dưỡng còn cho nó, hạ giọng hỏi: "...Em ?"
Thư Sách
Ánh mắt đứa bé thoáng buồn, nó cúi đầu, chỉ mím chặt đôi môi nhỏ thành một đường thẳng.
Thời tiết lạnh thế , trời tối nhiệt độ giảm xuống âm 80 độ.
Đứa bé hai ba tuổi sống sót nổi một ở bên ngoài?
Hạ Sơ Kiến hỏi tiếp: "...Nhà em ở ?"
Đứa bé gì, chỉ với cô, ôm chặt hai ống dịch dinh dưỡng bỏ .
Thân hình nhỏ bé liêu xiêu, vững nhưng bước chân nhanh.
Chẳng bao lâu , nó rẽ qua góc đường và biến mất khỏi tầm mắt Hạ Sơ Kiến.
Lúc Hạ Sơ Kiến mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn.
Xem đứa bé và nơi ở, chỉ là ban ngày ngoài xin ăn thôi.
Bình Quỳnh trong quán quan sát hết thảy qua cửa kính.
Khi Hạ Sơ Kiến , cô thở dài: "Đứa bé đó còn nhỏ quá, nhà nỡ để nó ngoài xin ăn một thế nhỉ?"
Cô nhớ hồi nhỏ, những lúc gì ăn, đều là cô cô ngoài xin ăn...
Bình Quỳnh như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt trầm xuống.
Thấy bạn bỗng nhiên im lặng, Hạ Sơ Kiến vội lảng sang chuyện khác: "Nghe mì Dương Xuân ở đây ngon lắm, chúng mỗi một bát, xem nhà cho nhé?"
Bình Quỳnh thu dòng suy nghĩ, gật đầu: "Được, ăn mì Dương Xuân! Không, tớ gọi thêm quả trứng gà nữa!"
Hạ Sơ Kiến "đại gia" tuyên bố: "Thêm hai quả , em mời chị một quả."
Bình Quỳnh Hạ Sơ Kiến vì cô cô mà luôn sống tằn tiện, đến dịch dinh dưỡng cao cấp cũng nỡ dùng, nhiệm vụ ăn loại cấp thấp.
Vậy mà giờ đây, cô bạn "keo kiệt" hào phóng mời cô thêm một quả trứng gà...
Trong lòng cô khỏi cảm động, đùa giỡn chắp tay : "Tạ chủ long ân!"
Hạ Sơ Kiến phất tay: "Khách sáo, khách sáo quá!"
Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh cùng gọi món, dặn đầu bếp cho thêm một quả trứng bát của Bình Quỳnh, lúc thanh toán cô cũng rõ phần trứng thêm đó do cô trả.
Khi hai bát mì Dương Xuân bưng , bát của Bình Quỳnh quả nhiên hai quả trứng chần.
Sáng dậy ăn gì, cô lập tức cắm cúi ăn ngon lành.
Hạ Sơ Kiến tuy ăn sáng , nhưng bát mì Dương Xuân nước dùng trong vắt, thơm nức mũi cũng hấp dẫn.
Cô cũng bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Hai nhanh chóng giải quyết xong bát mì, để chút tiền boa rời .
Vừa bước khỏi quán ăn, luồng khí lạnh ập mặt suối chút nữa biến hai thành que kem.
"Chạy mau, lên tàu điện là ấm ngay thôi, lạnh c.h.ế.t mất!" Hạ Sơ Kiến xoa xoa tay, kéo Bình Quỳnh chạy về phía .
Trạm tàu điện nội thành ngay cạnh quảng trường hoa viên, cách quán ăn nhỏ 500 mét đường chim bay, nhưng họ vòng vèo qua các tòa nhà, biển báo và trạm gác, tính quãng đường thực tế cũng gần 1000 mét.
Lúc , đường bắt đầu đông dần.
Trên trung tấp nập các loại phi hành khí tư nhân và xe bay tuần tra của Sở Phúc lợi.
Dưới đường, xe ô tô tự lái chạy như mắc cửi, bộ liên tục né tránh.
Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh cố gắng sát vỉa hè để tránh xe cộ va .
Khi hai sắp đến trạm tàu điện, bầu trời đầu bỗng vang lên tiếng nổ ầm ầm như động cơ mất kiểm soát, như tiếng gầm của một con quái thú thời tiền sử đang lao xuống.
Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh hoàng thấy hai chiếc xe bay của Sở Phúc lợi chở đám trẻ mồ côi lúc nãy đang bốc khói đen ngùn ngụt, lao nhanh xuống đất.
Và hướng rơi của nó, trông vẻ gần chỗ họ !
Bình Quỳnh vốn là quan sát cho tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa Hạ Sơ Kiến, phản ứng cực nhanh, cô chộp lấy tay Hạ Sơ Kiến hét lên: "Chạy mau! Ra quảng trường trung tâm!"
Bình Quỳnh lúc phát huy sức mạnh của tiến hóa gen cấp C đỉnh phong, chạy nhanh như gió, bóng dáng lướt vỉa hè gần như để tàn ảnh.
Hạ Sơ Kiến ban đầu lôi xềnh xệch, tốc độ của cô thể theo kịp tiến hóa gen, cuối cùng Bình Quỳnh trực tiếp cõng cô lên lưng chạy thục mạng.
Trọng lượng của Hạ Sơ Kiến đối với Bình Quỳnh chẳng bõ bèn gì.
Chưa đầy một phút, họ chạy đến quảng trường trung tâm.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất quảng trường hoa viên rung chuyển dữ dội.
Hai hoảng hồn .
Ngay vỉa hè cửa quán ăn nhỏ họ rời , hai chiếc xe bay rơi xuống đè nát thứ!
Hai chiếc xe vỡ tan tành, khói đen bốc lên cuồn cuộn, lửa cháy ngùn ngụt bốc cao ngút trời.
Người trong quán ăn túa , cầm bình cứu hỏa, xách xô nước, hắt tới tấp đám cháy.
"Cứu ! Mau gọi đội cứu hỏa của Sở Phúc lợi! Đến dập lửa nhanh lên!"
"Chạy mau! Lửa lan ! Người bên trong cứu nữa !"
"Sao cứu ?! Mày thấy bên trong còn trẻ con ?!"