Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 156: Manh mối quan trọng cuối cùng
Cập nhật lúc: 2025-12-20 13:59:59
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Ngự Sân xuống mặt phụ nữ trung niên, gật đầu chào: "Chào buổi sáng, ."
Người phụ nữ chính là của Hoắc Ngự Sân, Xa Trúc Nhân.
Bà ngẩng đầu, mỉm con trai: "Ngự Sân, con về lúc nào ?"
Xa Trúc Nhân mặc một bộ âu phục màu thiên thanh kiểu dáng đơn giản, trang nhã nhưng vặn, khoác bên ngoài chiếc khăn choàng màu nhạt.
Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh như lông quạ, đôi mắt thâm thúy dường như thể thấu tâm can đối diện.
Dưới ánh nắng sớm rực rỡ, thể thấy những nếp nhăn mảnh nơi khóe mắt bà khi mỉm .
Nụ tuy nhưng ẩn chứa nét tang thương khó diễn tả.
Hoắc Ngự Sân đáp: "Con về lúc quá 0 giờ, từ quảng trường Hoàng cung Đế đô trở về."
Xa Trúc Nhân lướt màn hình xem tin tức, xem : "Con ngủ mười hai tiếng đấy, trưa , gọi đồ ăn ."
Hoắc Ngự Sân rót cho một ly sữa bò một sừng, đó lệnh cho robot đầu bếp đang trượt tới: "Cho hai phần thịt xông khói, hai phần cuốn tôm tươi và bít tết cá tầm Cô Tàng Hải, thêm bốn phần bánh tráng chiên dầu ô liu kẹp bột nướng Tố Nữ."
Robot phát giọng tổng hợp điện t.ử khô khan: "Vâng thưa chủ nhân, Giáp A đang chuẩn cho ngài hai phần thịt xông khói, hai phần cuốn tôm tươi và bít tết cá tầm Cô Tàng Hải, bốn phần bánh tráng chiên dầu ô liu kẹp bột nướng Tố Nữ. Giáp A xin nhắc nhở, bữa trưa chứa tới 8000 calo, xin chú ý rèn luyện để tránh tích tụ mỡ thừa."
Hoắc Ngự Sân lạnh mặt Xa Trúc Nhân đối diện: "Mẹ, lời nhắc nhở về calo là do thêm chương trình ?"
Xa Trúc Nhân nghiêm túc : "Gần đây cân nặng của đổi lớn, phát hiện béo lên 300 gram, đây là khuynh hướng nguy hiểm. Cho nên thêm một lệnh chương trình của robot quản gia, để nó luôn nhắc nhở về lượng calo nạp và tiêu hao."
Hoắc Ngự Sân: "..."
Giọng lạnh lùng: "300 gram? Có khi nào là sai của cân ?"
" của cân chỉ nên trong mười gram thôi, nếu sai lên tới 300 gram thì đó là đồ phế phẩm." Giọng của Xa Trúc Nhân vẫn bình thản và điềm tĩnh như khi.
Hoắc Ngự Sân uống một ngụm sữa bò một sừng, từ bỏ ý định tiếp tục tranh luận về chủ đề .
Xa Trúc Nhân xem xong hết tin tức, cũng ăn xong bữa trưa của .
Bà bảo robot quản gia pha một ly cà phê vị hạt phỉ, dùng thìa bạc nhỏ khuấy nhẹ, đột nhiên hỏi: "...Còn bao lâu nữa mới thể gặp ... con bé?"
Bà đó đoan trang, bóng dáng ưu nhã ánh nắng trưa hè toát lên một nỗi cô đơn khó tả.
Hoắc Ngự Sân trả lời, ánh mắt hướng ngoài bức tường kính của phòng ăn, về phía sân vườn xanh mướt.
Ánh nắng mùa đông dịu dàng nhảy nhót những ngọn cỏ non xanh.
Thấy Hoắc Ngự Sân ý trả lời, Xa Trúc Nhân mím môi, truy hỏi: "Chuyến Quy Viễn Tinh , con tra manh mối gì ?"
Hoắc Ngự Sân cụp mắt, mở màn hình ảo, cho Xa Trúc Nhân xem một bức tranh.
Đó là bức tranh vẽ bởi trí tuệ nhân tạo dựa hồi ức của Hạ Sơ Kiến.
Trong tranh, một thiếu nữ nhắm mắt mặt đất, mái tóc mái dày che khuất cả lông mày.
Khuôn mặt trái xoan thanh tú toát lên vẻ ngây thơ và yếu đuối vô cùng.
Phần áo bên vai của cô xé rách, để lộ làn da trắng như tuyết.
Trên làn da trắng ngần hằn lên một vết đỏ dữ tợn, rõ ràng là dấu vết dây lưng quất mạnh.
Bức tranh chi tiết đến mức ngay cả hàng lông mi đen dày như kẻ mắt cũng khắc họa tỉ mỉ.
Bàn tay đang lướt tin tức màn hình ảo của Xa Trúc Nhân khựng ngay tức khắc.
Bà lặng lẽ ngắm bức tranh , bất động như một bức tượng điêu khắc.
Một lúc lâu , bà mới chậm rãi hỏi: "...Đây... chính là con bé ?"
Hoắc Ngự Sân gật đầu: "Dựa manh mối chúng , đây là... em gái."
Xa Trúc Nhân vươn bàn tay trắng muốt chạm nhẹ màn hình ảo, như thể đang thực sự vuốt ve gò má non nớt của cô gái.
Bà lẩm bẩm: "...Là ai? Là ai đ.á.n.h con bé nông nỗi ?"
Giọng Hoắc Ngự Sân lạnh lẽo: "Một tên buôn , b.ắ.n c.h.ế.t ."
Xa Trúc Nhân "Ừ" một tiếng, bình tĩnh hỏi: "Tên buôn gia đình ?"
Hoắc Ngự Sân: "..."
Hắn lắc đầu: "Những kẻ buôn đều là những kẻ liều mạng, hoặc là cả nhà c.h.ế.t hết, hoặc là sớm đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Hơn nữa..."
Hắn dừng một chút tiếp: "Có điều tên buôn đ.á.n.h thảm, trực tiếp đ.á.n.h thành một tấm da ."
Nói , cũng mở hình ảnh di thể của tên buôn đ.á.n.h c.h.ế.t lên.
Xa Trúc Nhân chăm chú một lúc, bình tĩnh : "Thế thì tạm chấp nhận . Những thứ ghê tởm dạo ngày càng nhiều nhỉ..."
Hoắc Ngự Sân bà đang ám chỉ những mảnh t.h.i t.h.ể vương vãi khắp nơi trong bức ảnh.
Hắn nhàn nhạt : "...Kể từ khi lối đó mở , thể chỉ bên chúng qua đó vớt vát lợi ích, phía bên chắc chắn cũng sẽ thẩm thấu thứ gì đó qua đây chứ?"
Xa Trúc Nhân hề để tâm.
Ánh mắt bà nữa dừng thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh , trầm tư : "...Con bé rốt cuộc ? Con mau chóng tìm nó, chăm sóc nó thật ."
Hoắc Ngự Sân : "Chúng chậm một bước, em cứu , hiện đang điều tra xem ai là cứu."
"Rất khó tra ?"
"Đối phương hành động cẩn mật, hơn nữa thủ đoạn thông thiên, tàn nhẫn. Tất cả những từng thấy em gái, hoặc liên quan đến vụ lừa đảo đều xóa sổ chút lưu tình. Thậm chí trong nội bộ Cục Đặc An cũng cấu kết với kẻ chủ mưu phía , khiến thời gian của chúng đến hiện trường chậm mất mười phút, bỏ lỡ cơ hội . Mà trì hoãn thời gian đó ngay lập tức tố giác vấn đề tham nhũng, đó nhanh chóng tự sát, cả nhà đều táng trong biển lửa."
"Bọn họ hành động nhanh đến mức ban đầu chúng còn vì tự sát, đều tập trung điều tra vấn đề tham nhũng của . —— Mãi đến gần đây mới chuyển trọng điểm điều tra trở . Đã qua hơn một tháng ."
"Đối phương thể ung dung dọn sạch dấu vết, đến giờ chúng chỉ còn một manh mối quan trọng cuối cùng."
"Manh mối cuối cùng?"
"Chúng phỏng đoán đó hẳn xuất quyền quý, nhưng Đế quốc tới 3184 gia tộc quyền quý, ừm, hiện tại chỉ còn 3183 gia, quá nhiều."
Xa Trúc Nhân bình tĩnh : "Dù nhiều đến cũng tra từng nhà một, cho đến khi tìm con bé thì thôi."
Hoắc Ngự Sân đáp: "Cũng cần tra hết từng nhà, con phỏng đoán khả năng cao Quy Viễn Tinh, thể sử dụng phi thuyền tinh tế tư nhân để Quy Viễn Tinh. Sau đó, chúng tra hành tung của chiếc phi thuyền tư nhân đó."
"Hiện tại bắt giữ những liên quan đến chiếc phi thuyền ."
Hoắc Ngự Sân xong, Xa Trúc Nhân đột nhiên dùng ngón tay chạm nhẹ bức ảnh màn hình ảo, hỏi: "...Bức tranh ở ?"
"Là do giải cứu lúc đó tận mắt thấy, đó dùng trí tuệ nhân tạo phác họa ."
"Người còn sống ?"
"Ai?"
"...Người giúp con dùng trí tuệ nhân tạo vẽ bức tranh ."
Hoắc Ngự Sân gật đầu: "Vâng, cô còn sống."
"Vậy tại cô diệt khẩu?" Xa Trúc Nhân hỏi sắc bén, "Người liệu cũng là một manh mối quan trọng ?"
Hoắc Ngự Sân giật , như nhớ điều gì, đôi mắt đen láy khẽ nheo một cách khó phát hiện.
Tuy nhiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng : "Cô là thành viên cấp thấp của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, tiến hóa gen, tinh thần lực. Từng gặp nguy hiểm, đúng là lấy mạng cô , nhưng liên quan đến vụ án ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-156-manh-moi-quan-trong-cuoi-cung.html.]
"Hơn nữa, chỉ con cô thấy dung mạo của em gái, bản phác họa cũng lưu trữ tại Cục Đặc An. Ngoài con và , ai khác . Cho nên, con đoán khả năng cao đối phương vẫn nắm giữ manh mối quan trọng."
"Nếu , cô sớm mất mạng . Với thủ đoạn và thế lực của đối phương, thể nào dốc lực diệt trừ cô ."
Thư Sách
"Cô coi như là một con cá lọt lưới. Đối phương lẽ đ.á.n.h giá tầm quan trọng của cô đủ, nên dù từng ý định diệt khẩu nhưng chắc thành công. Sau đó thể vì cân nhắc cái giá trả khi diệt khẩu một thợ săn là quá lớn nên tiếp tục, hoặc là vẫn đang trong quá trình trù tính."
Xa Trúc Nhân: "...Con nắm khá nhiều tình hình đấy, đây với ?"
Hoắc Ngự Sân vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, nhàn nhạt : "Cô cũng tung tích của em gái, cũng vô ích."
Xa Trúc Nhân gật đầu, : "Vậy còn bây giờ? Đối phương chẳng lẽ vì kiêng kỵ Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ nên tay với cô ? Người rốt cuộc là ai?" Xa Trúc Nhân trầm ngâm suy tư.
Hoắc Ngự Sân gì, trực tiếp tắt màn hình ảo.
Xa Trúc Nhân dậy, trở về phòng .
Trong góc phòng một giá vẽ, đó vẽ một thiếu nữ dáng thướt tha nhưng khuôn mặt trống rỗng.
Xa Trúc Nhân bước tới, cầm lấy cọ vẽ ánh nắng trưa, bắt đầu tỉ mỉ phác họa ngũ quan của thiếu nữ .
Vẽ xong, bà ngắm bức tranh mới thiện, lẩm bẩm: "...Hóa , con trông như thế ..."
Giọng như chứa đựng sự chờ đợi hàng ngàn vạn năm, cuối cùng cũng đến hồi kết.
...
Sau đêm giao thừa, thành Mộc Lan của Quy Viễn Tinh đón chào ngày đầu tiên của năm mới.
Hạ Sơ Kiến ngủ đến gần 10 giờ mới dậy. Trong lúc ăn sáng, cô liên lạc với Chúc Oanh Oanh, nhờ thím Trần qua đón cô và Hạ Viễn Phương, là đến thăm hai con.
Thím Trần đương nhiên vui mừng.
Bà hy vọng Chúc Oanh Oanh thể ở bên cạnh những cô gái cùng trang lứa nhiều hơn, sống cuộc sống như bình thường.
Việc Hạ Sơ Kiến duy trì tình bạn với Chúc Oanh Oanh khiến thím Trần vô cùng cảm kích.
Bà lập tức thi triển kỹ năng ẩn , từ Rừng Dị Thú ngoài thành nhanh chóng đến tòa nhà nơi Hạ Sơ Kiến ở.
Dù nhà ở đây bán nhưng bà vẫn quen thuộc nơi .
Sáng sớm ngày Tết Dương lịch, bà đột ngột xuất hiện trong con hẻm nhỏ hẹp giữa hai tòa nhà.
Sau đó ung dung bước khỏi hẻm, tòa nhà, lên thang máy, đến cửa nhà Hạ Sơ Kiến và bấm chuông.
Lần , bà nhận thấy chút khác biệt.
Căn hộ đối diện nhà họ Hạ từng sửa sang nay chuyển ở.
Nhà đó dường như nuôi một con ch.ó dữ, nhưng khi khí tức của thím Trần xuất hiện ở hành lang , con ch.ó to lớn còn hung hăng khó thuần liền cụp đuôi tìm chỗ trốn biệt.
Thím Trần bất động thanh sắc, chờ cửa nhà Hạ Sơ Kiến.
Hạ Sơ Kiến mở cửa, vui vẻ đón thím Trần .
"Thím Trần, năm mới vui vẻ ạ!" Cô hớn hở chúc Tết bà.
Thím Trần lấy một bao lì xì đặt tay cô, : "Năm mới vui vẻ! Sơ Kiến lớn thêm một tuổi ..."
Hạ Sơ Kiến hí hửng: " ạ, cháu thành niên ! Cảm ơn bao lì xì của thím Trần!"
Hạ Viễn Phương lúc cũng ăn mặc chỉnh tề, từ phòng ngủ , : "Chị Trần, năm mới vui vẻ. Thật sự phiền chị quá."
"Không phiền, phiền !" Thím Trần vui vẻ xua tay, "Chúng luôn bây giờ chứ?"
Hạ Viễn Phương gật đầu: "Nếu chị thấy tiện."
Ba khỏi nhà, thang máy xuống lầu.
Thím Trần ngạc nhiên: "Tòa nhà chúng thêm một cái thang máy ?"
Hạ Sơ Kiến : "Vâng ạ, chính là cái công ty nội thất lúc , tự nhiên đột xuất, chỉ lắp thêm cho chúng một cái thang máy miễn phí mà còn sửa sang cả mặt ngoài tòa nhà. Giờ cả khu , giá nhà chỗ chúng tăng nhiều nhất đấy!"
Thím Trần bảo: "Chẳng qua là từ năm vạn lên sáu vạn thôi, còn bằng lẻ của khu bên cạnh ."
Hạ Sơ Kiến đáp: "Thím Trần, tăng giá tính như thế. mà thím cũng lý, cháu thực sự sang khu bên cạnh mua một căn hộ."
Hạ Viễn Phương liếc Hạ Sơ Kiến một cái.
Chuyện mua nhà lớn như mà con bé bàn bạc với bà tự quyết định .
Bà định chờ từ Rừng Dị Thú trở về sẽ cùng Hạ Sơ Kiến thảo luận chuyện .
Hơn nữa, bà cũng những kế hoạch nhất định cho tương lai của , cần rõ ràng với Hạ Sơ Kiến.
Ba xuống lầu, con hẻm nhỏ hẹp giữa hai tòa nhà.
Trên một đoạn đường trong hẻm, ai dùng vải bạt đen dựng một cái mái che.
Khi họ mái che đó và dần biến mất, bên ngoài ai thấy chuyện gì xảy .
Tốc độ ẩn di chuyển của thím Trần nhanh.
Khoảng mười phút , bà : "Có thể mở mắt , chúng đến nơi ."
Hạ Viễn Phương mở mắt , đập mắt là một rừng tuyết tùng phủ đầy tuyết trắng xóa.
Thực tất cả đều là cây tùng, mà là cây cối đều tuyết đè cong, trông giống như rừng tuyết tùng .
Thời tiết cực kỳ lạnh giá. Dù Hạ Viễn Phương mặc chiếc áo khoác màu nguyệt bạch ấm, đội mũ lông dị thú, đeo khẩu trang tự phát nhiệt và giày da dị thú nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Mỗi thở dường như đều mang theo cái lạnh phổi, khiến lạnh lan tỏa từ trong ngoài.
Bà khép chặt áo khoác .
Đây là chiếc áo bà may cho Hạ Sơ Kiến, nhưng Hạ Sơ Kiến cô mặc áo khoác Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ phát là , hơn nữa cô thấy chiếc áo màu nguyệt bạch cô cô may ấm hơn nên bảo bà mặc.
Hạ Viễn Phương bệnh nặng ba năm, trúng kịch độc, tuy giải độc nhưng cơ thể vẫn chịu tổn thương lớn.
Muốn bình phục chuyện một sớm một chiều.
May mà Hạ Sơ Kiến kiếm dịch dinh dưỡng cao cấp chuyên dùng cho tiến hóa gen để bồi bổ cho bà, nếu dù giải độc xong, hiện tại bà cũng thể dậy tự nhiên như thế .
Huống chi cái lạnh ở Rừng Dị Thú là thứ bà từng trải qua.
Ngay cả khẩu trang tự phát nhiệt cũng thể ngăn cản cái lạnh len lỏi khắp nơi trong khí.