Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 157: Chỉ biết cái lợi trước mắt
Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:00:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến quanh, thấy cũng một màu trắng xóa, suýt chút nữa nhận đường.
Hạ Viễn Phương cảm thán: "Không ngờ bên ngoài thành Mộc Lan tuyết rơi dày đến thế ."
Hạ Sơ Kiến giải thích: "Thực chỗ cách thành Mộc Lan cũng mấy chục cây , tính là quá gần."
Thím Trần dẫn hai , bước thấp bước cao, khó khăn di chuyển nền tuyết.
Tuyết rơi lả tả, nhanh chóng xóa sạch dấu chân và dấu vết họ để .
Đi thêm ba phút nữa, họ mới dừng một đống tuyết lớn.
Thím Trần dùng tay vỗ vỗ, từng mảng tuyết lớn rơi xuống, để lộ một cánh cửa khoang.
Đó chính là cửa khoang của chiếc phi hành khí dân dụng mà Hạ Sơ Kiến thu từ tay Phùng Thiên Trảm.
Cái đầu heo của Tam Tông ló qua lớp cửa khoang bán trong suốt.
Hắn vui mừng khôn xiết mở cửa, phấn khích reo lên: "Nữ Đại Gia! Chúc mừng năm mới!"
Hạ Sơ Kiến sớm quen với cách gọi , bình tĩnh đáp: "Tam Tông, năm mới vui vẻ, đây là lì xì cho ."
Cô đặt một phong bao lì xì tay Tam Tông.
Thư Sách
Mắt Tam Tông sáng rực lên: "Thím Trần lì xì cho Tam Tông ! Nữ Đại Gia cũng lì xì cho Tam Tông nữa! Năm nay vận may của Tam Tông chắc chắn sẽ cực kỳ !"
Hạ Sơ Kiến giới thiệu thêm: "Tam Tông, đây là cô của ."
Tam Tông vội cúi chào: "Cô của Nữ Đại Gia, năm mới vui vẻ ạ!"
Hạ Viễn Phương: "..."
Cái danh xưng mà sốt cả ruột.
Bà liếc mắt lườm Hạ Sơ Kiến một cái.
Hạ Sơ Kiến chỉ hì hì.
Tam Tông hớn hở cúi lùi sang một bên, mời Hạ Sơ Kiến, thím Trần và Hạ Viễn Phương trong, đó nhanh chóng đóng cửa khoang để ngăn cái lạnh bên ngoài.
Chú cún con Tứ Hỉ từ trong bếp nhỏ chạy vọt , miệng sủa "gâu gâu", lao về phía Hạ Sơ Kiến.
Hạ Sơ Kiến bế bổng nó lên, : "Tứ Hỉ, Tứ Hỉ, nhớ mày quá", dụi đầu đầu nó, thiết vô cùng.
Chúc Oanh Oanh thấy Hạ Sơ Kiến đến, vốn cũng định chạy theo Tứ Hỉ ngoài. chợt thấy tấm gương treo tường bếp, cô bé khựng .
Đã hơn một tháng , nhưng cô bé vẫn thể quen với khuôn mặt mèo của .
Chúc Oanh Oanh trốn trong bếp nhỏ, len lén Hạ Sơ Kiến đang vui đùa với chú cún qua khe cửa.
Hạ Viễn Phương theo thím Trần trong, tò mò quan sát nơi .
Chiếc phi hành khí cỡ nhỏ trông vẻ rộng rãi như những căn hộ chung cư mini ở thế giới cũ của bà.
Tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Bước là một "phòng khách", thực chất là khoang chính bao gồm buồng lái và khu vực ghế hành khách.
Vốn dĩ ba hàng ghế hành khách, nhưng giờ cải tạo .
Giữa khoang chính đặt một chiếc bàn ăn hình chữ nhật.
Những ghế hành khách thể xoay 180 độ, ghế giữa xoay , kết hợp với ghế hàng tạo thành một khu vực quây quần quanh bàn ăn.
Phía khoang chính là một hành lang nhỏ dẫn xuống phần đuôi phi hành khí.
Bên hành lang là bếp nhỏ và phòng tắm.
Bên trái hành lang hai gian phòng.
Theo lời giới thiệu của thím Trần, bà và Oanh Oanh ở một phòng, phòng còn dành cho Tam Tông và chú cún con.
chuẩn căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Khi thím Trần dẫn Hạ Viễn Phương phòng và Oanh Oanh, Hạ Sơ Kiến bế Tứ Hỉ bếp nhỏ.
Chúc Oanh Oanh lập tức trốn cánh cửa, dám để Hạ Sơ Kiến thấy .
Hạ Sơ Kiến hiểu sự ngại ngùng và tự ti của Oanh Oanh.
Cô như chuyện gì, bước : "Oanh Oanh, lớn tướng còn chơi trốn tìm với tớ ? —— Mau đây ! Nếu tớ tìm thấy là tớ thèm chơi với nữa đấy!"
Trong lòng Chúc Oanh Oanh thấp thỏm yên, sợ Hạ Sơ Kiến quen với bộ dạng hiện tại của , lo Hạ Sơ Kiến giận thật.
Cô bé ấp úng bước từ cánh cửa, rụt rè gọi: "...Sơ Kiến."
Hạ Sơ Kiến bế cún con , thấy đôi tai mèo lông xù và đôi mắt to tròn, trong veo như hổ phách của Chúc Oanh Oanh, mắt cô sáng lên.
"Oanh Oanh! Năm mới vui vẻ!" Cô lao tới ôm chầm lấy Chúc Oanh Oanh, thuận tay nhéo nhẹ đôi tai mèo của bạn.
Lớp lông nhung trắng mịn mặt Chúc Oanh Oanh ửng hồng, hổ, vui mừng, chút nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
"Sơ Kiến, ... thật sự để ý bộ dạng của tớ ?" Chúc Oanh Oanh lí nhí hỏi.
Hạ Sơ Kiến thẳng thắn: "Oanh Oanh, thật lòng nhé, nếu sớm bộ dạng , tớ sẽ càng với hơn chứ!"
"Tại ? Chẳng lẽ bộ dạng của tớ xinh hơn ?" Chúc Oanh Oanh mở to đôi mắt mèo.
Hạ Sơ Kiến giơ chú cún con lên mặt, hỏi: "Tiểu Tứ Hỉ, mày thích bộ dạng của Oanh Oanh ?"
Chú cún ngơ ngác Chúc Oanh Oanh, chẳng hiểu Hạ Sơ Kiến đang gì.
Hạ Sơ Kiến sủa "gâu gâu" hai tiếng, bảo: "Nếu thích thì kêu như thế !"
Chú cún thấy tiếng sủa quen thuộc liền "gâu gâu, gâu gâu", sủa lên vui vẻ.
Hạ Sơ Kiến đắc ý: "Oanh Oanh thấy , đến Tiểu Tứ Hỉ cũng thích như thế đấy!"
Chúc Oanh Oanh cô chọc : "Sơ Kiến, lừa Tiểu Tứ Hỉ , nó chỉ sủa như thế thôi chứ kêu kiểu khác mà."
"Haha, thì ai bảo nó chỉ sủa thế! Đáng đời lừa!" Hạ Sơ Kiến ỷ việc chú cún , thản nhiên bắt nạt nó mà chút áy náy.
Chú cún quả thật hiểu hai cô chủ gì, nhưng giọng họ vui vẻ thì nó cũng phấn khích sủa hăng hơn.
Hạ Sơ Kiến thả nó xuống, nó liền chạy vòng quanh chân cô ngừng nghỉ.
Hạ Sơ Kiến kéo Chúc Oanh Oanh khoang chính, xuống bên bàn ăn, hỏi: "Oanh Oanh, ở đây quen ?"
Chúc Oanh Oanh nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Nói thật thì lúc đầu quen lắm. đó dần dần cũng quen."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-157-chi-biet-cai-loi-truoc-mat.html.]
Nói , cô bé về phía khoang , thấy và cô Hạ vẫn khỏi phòng, liền ghé sát tai Hạ Sơ Kiến thì thầm: "Sơ Kiến, mấy hôm tớ và đến vùng cực Bắc của Rừng Dị Thú..."
Hạ Sơ Kiến nhớ đến khả năng "ẩn " nghịch thiên của thím Trần, chép miệng: "Thím Trần bản lĩnh đó, thật khiến ghen tị."
Chúc Oanh Oanh tiếp: "...Bọn tớ nhiều như mà chẳng bắt con heo rừng đen nấm cục nào cả."
Hạ Sơ Kiến: "..."
Không thể nào? Rõ ràng là khá dễ bắt mà, họ một chuyến bắt hai con.
"Tại thế?" Hạ Sơ Kiến thăm dò, "Có vì trời lạnh quá nên bọn heo đó ngủ đông hết ?"
Chúc Oanh Oanh lắc đầu nghiêm túc: "Mẹ tớ bảo heo rừng đen nấm cục ngủ đông. Dù mùa đông lạnh đến mấy chúng vẫn kiếm ăn. Hơn nữa, trời càng lạnh thịt chúng càng mềm ngon, giá trị dinh dưỡng càng cao như d.ư.ợ.c liệu ."
"Năm nay lạnh kỷ lục, tớ bảo nên bắt nhiều một chút để dự trữ. Kết quả là hơn một tháng nay, bọn tớ bao nhiêu mà bắt con nào!"
Hạ Sơ Kiến nhíu mày, chống tay lên cằm, dựa bàn ăn trầm ngâm: "Hay là lạnh quá nên chúng nó chuyển nhà ?"
"Mẹ tớ bảo trong Rừng Dị Thú chỉ vài chỗ nấm cục đen thôi. Loại heo ăn nấm cục đen, sẽ chuyển nơi khác ." Chúc Oanh Oanh khẳng định chắc nịch.
Hạ Sơ Kiến khó hiểu: "...Không chuyển nhà thì là gì?"
Chúc Oanh Oanh rụt cổ, liếc về phía cửa phòng , hạ giọng thấp hơn nữa: "...Không . Thật , chúng nó chạy cả, mà là cả đàn heo... một loại dị thú nào đó tiêu diệt sạch sẽ ..."
Nói , Chúc Oanh Oanh bật vòng tay thông minh, mở vài đoạn video cô bé cho Hạ Sơ Kiến xem.
Hạ Sơ Kiến xem xong thì cạn lời.
Trong video, cô bé và thím Trần dường như tận ổ heo rừng.
Nơi đó rộng lớn, lúc nhúc những con heo rừng đen sì.
những con heo thể gọi là heo nữa, mà chỉ thể gọi là da heo...
Bởi vì thịt bên trong dường như thứ gì đó hút cạn sạch.
Hạ Sơ Kiến xem mà nổi da gà khắp .
"...Cái quái gì chuyện thế? Quá tàn độc!" Hạ Sơ Kiến đống răng nanh heo vỡ vụn mất hết ánh sáng, và cả những bộ phận quan trọng như thận cắt mất, trong lòng đầy phẫn nộ.
Ai chuyện ?!
là tát ao bắt cá, chỉ cái lợi mắt!
Chúc Oanh Oanh lắc đầu: "Tớ và cũng . Tiếc thật, heo rừng nấm cục đen trong Rừng Dị Thú từ nay tuyệt chủng ."
Hạ Sơ Kiến lên án vài câu, chợt nhớ trong tủ đông nhà vẫn còn bốn cái răng hàm và bốn quả thận heo!
Khoan ...
Nếu heo rừng đen thực sự tuyệt chủng, thì mấy món trong tay cô chẳng thành hàng độc nhất vô nhị ?!
Vậy thì cô cứ việc chờ nó tăng giá thôi!
Tâm trạng Hạ Sơ Kiến lập tức lên hẳn.
Cô bảo: "Oanh Oanh, tớ khát quá, nước ?"
"Có, tớ trữ nhiều nước suối đóng chai lắm." Chúc Oanh Oanh bếp lấy cho Hạ Sơ Kiến hai chai nước.
lúc , thím Trần gọi vọng từ trong phòng: "Oanh Oanh, đây, cô Hạ kiểm tra bài tập của con đấy!"
Chúc Oanh Oanh: "..."
Cả tháng nay cô bé chơi đến quên trời đất, sờ sách giáo khoa bao giờ ?
Chúc Oanh Oanh Hạ Sơ Kiến cầu cứu.
Hạ Sơ Kiến thích nhất là xem Hạ Viễn Phương kèm khác học, miễn đó là .
Cô đẩy nhẹ Chúc Oanh Oanh, trêu chọc: "Oanh Oanh, kìa. Tớ thăm Tam Tông đây."
Nói cô chạy biến gõ cửa phòng Tam Tông.
Chú cún con nãy giờ chân cô cũng lon ton chạy theo cào cửa phòng Tam Tông.
Căn phòng đó thực cũng là chỗ ngủ của cún con.
Tam Tông hé cửa , thấy chỉ Hạ Sơ Kiến mới vội vàng mời cô .
Chú cún con cũng lách qua chân Hạ Sơ Kiến chui tọt trong.
Căn phòng cũng là nơi Tam Tông dùng để trồng Huyết Kỳ Lân và Không Tang.
Hạ Sơ Kiến vội hỏi: "Tam Tông, tiện hỏi qua mạng chuyện ở đây. Thế nào ? Huyết Kỳ Lân tiến triển gì ? Còn Không Tang nữa?"
Tam Tông hào hứng khoe: "Nữ Đại Gia! Huyết Kỳ Lân nảy mầm !"
"Thật á?!" Mắt Hạ Sơ Kiến sáng rực lên, vội theo Tam Tông xem.
Tam Tông mở nắp một cái vại kim loại tròn, bên trong chứa đầy đất mùn lấy từ vùng cực Bắc của Rừng Dị Thú, cũng chính là loại đất mà Huyết Kỳ Lân từng sinh trưởng.
Chín cây Huyết Kỳ Lân cô dùng hết, chỉ còn những hạt giống mang về đợt đó Tam Tông gieo chỗ đất .
Quả nhiên, ở giữa vại đất là một cây thực vật mong manh như cây lan, chính là Không Tang!
Nó đang phát triển .
Và bao quanh cây Không Tang là một vòng những lá non màu xanh lục đang run rẩy vươn lên từ mặt đất.
Những chiếc lá mập mạp, mọng nước, nếu dùng tay bóp nhẹ sẽ chất lỏng chảy .
Hạ Sơ Kiến nhớ rõ, lá của Huyết Kỳ Lân trưởng thành chính là như thế !