Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 166: Đau đớn nhưng hạnh phúc

Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:35:48
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Quý nữ Mai, chắc cô hát mệt nhỉ? Đây là nước Băng Cúc do nhà bếp họ Quyền đặc biệt pha chế, thêm nhiều d.ư.ợ.c thảo quý hiếm, cho cổ họng đấy." Vân Nữ La tươi, đưa qua một ly nước.

Mai Giang Ly nếm thử một ngụm, lập tức cảm nhận một luồng nước ấm len lỏi qua cổ họng đang khô khốc của .

"Cảm ơn thư ký Vân." Cô uống cạn ly nước, thuận tay đưa chiếc cốc rỗng cho Vân Nữ La, hỏi: "Cô Dữ Huấn ? Vừa nãy nhắn tin bảo sẽ đến đón , thấy tới mà giờ chẳng thấy ."

Vân Nữ La chiếc cốc rỗng tay, nhàn nhạt đáp: "Thủ tịch Quyền về nhà chính ."

"Về ?" Mai Giang Ly ngạc nhiên ngẩng lên , " tìm ."

Vân Nữ La hờ hững theo bóng lưng Mai Giang Ly đang xa, tiện tay ném chiếc cốc rỗng thùng rác.

Lúc , Quyền Dữ Huấn trở nhà chính.

Vì lão gia t.ử Quyền Thế Chính, gia chủ và thừa kế tước vị hiện tại vẫn còn sống, nên chi chính của nhà họ Quyền vẫn phân gia.

Quyền Thế Chính ba con trai và một cô con gái út.

Quyền Dữ Huấn là con trai độc nhất của trưởng nam, là cháu đích tôn của chi cả, cũng là đứa cháu ông yêu thương nhất, từ nhỏ ông mang theo bên nuôi dạy.

Quyền Thải Vi là con gái lớn của con trai thứ ba, là cô cháu gái duy nhất của thế hệ thứ ba, cũng ông cưng chiều, thời gian ở bên cạnh lão gia t.ử từ nhỏ cũng ít.

, quan hệ giữa Quyền Dữ Huấn và Quyền Thải Vi cũng khá .

Căn hộ của Quyền Thải Vi trong khu nhà chính rộng lớn như lâu đài của nhà họ Quyền, coi là một trong những căn vị trí nhất.

Đi qua hành lang dài với những bức bích họa tinh xảo hai bên, sàn gỗ đàn hương đen bảo dưỡng sáng bóng đến mức thể soi gương.

Quyền Dữ Huấn dừng cánh cửa gỗ hồ đào hai cánh viền hoa văn bạch kim của Quyền Thải Vi, gõ nhẹ.

Quyền Thải Vi vốn tiếp ai, nhưng thấy Quyền Dữ Huấn qua màn hình giám sát, cô vẫn dậy mở cửa.

Cúi đầu ủ rũ, cô lí nhí: "Anh cả..."

Quyền Dữ Huấn đút hai tay túi quần, mỉm hỏi: "Thải Vi, chuyến quận Đại Phủ thế nào?"

Quyền Thải Vi tháo chiếc vòng tay bao giờ rời xuống, mở một cái chốt ngầm ở mặt , lấy một vật nhỏ xíu hình cúc áo từ bên trong, đưa cho Quyền Dữ Huấn: "Anh cả, thứ đó chắc chắn ở lãnh địa nhà họ Phàn tại quận Đại Phủ , em chẳng tìm thấy gì cả."

Chiếc vòng tay của cô cải tạo, thể dùng như một khẩu s.ú.n.g lục mini, cũng thể cất giấu một vật phẩm cực nhỏ.

Quyền Dữ Huấn cúi đầu chiếc cúc áo màu đen đường kính nửa centimet trong lòng bàn tay, thần sắc bình thản hỏi : "...Vậy là bên phía lãnh địa nhà họ Phàn ở quận Đại Phủ cảm ứng gì ?"

"Không , em mang nó khắp các tọa độ địa điểm của nhà họ Phàn ở quận Đại Phủ, thiết cảm ứng hề phản ứng gì. Xem , tính toán của Đại tư tế chắc chính xác." Quyền Thải Vi nhỏ.

Quyền Dữ Huấn nắm chặt chiếc cúc áo cảm ứng mini, khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ thứ đó trong lãnh địa nhà họ Phàn?"

Quyền Thải Vi c.ắ.n môi, nhịn hỏi: "Anh cả, rốt cuộc Đại tư tế tìm thứ gì ?"

Quyền Dữ Huấn cất thiết cảm ứng , ôn tồn đáp: "Anh cũng , chỉ đang giúp Đại tư tế một việc thôi."

Ánh sáng trong mắt Quyền Thải Vi vụt tắt.

, lạnh nhạt : "Vậy , em giúp gì, xin . Anh cả về ạ."

Quyền Dữ Huấn : "Em đích đến nhà họ Phàn một chuyến là giúp đỡ lớn . Ít nhất chúng thể xác nhận thứ đó ở lãnh địa nhà họ Phàn tại quận Đại Phủ."

Quyền Thải Vi khổ, thầm nghĩ suýt chút nữa mất mạng ở đó mà vẫn rốt cuộc là vì cái gì...

Quyền Dữ Huấn dường như cũng hiểu tâm trạng của cô, dừng một chút : "Thải Vi, chuyện chỉ quan trọng với Đại tư tế, mà còn quan trọng đối với bộ nhà họ Quyền chúng . Công lao của em đối với gia tộc, ai thể phủ nhận."

Thư Sách

Quyền Thải Vi khẽ hừ nhẹ một tiếng, đáp lời.

Quyền Dữ Huấn tiếp: "Hôm nay là ngày các thành viên trong gia tộc đến chúc tết ông nội, em là một trong những chủ nhân của gia đình, thể mặt."

Quyền Thải Vi quấn chặt chiếc chăn len Cashmere rực rỡ sắc hoa , giận dỗi : "Anh cả, em khỏe, ngoài."

"Thải Vi, nếu khoang điều trị trong nhà chữa khỏi cho em, cả sẽ đưa em đến Bắc Thần Tinh, tới bệnh viện Lợi Thị tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho em." Quyền Dữ Huấn xoa đầu cô, "Đừng buồn nữa, em chịu nhiều ấm ức ở nhà họ Phàn, đây là sự hy sinh vì gia tộc. Đợi vài ngày nữa, cả sẽ đích đến Quy Viễn Tinh giúp em báo thù."

Lúc Quyền Thải Vi mới thấy trong lòng dễ chịu hơn đôi chút, miễn cưỡng : "Thực em báo thù , bạn em đ.á.n.h c.h.ế.t Phàn Thành Tài. Em chỉ là... trong lòng khó chịu. Anh cả, an ninh nhà họ Quyền bao nhiêu tài giỏi, mà nếu nhờ mấy thợ săn của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, lẽ giờ đang chủ trì tang lễ cho em chứ bảo em xuống gặp mặt họ hàng."

Nụ mặt Quyền Dữ Huấn vẫn hề đổi, : "Anh cả , sẽ em cảm ơn mấy thợ săn đó. Còn về nội bộ nhà họ Quyền, em yên tâm, nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng. Ăn cơm nhà họ Quyền mà dám đập nồi nhà họ Quyền, chuyện bao giờ dung thứ."

Quyền Thải Vi , nghiến răng Quyền Dữ Huấn: "Anh cả, chắc chắn chứ? Anh đừng dỗ ngọt em đấy."

"Từ nhỏ đến lớn, cả bao giờ dỗ ngọt em ?"

Quyền Thải Vi nhắm mắt , "Anh cả, em thể cầu xin một chuyện ?"

"Chúng em, cần khách sáo thế ?"

"...Em giúp em xóa bỏ đoạn video lưu trữ chiếc phi hành khí cỡ lớn của nhà họ Quyền." Quyền Thải Vi nhỏ, "Em thứ đó trở thành điểm yếu để khác uy h.i.ế.p em."

Quyền Dữ Huấn hỏi ngay: "...Ai uy h.i.ế.p em?"

"Tạm thời thì , nhưng chỉ cần thứ đó còn tồn tại một ngày, em liền ăn ngủ yên. Anh cả, hiểu cảm giác đó ?" Quyền Thải Vi c.ắ.n môi , cả run lên bần bật.

Quyền Dữ Huấn xoa đầu cô: "Giao cho , nhất định sẽ xóa bỏ đoạn video đó."

Quyền Thải Vi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cả."

Một lúc , cô do dự : "Anh cả, hình như em đắc tội với thư ký Vân của . Anh thể giúp em vài câu mặt cô ? Cứ bảo là em cố ý, lúc đó em quá sợ hãi..."

Quyền Dữ Huấn vẫn ấm áp: "Thật ? Quý nữ thiện lương nhất nhà chúng mà cũng đắc tội khác ? Anh thật sự thắp hương cảm tạ..."

Quyền Thải Vi khổ: "Lúc đó em khó chịu, công khai video của , nhưng thư ký Vân lẽ thấy rằng nếu kiện tụng thì dùng video đó chắc chắn thắng kiện 100%."

Nụ môi Quyền Dữ Huấn dần tắt: "...Em cái gì? Vân Nữ La dùng video của em bằng chứng kiện tụng?"

Quyền Thải Vi gật đầu.

Quyền Dữ Huấn trầm ngâm một lúc lâu: "Anh , chuyện để sắp xếp."

Quyền Thải Vi như trút gánh nặng: "Vâng, em tin cả. Em quần áo đây, xuống , chị dâu chắc đang sốt ruột chờ đấy."

Quyền Dữ Huấn đáp: "Cô là chị dâu cả, chút độ lượng vẫn chứ."

Quyền Dữ Huấn xong liền ngoài.

Hắn qua hành lang dài, khi rẽ một góc cua thì thấy một phụ nữ mặc váy cung đình phồng dài chấm đất, đang dựa cửa sổ lồi, tay cầm tẩu t.h.u.ố.c lá dành cho phụ nữ đầu ngọc ngà voi, đang nhả khói thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-166-dau-don-nhung-hanh-phuc.html.]

Ánh mặt trời chiếu từ phía lưng bà, như viền lên bà một lớp hào quang vàng rực rỡ.

Nghe thấy tiếng bước chân, phụ nữ ngẩng đầu lên. Dưới ánh nắng sớm, vẻ của bà rực rỡ, mặn mà như một trái đào chín mọng sắp nứt vỏ.

"Dữ Huấn, tìm Thải Vi ?" Người phụ nữ nhàn nhạt hỏi.

Quyền Dữ Huấn dừng bước, lễ phép chào: "Cô cô, cô về từ Bắc Thần Tinh bao giờ thế ạ? Ông nội nãy còn hỏi thăm cô."

Người phụ nữ chính là con gái út của gia chủ Quyền Thế Chính - Quyền Cửu Nghi, cũng là cô út của thế hệ Quyền Dữ Huấn.

Bà gõ nhẹ tàn thuốc, vẻ mặt mệt mỏi : "Vừa về tới nơi, còn kịp tắm rửa."

Rồi bà cụp mắt xuống, giọng nhỏ đến mức gần như thấy: "...Thứ đó, Thải Vi tìm ?"

Quyền Dữ Huấn mặt đổi sắc lắc đầu: "Không , chắc là ở đó. Cháu sẽ liên lạc với Đại tư tế, nhờ ngài tính toán tọa độ khác. Đợi vài ngày nữa, cháu sẽ đích đến Quy Viễn Tinh một chuyến."

"Ừ, phiền cháu , Dữ Huấn. Nhà họ Quyền chúng chắc chắn sẽ thuộc về cháu, cô kỳ vọng cháu."

Quyền Cửu Nghi nhả một vòng khói, mắt lim dim buồn ngủ : "Cô về phòng đây, nếu ông nội hỏi thì bảo cô mệt, nghỉ ngơi."

Quyền Dữ Huấn gật đầu, mỉm đáp: "Cô cứ tự nhiên, cháu sẽ bảo quản gia đưa cơm lên cho cô."

Quyền Cửu Nghi dậy khỏi cửa sổ lồi, thướt tha lướt qua , bình thản : "Cô ăn ngỗng , bảo nhà bếp một con mang lên đây."

Quyền Dữ Huấn gửi tin nhắn cho quản gia.

Ngẩng đầu lên, thấy Mai Giang Ly với vẻ muôn phần quyến rũ đang chậm rãi tới từ đầu hành lang.

"Dữ Huấn, chẳng bảo sẽ đến tìm em ?" Mai Giang Ly , đưa tay về phía .

Quyền Dữ Huấn nắm lấy tay cô, hôn nhẹ một cái, nụ tự nhiên hiện lên môi, như một chiếc mặt nạ tinh xảo và ưu nhã: "Có chút việc đột xuất cần xử lý một chút."

Mai Giang Ly cũng thấy bóng lưng Quyền Cửu Nghi rời , hạ giọng hỏi: "Đó là phu nhân Cửu Nghi ? Bà thật đấy..."

Quyền Dữ Huấn nhẹ nhàng sửa : "Đó là cô cô."

Mai Giang Ly vui, vội : "Khi nào em thể chúc tết cô Cửu Nghi ạ?"

Quyền Dữ Huấn đáp: "Sau sẽ cơ hội."

Mai Giang Ly tự nhiên khoác tay Quyền Dữ Huấn, cùng xuống lầu.

Cả ngày hôm đó, cô luôn bên cạnh Quyền Dữ Huấn, cùng tiếp đón họ hàng nhà họ Quyền.

Gia tộc Quyền thị tồn tại hàng vạn năm, đến nay con cháu đông đúc hàng ngàn hàng vạn, thể ai cũng đến nhà chính chúc tết gia chủ .

mỗi năm chỉ một ít con cháu ưu tú mới phép đến nhà chính diện kiến gia chủ.

Năm ngoái Quyền Dữ Huấn đính hôn với Mai Giang Ly, nếu đổi thì Mai Giang Ly chính là vợ của Quyền Dữ Huấn, phu nhân của thừa kế gia chủ tương lai, do đó trong gia tộc đều khách sáo với cô.

Vân Nữ La cả ngày hôm đó cũng túc trực bên cạnh Quyền Dữ Huấn rời nửa bước, tròn bổn phận thư ký của .

...

Kỳ nghỉ Tết của Hạ Sơ Kiến trôi qua trong "thống khổ".

Tất nhiên, là kiểu đau đớn hạnh phúc.

Bởi vì cô còn đón năm mới trong bệnh viện bên cạnh cô hôn mê bất tỉnh nữa.

Giờ đây thể , trở về bên cô.

Và tất nhiên, cô mỗi ngày đốc thúc cô học tập, bài tập cũng trở ...

Chủ nhật tuần đầu tiên của kỳ nghỉ, sáu ngày liên tục "hành hạ" với cường độ cao bằng các bài thi, cuối cùng Hạ Sơ Kiến cũng phép ngoài "hít thở khí".

Sáng sớm tinh mơ, cô vội vàng đ.á.n.h răng rửa mặt, hỏi chú cún con vẫn đang ngủ say sưa trong ổ: "Tiểu Tứ Hỉ, chị đưa em dạo nhé, thích nào?"

Hạ Viễn Phương thấy, nhàn nhạt : "Đêm qua Tiểu Tứ Hỉ thức cùng cô đề thi đến tận nửa đêm mới ngủ, con đ.á.n.h thức nó gì?"

Hạ Sơ Kiến: "..."

Thật thể tin nổi, đến cả Tiểu Tứ Hỉ cũng "yêu" học tập cơ đấy.

Cô rụt tay , nhưng vẫn cam lòng, lén đưa tay chọc nhẹ cái đầu lông xù mềm mại của nó, thì thầm: "...Coi như em giỏi!"

Tiểu Tứ Hỉ mắt nhắm mắt mở cô, cô chọc một cái đầu gục xuống ổ ngủ tiếp.

Hạ Sơ Kiến hậm hực dậy, lầm bầm: "Tiểu Tứ Hỉ em định thành tinh ? Là ch.ó mà cần dạo mỗi ngày... Em mất mặt loài ch.ó quá mất..."

khỏi phòng ngủ, phòng ăn chuẩn ăn sáng.

Hạ Viễn Phương nấu xong bữa sáng cho cô.

Cháo gạo Đạm Đài Ngự Điền nấu nhừ, bên trong thịt heo rừng băm nhỏ, thơm ngon mềm mịn, hề chút mùi tanh nào.

Quẩy chiên bằng bột mì Tố Nữ , c.ắ.n một miếng giòn tan bay lên trời!

Còn mỗi ngày hai chiếc bánh bao thịt, một cái nhân thịt heo rừng, một cái nhân thịt bò một sừng, ăn hoài chán.

Hạ Sơ Kiến ăn bữa sáng hết nửa tiếng đồng hồ mới thỏa mãn buông đũa.

"Cô cô, con hẹn với Bình Quỳnh dạo phố ở quảng trường hoa viên trong khu trung tâm, cô cần mua gì ạ?" Hạ Sơ Kiến giày ở cửa hỏi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...