Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 162: Sự ban tặng thần kỳ của thiên nhiên
Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:35:44
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Viễn Phương gõ cửa bước .
Trong phòng ngủ tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, Hạ Sơ Kiến đang xếp bằng tấm t.h.ả.m mềm mại.
Chú cún con lông xù cuộn tròn đôi chân vắt chéo của cô, còn cô thì đang cúi đầu, mỉm , ngừng vuốt ve bộ lông dày mượt lưng nó.
Không khí trong phòng yên bình và tĩnh lặng.
Hạ Viễn Phương nỡ phá vỡ khung cảnh , tựa cửa ngắm một lúc lâu mới khẽ gọi: "Sơ Kiến..."
Hạ Sơ Kiến đầu , vẫy tay với bà: "Cô cô, đây ạ."
Cô vỗ vỗ chiếc ghế sofa đơn rộng rãi, êm ái phía .
Hạ Viễn Phương bước tới, xuống ghế sofa.
Hạ Sơ Kiến thuận thế dựa chân bà, tay vẫn ôm khư khư Tiểu Tứ Hỉ.
Tiểu Tứ Hỉ ngẩng đầu một cái uể oải xuống.
Cái đầu nhỏ của nó gật gà gật gù, rõ ràng là buồn ngủ díu mắt .
Hạ Viễn Phương với Hạ Sơ Kiến: "Sơ Kiến, cô cô bàn với con chuyện ."
Thấy vẻ mặt trịnh trọng của cô cô, Hạ Sơ Kiến vội thẳng dậy: "Cô cứ ạ."
"Cô cô mượn con ít tiền."
"Cô cô đừng khách sáo, cần bao nhiêu cô cứ ." Hạ Sơ Kiến lập tức giơ cổ tay đeo đồng hồ thông minh tích hợp quang não lượng t.ử lên, định chuyển khoản ngay cho bà.
"Con hỏi cô cần tiền gì ?" Hạ Viễn Phương , gõ nhẹ trán cô, "Sao thiếu cảnh giác thế?"
"Tại con cảnh giác với cô cô chứ?" Hạ Sơ Kiến chút do dự đáp, "Cô là cô cô của con mà, cô đừng khách sáo. Hơn nữa con ..."
Hạ Sơ Kiến suy nghĩ một chút quyết định thật: "...Lần con quận Đại Phủ, kiếm chút tiền, ừm, kiếm kha khá đấy ạ..."
"Kha khá là bao nhiêu?"
Hạ Sơ Kiến giơ một ngón tay lên: "Chừng ạ."
Hạ Viễn Phương: "...Một vạn?"
Hạ Sơ Kiến lắc đầu.
"Mười vạn?"
Hạ Sơ Kiến vẫn lắc đầu.
Hạ Viễn Phương dám đoán lớn hơn, đành : "...Chẳng lẽ là một trăm đồng?"
Hạ Sơ Kiến: Phụt ——!
"Cô cô , cái nghèo đúng là hạn chế trí tưởng tượng của cô thật đấy." Hạ Sơ Kiến chép miệng cảm thán, và ngoài dự đoán, cô Hạ Viễn Phương véo tai.
Cô kêu oai oái: "Tai con cứng lắm đấy! Cô cẩn thận kẻo đau tay!"
Hạ Viễn Phương bộ dạng lười biếng của cô chọc , mắng khẽ: "Nói mau! Đừng vòng vo tam quốc với cô!"
Hạ Sơ Kiến lúc mới đắc ý : "...100 vạn."
Nói , cô mở dư tài khoản tiền kỹ thuật của cho Hạ Viễn Phương xem.
Quả nhiên, trong đó hai khoản tiền chuyển .
Một khoản 60 vạn, một khoản 40 vạn.
Vừa tròn 100 vạn.
Hạ Viễn Phương kinh ngạc: "Làm thợ săn tiền thưởng kiếm nhiều thế ? Chẳng con bảo chỉ bảo vệ cho một quý nữ thôi ?"
" , nhưng đó là quý nữ bình thường. Đó là tiểu thư nhà họ Quyền, cô cô gia tộc họ Quyền chứ ạ?"
"Biết chứ, ở Đế quốc Bắc Thần ai mà ? Tập đoàn khai thác mỏ Quyền thị lừng lẫy, một trong Tứ đại công tước." Hạ Viễn Phương với vẻ hiển nhiên.
Hạ Sơ Kiến gật đầu lia lịa: "Chuẩn ạ! Một trong Tứ đại quý tộc!"
Ở Đế quốc Bắc Thần, ai cũng tùy tiện gọi là quý tộc, tước vị trong mới gọi như .
Hạ Viễn Phương: "Ừ, thế thì ? Họ trả nhiều tiền thế ?"
"Vâng, ban đầu thỏa thuận là sáu ngày 300 vạn, tiểu đội con năm , mỗi chia 60 vạn. đến ngày cuối cùng, cô tiểu thư nhà họ Quyền đó dọa sợ mất mật, nằng nặc đòi bọn con bảo vệ thêm, còn trả giá một ngày hai trăm vạn. Khoản là thêm, qua Hiệp hội nên trích phần trăm, năm chia đều mỗi 40 vạn, cộng chẳng là 100 vạn ?"
Hạ Sơ Kiến tính toán sổ sách đấy.
Hạ Viễn Phương cảm thán: "Kiếm nhiều thế , thảo nào con chẳng thiết tha gì chuyện học đại học..."
Hỏng bét, c.h.é.m gió quá đà .
Hạ Sơ Kiến ngượng nghịu: "Cô cô đừng tưởng bọn con lúc nào cũng kiếm nhiều thế, . Ba năm , tiểu đội con bao nhiêu nhiệm vụ, thù lao mỗi cơ bản quá 500 đồng, còn chia cho cả đội. Thật đấy, chỉ năm nay, , cuối năm ngoái bọn con mới đổi vận thôi!"
Ba năm qua cộng còn bằng lẻ của mấy vụ cuối năm ngoái.
là vận tài lộc đến, cản cũng ...
Hạ Sơ Kiến hí hửng trong lòng.
Hạ Viễn Phương hiểu ý: "Xem cũng là nhờ may mắn. Cũng đúng, cuộc sống thể lúc nào cũng dựa vận may . Thôi , chuyện chính nào."
Bà ho khan một tiếng: "Sức khỏe của cô giờ hơn nhiều , cô cứ ở nhà ăn mãi."
"Cô cô thể dắt ch.ó dạo mà, còn trồng Huyết Kỳ Lân, nấu cơm cho con ăn nữa, gọi là ăn ?" Hạ Sơ Kiến đưa cả đống ý kiến phản đối.
Hạ Viễn Phương thèm để ý đến cô, tiếp tục : "Cô mở một phòng việc, chuyên về hỗ trợ sinh sản cho con và dị nhân."
Hạ Sơ Kiến như vịt sấm: "...Cái gì cơ? Hỗ trợ sinh sản là cái gì ạ?"
Hạ Viễn Phương suy nghĩ một chút giải thích: "Nghĩa là, nếu hoặc dị nhân nào sinh con, cô thể giúp họ."
Hạ Sơ Kiến thắc mắc: " các bệnh viện công của Đế quốc và bệnh viện Lợi Thị đều dịch vụ mà? Cô cạnh tranh với họ ?"
Hạ Viễn Phương đáp: "Ừ, họ thụ tinh ống nghiệm, nhưng hỗ trợ sinh sản mà cô thì các bệnh viện đó ."
"Lợi hại thế ạ? Ví dụ như?"
"Ví dụ như, cô thể giúp họ sinh con bằng phương pháp tự nhiên, chứ thụ tinh ống nghiệm."
Hạ Sơ Kiến mù tịt về lĩnh vực , mà thấy hứng thú bừng bừng: "Thụ tinh ống nghiệm? Là dùng ống nghiệm nuôi một đứa trẻ ? Cái thú vị quá!"
"Con tưởng bở ? Thụ tinh ống nghiệm chỉ là nuôi cấy trứng thụ tinh trong ống nghiệm, đó cấy t.ử cung của để phát triển lớn lên. Cho nên vẫn là sinh từ bụng , chứ mọc từ ống nghiệm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-162-su-ban-tang-than-ky-cua-thien-nhien.html.]
Hạ Sơ Kiến thất vọng "À" một tiếng, "Vậy cô cô thể dùng ống nghiệm trồng đứa trẻ ?"
Hạ Viễn Phương: "..."
Cái con bé , năng kiểu gì thế ?
Hạ Viễn Phương dí nhẹ trán cô: "Đương nhiên là , cô mấy chuyện đó. Cô giúp họ thụ t.h.a.i tự nhiên, cần can thiệp nhân tạo. Hơn nữa... cô còn thể giúp tăng xác suất con cái của họ trở thành tiến hóa gen, xác suất cao thấp là thể kiểm soát , và thể dùng tiền để định giá."
Hạ Sơ Kiến đến ngẩn .
Hạ Viễn Phương nghiêm túc tiếp: "Nếu họ trả giá đủ cao, cô thậm chí thể đảm bảo con cái họ trăm phần trăm là tiến hóa gen."
Thư Sách
Hạ Sơ Kiến kinh hãi tột độ, vội : "Cô cô, cô tém tém chút! Nếu cô thực sự lợi hại như , chúng ô dù chống lưng, chắc chắn sẽ kẻ đến lừa gạt, thậm chí bắt cóc cô để cướp đoạt kỹ thuật đấy!"
Đạo lý " tội, mang ngọc tội", chính cô cô từng dạy cô mà.
Hạ Viễn Phương : "Còn cần con dạy cô ? Đương nhiên cô sẽ toạc với là cô thể tăng xác suất t.h.a.i nhi trở thành tiến hóa gen, cô điên ?"
"Những thứ đó đều là hiệu quả và lợi ích kèm theo của liệu trình hỗ trợ sinh sản. Lâu dần tự nhiên sẽ , cũng sẽ ngầm hiểu với thôi. Hơn nữa, cô cũng sẽ tung phương pháp tăng xác suất lên trăm phần trăm ngay bây giờ . —— Tất cả đều là sự ban tặng thần kỳ của tự nhiên."
Hạ Sơ Kiến trừng mắt Hạ Viễn Phương, đột nhiên : "Cô cô thật phúc hậu! Cô bản lĩnh như , tại để con trở thành tiến hóa gen ngay từ trong bụng chứ!"
Hạ Viễn Phương: "..."
Đau đầu thật, ai cũng hỏi bà câu thế nhỉ?
Hạ Viễn Phương cụp mắt, thở dài: "Con tưởng cô ? Lúc đó cô ở bên cạnh bố con, đợi khi cô chạy đến thì con sinh , cô còn cách nào nữa?"
Hạ Sơ Kiến nghi ngờ bà: "Tại cô cô ở bên cạnh bố con? Bố con chắc là trai chị dâu của cô? Hay là em trai em dâu ạ?"
Hạ Viễn Phương mặt đổi sắc: "Đương nhiên là trai chị dâu, cô nhỏ hơn họ nhiều."
"Vậy cô ở cùng họ?"
"...Bởi vì từ năm mười hai tuổi cô thi đậu đại học, học xa nhà, chỉ nghỉ đông và nghỉ hè mới thỉnh thoảng về thăm nhà một chuyến."
"Cô cô mười hai tuổi đỗ đại học! Giỏi thế ạ?! Con ngay cô cô chắc chắn là học bá mà! Cô học đại học ở Bắc Thần Tinh ?!" Hạ Sơ Kiến vẻ kích động, nhưng thực chất là đang cẩn thận moi tin tức từ Hạ Viễn Phương.
Hạ Viễn Phương bao giờ kể với cô về những chuyện .
Cô gì về quá khứ của bà.
Hạ Viễn Phương dường như sực tỉnh, bình thản đáp: "Cũng là do may mắn, đặc cách thôi. Ừm, đó vì con nên cô mới về nhà."
"...Là trong nhà xảy chuyện đúng ạ?" Hạ Sơ Kiến moi thêm thông tin gì, đành tự suy diễn, "Cô cô, bố con mất ? Rốt cuộc họ c.h.ế.t như thế nào? Cô thể cho con một câu trả lời chắc chắn ?"
Hạ Viễn Phương: "...Cái con bé , năng kiểu gì thế? Đó là bố con đấy, con cứ như qua đường ? Có thể đặt chút tình cảm ?"
Hạ Sơ Kiến ôm lấy cánh tay Hạ Viễn Phương, gối đầu lên bờ vai ấm áp của bà, mỉm : "Cô cô, con tình cảm với họ, mà là vì cô quá , thế hảo hình tượng bố trong tưởng tượng của con . Con thiếu tình , cũng chẳng thiếu tình cha, tâm lý khỏe mạnh, tình cảm bình thường, thế ?"
Hạ Viễn Phương xoa đầu cô: "Được, con nghĩ như cô đương nhiên vui. mà con cũng vô tư quá thể, chẳng lẽ con chút mong chờ nào về bố ? Cô là cô của con, bố con, cô cũng thế vị trí của họ."
" cô bao giờ kể về họ, con chẳng chút ấn tượng nào cả, mà tình cảm thì cần bồi đắp..." Hạ Sơ Kiến đôi khi cũng tự hỏi quá vô tâm , nhưng chuyện thực sự gây bất kỳ rắc rối nào cho cô.
Chỉ là thỉnh thoảng cô chút tò mò.
Nên cô sẽ hỏi, nhưng sẽ truy hỏi đến cùng.
Hạ Viễn Phương mím môi.
Về phương diện , đúng là bà .
bà thế nào đây?
Hạ Viễn Phương thở dài, vắt óc suy nghĩ tìm vài từ ngữ, : "Bố con là một lợi hại, thông minh, mạnh mẽ đến mức cô thể tưởng tượng nổi. Mẹ con càng bình thường. Chị cơ trí, trầm , rõ ràng lương thiện nhưng lúc nào cũng bày vẻ cao ngạo, đôi khi thậm chí khó gần..."
Khóe miệng Hạ Sơ Kiến giật giật: "Cô cô, cô dám c.h.é.m gió hơn nữa ... Lợi hại, thông minh, trầm , cơ trí, đây là bố của con - Hạ Sơ Kiến ? Họ tuyệt vời như , thể sinh đứa con như con chứ? —— Chắc cô nhận nhầm đấy?"
"Con thế? Con mà..." Hạ Viễn Phương xoa đầu cô, "Sao tự ti thế?"
"Con nhận thực tế chứ, những tính từ đó dùng để miêu tả bố , liệu thể sinh một đứa con học hành dốt đặc cán mai như con ?" Hạ Sơ Kiến chỉ ngược , đắc ý : "Cô cô, con từ tiểu học lên cấp hai, cấp hai lên cấp ba, cả kỳ thi nghiệp cấp ba , đều là nhờ cô đoán đề trúng phóc con mới bay là là qua đấy!"
Hạ Viễn Phương cạn lời, dí trán cô một cái: "Con còn tự hào lắm đấy nhỉ... Chỉ giỏi mỗi cái tổng kết quy nạp, trong chuyện học hành thấy con lanh lợi như thế hả?"
Đứa trẻ thông minh như , thành tích học tập tệ hại đến thế?
Hạ Viễn Phương cứ nghĩ đến bảng điểm của Hạ Sơ Kiến là thấy lên cơn đau tim.
Bà xua tay, lảng sang chuyện khác: "Thôi , chuyện đó nữa, chúng bàn về tỷ lệ góp vốn phòng việc của cô ."
"Vâng, cô ạ."
"Cô nghĩ mấy cách. Một là con cho cô vay tiền, cô giấy nợ cho con, con là chủ nợ của cô. Làm thế thì con chịu rủi ro, còn nhận lãi suất cố định hàng năm."
Hạ Sơ Kiến định phản đối thì Hạ Viễn Phương ngăn : "Nghe cô hết , chúng dù là cô cháu ruột thịt cũng tính toán rõ ràng."
Hạ Sơ Kiến đành im lặng.
Hạ Viễn Phương tiếp: "Cách hai là con cũng một trong những ông chủ của phòng việc, cô sẽ dựa theo tỷ lệ góp vốn để con cổ đông lớn. Rủi ro là nếu chúng ăn quá thành công, sẽ kẻ nhòm ngó, và con - cổ đông lớn - sẽ là mục tiêu đầu tiên chúng đối phó."
Hạ Viễn Phương câu thì thôi, thấy cổ đông lớn, còn thể chắn tai ương cho cô cô, Hạ Sơ Kiến lập tức chốt hạ: "Mục tiêu đầu tiên thì quá! Con thích nhất là đầu! Trong học tập nhất thì cũng bù đắp ở chỗ khác chứ?!"
Cô tính toán, nếu là cổ đông lớn, lỡ kẻ nhòm ngó thì cũng thể phản công!
Hơn nữa cơ giáp Thiếu Tư Mệnh, vạn nhất đ.á.n.h thì còn thể dùng cơ giáp bỏ chạy giữ mạng!
Nghĩ thông suốt, Hạ Sơ Kiến lập tức : "Cô cô, con cổ đông lớn của cô! Cô con góp bao nhiêu? 100 vạn đủ ạ?"
Nói , cô định chuyển hết tiền kiếm cho Hạ Viễn Phương.
Hạ Viễn Phương : "Không cần nhiều thế , mức sống ở thành Mộc Lan thấp, giai đoạn đầu việc kinh doanh cũng nhiều, chi phí hạn, mười vạn đồng là đủ cho cô hoạt động trong ba năm ."
"Ít thế ạ?" Hạ Sơ Kiến gật đầu, chuyển ngay cho Hạ Viễn Phương hai mươi vạn, "Thừa thì cô cứ tùy ý sử dụng, dù con cũng là đại cổ đông mà."