Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 167: Tớ muốn có một nơi của riêng mình

Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:35:49
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Viễn Phương : "Rau xanh và trái cây cô đều mua ở siêu thị gần nhà , cần con chạy xa thế . , cô nhắm một mặt bằng cửa hàng ở khu vực quảng trường hoa viên trong thành phố, thuê để mở phòng việc. Cô gửi địa chỉ cho con, nếu tiện đường thì con ghé qua xem giúp cô xem vị trí đó thế nào nhé?"

Hạ Sơ Kiến vui vẻ nhận lời đẩy cửa ngoài.

Bên ngoài trời vẫn lạnh cắt da cắt thịt. Hạ Sơ Kiến mặc chiếc áo khoác màu nguyệt bạch cô cô may cho, bên trong là bộ áo liền quần chống đạn bằng vật liệu nano mà Tông Nhược An tặng.

Đầu đội mũ lông dị thú, mặt đeo khẩu trang tự phát nhiệt, kính mắt thông khí màn hình kết nối với quang não lượng tử, trong túi còn thủ sẵn hai ống dịch dinh dưỡng cấp thấp.

Tất nhiên, những trang "thường ngày" như khẩu s.ú.n.g lục thông minh Sát Thủ 018 - quà sinh nhật Diệp Thế Kiệt tặng, cùng hai băng đạn và một con d.a.o găm chiến thuật thì thể thiếu.

Hạ Viễn Phương trong phòng theo lắc đầu thở dài, thầm nghĩ con gái nhà đường thì túi xách, đồ trang điểm, đồ ăn vặt, còn con bé nhà thì... vũ khí sát thương hạng nặng.

Hạ Sơ Kiến thấy tiếng lòng của cô cô, cô rảo bước đến cửa thang máy chờ thang lên.

"Ting" một tiếng, cửa thang máy mở . Bên trong là ông Ngu, hàng xóm ở căn hộ đối diện.

Ông mặc bộ đồ thể thao, nóng hầm hập, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.

Trên tay ông đang dắt con ch.ó đen to tướng.

Hạ Sơ Kiến mỉm chào: "Chào ông Ngu, ông dắt ch.ó dạo ạ?"

Ông Ngu sảng khoái: " thế! Nuôi ch.ó phiền phức thật đấy! Ngày nào dắt xuống lầu dạo một vòng là nó phá banh nhà!"

Con ch.ó nhe răng gầm gừ với Hạ Sơ Kiến, để lộ hàm răng nanh nhấp nhô đáng sợ.

Hạ Sơ Kiến thầm nghĩ, vẫn là Tiểu Tứ Hỉ nhà ngoan nhất, cần dạo, phá phách.

Nhìn con ch.ó đen hung dữ , cô càng thêm ưa.

chủ ch.ó đang ở đây, cô cũng tiện thể hiện thái độ quá rõ ràng, chỉ nhắc nhở khéo: "...Ông nhớ giữ chặt dây dắt nhé, lỡ tuột tay để nó chạy mất thì khó tìm lắm đấy."

Ông Ngu ha hả, xua tay: "Không ! Không ! Con ch.ó của đường, chạy mất nó cũng tự đường về nhà!"

lúc đó, con ch.ó nhân cơ hội giật mạnh, thoát khỏi dây dắt, gầm lên một tiếng lao thẳng Hạ Sơ Kiến, nhắm ngay cổ cô mà cắn.

Ông Ngu sợ toát mồ hôi hột, hét lớn: "Hắc Long! Không !"

Hạ Sơ Kiến chẳng hề sợ hãi. Cô nhẹ nhàng xoay né tránh, tung một cú đá trời giáng, đá bay con ch.ó đen đang lao tới đập thẳng vách thang máy, dính chặt đó. Lúc cô mới nghiêm túc : "Ý cháu là, nó gặp cắn, một khi chạy thoát, tám chín phần mười sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t. —— Ví dụ như chẳng hạn."

Ông Ngu vô cùng hổ, lớn tiếng quát mắng con chó, xin Hạ Sơ Kiến rối rít: "Cô Hạ, thật xin , bình thường nó ngoan lắm, hôm nay nữa... Sau sẽ thế nữa, chắc chắn sẽ thế nữa..."

Nói , ông vất vả lôi con ch.ó khỏi thang máy.

Con ch.ó đen còn hung hăng nhe nanh múa vuốt với Hạ Sơ Kiến, giờ thì sợ cô một phép, cụp đuôi dán sát tường mà .

Ông Ngu thuận miệng hỏi thêm một câu: "Cô Hạ định chạy bộ ? Bên ngoài lạnh lắm đấy!"

Hạ Sơ Kiến , bước thang máy ấn nút xuống tầng một, đáp: "Không ạ, cháu dạo phố với bạn."

"Dạo phố ?! Dạo phố đấy!" Ông Ngu vỗ đầu cái bốp, "Con gái suốt ngày ru rú trong nhà chỉ học với hành, sắp thành mọt sách đến nơi . Hay là cô Hạ rủ con gái dạo phố cùng cho vui nhé?"

Hạ Sơ Kiến trả lời, cửa thang máy từ từ đóng mặt cô, mặt hề chút biểu cảm áy náy nào.

ghét cô gái nhà đối diện, ngược còn ấn tượng khá .

chuyện dạo phố , cùng quen thiết mới vui.

Còn cô và cô hàng xóm , đến mức thể rủ dạo phố.

...

Hạ Sơ Kiến tàu điện đệm từ nội thành đến khu quảng trường hoa viên ở trung tâm thành Mộc Lan.

Cô hẹn gặp Bình Quỳnh ở ga tàu điện gần tòa nhà thương mại tại quảng trường hoa viên.

Hai sẽ cùng xem mặt bằng mà cô cô thuê để mở phòng việc.

Vừa xuống xe, Hạ Sơ Kiến thấy Bình Quỳnh đợi ở ga.

đến khá sớm.

Hạ Sơ Kiến vui vẻ vẫy tay chạy .

Hai nắm tay , đội gió lạnh chạy chậm một đoạn đến địa chỉ Hạ Viễn Phương gửi.

Mặt bằng ở tầng 17 của tòa nhà giữa quảng trường hoa viên khu trung tâm.

Diện tích , quá lớn cũng quá nhỏ, quan trọng nhất là vị trí kín đáo.

Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh dùng con mắt nghề nghiệp của thợ săn tiền thưởng đ.á.n.h giá, thấy tính bảo mật và an ninh ở đây cực .

ở cuối hành lang, chỉ cần canh giữ cửa là an tuyệt đối.

Đẩy cửa bước , đập mắt là ba gian phòng lớn, trang trí gì, vẫn giữ nguyên hiện trạng của một công ty thương mại đây.

Nhìn sơ qua, diện tích ít nhất cũng hai trăm mét vuông.

Nếu thiết kế và bài trí hợp lý, diện tích sử dụng còn thể lớn hơn nữa.

Ngoài cửa sổ, đối diện là vườn hoa và đài phun nước âm nhạc của quảng trường hoa viên.

Vào mùa hè, khi đài phun nước hoạt động, kết hợp với vườn hoa rực rỡ sắc màu xung quanh, tạo nên một khung cảnh như tranh vẽ.

Hạ Sơ Kiến càng càng ưng ý, vội liên lạc với chủ nhà theo điện thoại để , hỏi xem ông bán chỗ .

Bình Quỳnh thì thầm: "Sao mua gì? Thuê hơn ? Một tháng chỉ 500 đồng tiền thuê..."

"Với , mùa đông năm nay lạnh kỷ lục, còn khô hạn bất thường, mùa màng năm nay sẽ thất bát. Rất nhiều siêu thị và cả các gian hàng Tinh Võng, giá lương thực bắt đầu tăng . Sơ Kiến, tuy chúng kiếm chút tiền, nhưng cũng đừng tiêu hoang quá... Ai giá thực phẩm sẽ tăng đến mức nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-167-to-muon-co-mot-noi-cua-rieng-minh.html.]

Hạ Sơ Kiến giật , vội hỏi: "Thật thế ? Tuần em chỉ ở nhà cày đề thi, chẳng thời gian lên mạng luôn!"

Bình Quỳnh gật đầu: " Chị vốn định mua nhà cho , tính dùng tiền kiếm để dành dụm, ai ngờ chị bảo lương thực tăng giá, nhà đông em, cũng thích mùi vị nhựa của dịch dinh dưỡng cấp thấp, nên chị đành đưa phần lớn tiền cho ."

Hạ Sơ Kiến: "..."

từng hỏi kỹ về gia cảnh Bình Quỳnh, chỉ nhà cô khá đông .

Lúc Bình Quỳnh chủ động nhắc tới, Hạ Sơ Kiến mới cẩn trọng hỏi: "...Nhà chị mấy chị em thế? Cần nhiều tiền ăn đến ?"

Lần mỗi bọn họ kiếm 100 vạn, đợi nhận thêm 200 vạn tiền thưởng từ bảng săn g.i.ế.c nữa thì càng rủng rỉnh hơn.

Với giá cả lương thực ở thành Mộc Lan, dù quanh năm ăn loại đắt nhất thì tiền cũng đủ mua sạch cả cái siêu thị.

Bình Quỳnh cũng thiết với Hạ Sơ Kiến nên giấu giếm, buông xuôi : "Nhà chị mười đứa con, chị là cả,

chị còn tám đứa em gái và một đứa em trai. Bố chị sức khỏe , chỉ những việc lặt vặt, thời gian còn chăm sóc đàn em nheo nhóc, nên tiền chị kiếm là nguồn thu chính."

Hạ Sơ Kiến: "..."

đông thật.

cũng đến mức ăn hết 100 vạn chứ?

Bình Quỳnh khổ: "Ngoài tiền ăn còn trăm thứ tiền khác nữa chứ, chín đứa em, nào quần áo, nào vật dụng hàng ngày, tiền điện nước, ma chay hiếu hỉ, quà cáp qua với họ hàng thích, cái gì cũng cần đến tiền. May mà năm nay chị giúp trả hết nợ tiền nhà , nếu chắc cả nhà chỉ nước húp dịch dinh dưỡng cấp thấp qua ngày."

Hạ Sơ Kiến im lặng một lát : "...Thực , dịch dinh dưỡng cấp thấp thể ăn no, hơn nữa thành phần dinh dưỡng cũng cân đối mà."

Hạ Sơ Kiến từng cô cô , Đế quốc Bắc Thần tuy dân đông, nghèo cũng nhiều, nhưng hiếm khi thấy tình trạng suy dinh dưỡng c.h.ế.t đói, chính là nhờ phát minh vĩ đại mang tên dịch dinh dưỡng.

Thứ giá thành cao thấp, nhưng ngay cả loại rẻ nhất thì thành phần dinh dưỡng cũng đủ cho cơ thể phát triển bình thường.

Bình Quỳnh bộ oán trách nhưng thực trong mắt ánh lên vẻ tự hào, : "Biết , lũ em chị và cả bố nữa, họ đều quen cái mùi vị đó, hơn nữa họ cũng chẳng tiến hóa gen, ăn thứ đó cũng phí, nên đành bấm bụng mua lương thực cho họ thôi..."

Hạ Sơ Kiến tò mò: "Thế lúc tiểu đội chúng kiếm nhiều tiền, nhà chị ăn uống thế nào?"

Lúc đó tiền họ kiếm thực sự đủ để cả nhà Bình Quỳnh ăn lương thực thực phẩm, đụng đến dịch dinh dưỡng.

Bình Quỳnh ngẫm nghĩ, nhíu mày: "Cũng nhỉ, chị kiếm ít, bố đều công việc định, phần lớn thời gian cả nhà chị cũng ăn dịch dinh dưỡng mà..."

Thư Sách

Nói đến đây, Bình Quỳnh cũng tự nhận sự mâu thuẫn, mặt ngượng ngùng.

Hạ Sơ Kiến vội lảng sang chuyện khác, nhỏ: " , chị bảo lương thực sẽ tăng giá mà? Khi lương thực tăng thì cái gì cũng tăng theo. Chỗ thế, lưu lượng qua đông, chỉ cần treo cái biển đèn LED to tướng bên cửa sổ thì cách vài dặm cũng thấy!"

Bình Quỳnh vẫn bán tín bán nghi.

Lúc tin nhắn của chủ nhà gửi tới, trả lời Hạ Sơ Kiến: Tám vạn, mặc cả.

Hạ Sơ Kiến giả vờ do dự một chút ép giá: Sáu vạn, trả tiền mặt ngay. Hơn sáu vạn thì chắc vay ngân hàng.

Chủ nhà đương nhiên bán rẻ, nhưng cần bán, vì mấy năm nay kinh tế Mộc Lan thành ảm đạm, căn nhà bỏ gần hai năm .

Ông thực sự gánh thêm chi phí nữa.

Sau một hồi cò kè bớt một thêm hai, cuối cùng chốt giá với Hạ Sơ Kiến là bảy vạn.

Hai ký hợp đồng ngay tại chỗ và đặt cọc tiền.

Số tiền còn , chờ qua kỳ nghỉ Tết, cơ quan hành chính việc trở , hai bên thủ tục sang tên chính thức sẽ thanh toán nốt.

Bình Quỳnh bên cạnh mà mắt tròn mắt dẹt, ngờ dạo phố với Hạ Sơ Kiến một chuyến mà cô bạn tậu ngay một căn hộ thương mại!

Hơn nữa cũng là cô đủ tiền mua.

Bước khỏi tòa nhà thương mại cùng Hạ Sơ Kiến, Bình Quỳnh ghé tai thì thầm: "Sơ Kiến, thực chị cũng mua nhà, chị định mua một căn hộ nhỏ ở khu chung cư cao cấp mới xây bên khu Đông để ở riêng..."

"Nhà chị ở khu Tây mà?"

"Ừ, nhà tớ ở khu Bắc, cùng khu với chị đấy. Sau chị thợ săn tiền thưởng, kinh tế khá lên thì cả nhà mới chuyển sang mua nhà ở khu Tây."

"Khu Tây thế còn gì, chuyển sang khu Đông?"

"...Khu Tây thật, nhưng mà nhà... đông quá, chị một gian riêng tư." Bình Quỳnh hàm ý.

Hạ Sơ Kiến hiểu ngay, cô dọn ở riêng.

Hạ Sơ Kiến khuyên: "Nếu thực sự mua thì mua nhanh lên, đợi lương thực tăng giá diện thì cái gì cũng tăng theo đấy."

Bình Quỳnh hạ quyết tâm: "Vậy chị sẽ tự mua một căn."

Hạ Sơ Kiến giơ hai tay tán thành: "Chị Tài, ý kiến đấy! Khu chung cư cao cấp bên khu Đông ngay cạnh khu nhà em,

em thấy cũng lắm. Tuy vị trí đắc địa bằng khu Tây, nhưng với tầng lớp như chúng thì khu Đông là quá ."

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...