Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 119: Không có tiền thì đương nhiên không may mắn
Cập nhật lúc: 2025-12-18 15:11:03
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến rõ, chuyện là nhờ Tông Nhược An giúp đỡ. Cô thầm cảm thán, cái mác Thượng tá Cục Đặc An Thiếu gia Tập đoàn Công nghiệp Quân sự Tông Thị của cái nào trọng lượng hơn nhỉ? tóm , đều giá trị hơn cái danh tiểu đội của bọn họ nhiều.
Thôi kệ, miễn là ăn ngon là .
Ông chủ Y đích dẫn họ đến một phòng bao vô cùng thanh lịch. Từ cửa sổ , cảnh đêm lộng lẫy của quận Đại Phủ hiện ngay mắt, như một bức tranh trang trí hảo. Đối diện nhà hàng là công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của quận Đại Phủ: Vụ Thất Các.
Đó là một tòa tháp cao 50 mét, gồm bảy tầng bảo tháp, kết cấu bằng gỗ. Mái ngói đen, tường trắng, song cửa đỏ, toát lên vẻ trang nghiêm, bề thế và thanh tao. Trên cánh cửa mỗi tầng tháp đều trang trí những họa tiết hoa văn thần thoại vô cùng tinh xảo.
Đêm về, ánh đèn từ Vụ Thất Các bật sáng, tạo nên một vẻ m.ô.n.g lung huyền ảo. Phía tòa tháp là một hồ nước lấp lánh sóng biếc, phản chiếu ánh trăng bầu trời.
Hạ Sơ Kiến cảm thán: “Đây chính là cái gọi là ‘Vụ thất lâu đài, nguyệt mê tân độ’ (Lầu gác trong sương, trăng mờ bến nước) , thật đấy……”
“Cô Hạ thật cao kiến! Đó chính là nguồn gốc tên gọi của Vụ Thất Các.” Ông chủ Y ân cần mời họ , giới thiệu: “Vừa khéo chúng mới nhập một loại thịt bò đặc biệt từ thành Mộc Lan để chiêu đãi khách quý ngày mai, gọi là bò một sừng, nướng lò than gạch cổ lịch sử hàng ngàn năm. Không các vị nếm thử ?”
“Là bò một sừng từ Rừng rậm Dị thú ở thành Mộc Lan ?” Ánh mắt Diệp Thế Kiệt sáng rực lên. Hắn bao giờ quên, khi tinh thần lực của b·ị t·hương nặng trong Rừng rậm Dị thú, chính thịt bò một sừng kéo từ bờ vực sụp đổ trở !
Ông chủ Y vỗ vỗ cái bụng to của , : “Đương nhiên, loại thịt bò chỉ ở Rừng rậm Dị thú thành Mộc Lan mới ! Những nơi khác thể tìm thấy !”
Nói xong, ông tiếc nuối lắc đầu: “Tiếc là thời gian , đám nô lệ Á nhân ở thành Mộc Lan loạn khiến thành phố phong tỏa, món heo rừng nấm cục đen của chúng cũng hết hàng, nếu các vị thưởng thức món đó thì còn ngon hơn bò một sừng nhiều!”
Năm thành viên tiểu đội nhớ hương vị tuyệt vời của heo rừng nấm cục đen, cũng lộ vẻ hoài niệm.
Sau khi giới thiệu xong các món ngon, ông chủ Y mới khom lui .
Ông , Diệp Thế Kiệt lập tức hỏi Hạ Sơ Kiến: “Thượng tá Tông của Cục Đặc An? Sao chúng ở đây?”
Hạ Sơ Kiến đành khai thật: “Vừa nãy Thượng tá Tông tìm em việc, em bảo em đang ở quận Đại Phủ, tiện thể phàn nàn một câu là cái nhà hàng bắt đặt chỗ một tháng……”
Lý Phược và Tống Minh Tiền liếc đầy ẩn ý. Ngay cả Bình Quỳnh cũng cảm thấy gì đó khác thường. Cô Hạ Sơ Kiến, giảng hòa: “Xem Thượng tá Tông cũng là đấy chứ, lương thiện, thích giúp niềm vui ha ha ha ha!”
Tiếng vô tư của cô nàng giảm bớt sự ngượng ngùng cho Hạ Sơ Kiến.
Lý Phược cũng hùa theo: “Hôm nay nếm thử bò một sừng ở đây xem ! Xem ngon hơn món Tiểu Sơ Kiến !”
Tống Minh Tiền hất mái tóc dài trán, vẻ mặt thâm trầm : “ cảm thấy chắc chắn ngon bằng món cô Hạ !”
Hắn nhắc đến Hạ Viễn Phương thì thôi, nhắc đến là "linh" ngay. Khóe miệng Hạ Sơ Kiến cong lên thì quang não lượng t.ử báo tin nhắn. Cô cúi đầu , đúng là cô cô thật.
【 Hạ Viễn Phương 】: Sơ Kiến, con đang ở ?
Hạ Sơ Kiến vội trả lời.
【 Hạ Sơ Kiến 】: Cô cô, con ở quận Đại Phủ ạ.
Nói , cô bật video call để Hạ Viễn Phương xem vị trí hiện tại của , đồng thời bảo các thành viên trong đội chào hỏi bà. Mọi xúm vẫy tay chào Hạ Viễn Phương màn hình ảo.
Thấy Hạ Sơ Kiến đúng là đang ở cùng đồng đội, Hạ Viễn Phương mới thở phào nhẹ nhõm. Bà mỉm : “Cũng tại cô , hôm nay vắng cả ngày mới về, nếu Sơ Kiến thể trực tiếp với cô, cần gọi video thế .”
Hạ Sơ Kiến vô cùng áy náy. Cô vì dám đối mặt với Hạ Viễn Phương nên mới để mảnh giấy chuồn êm. Giờ thấy Hạ Viễn Phương xin , cô càng thấy hổ.
Hạ Sơ Kiến lí nhí: “Cô cô, là con , con nên với một tiếng mới .”
Thư Sách
Hạ Viễn Phương thừa Hạ Sơ Kiến dám trực tiếp với , nhưng cũng vạch trần cô, chuyển chủ đề: “Nhiệm vụ của các con nguy hiểm ?”
Diệp Thế Kiệt vội đáp: “Không nguy hiểm ạ, cô Hạ cứ yên tâm, chúng cháu chỉ âm thầm vệ sĩ cho một vị tiểu thư, còn chẳng xuất hiện ở nơi công cộng nữa là.”
Hóa đúng là vệ sĩ chứ g·iết . Có thể thấy Hạ Viễn Phương cũng tin tưởng mảnh giấy của Hạ Sơ Kiến. Bởi vì đứa trẻ học thói quen “chỉ báo tin vui, báo tin buồn”.
Hạ Viễn Phương thở phào một nữa, thần sắc nhẹ nhõm hơn hẳn: “Vậy thì , nhưng dù là vệ sĩ cũng chú ý an . Đợi các con về, , bao giờ các con về?”
Diệp Thế Kiệt : “Nhiệm vụ kéo dài đến hết đêm giao thừa, sớm nhất thì mùng một chúng cháu mới về thành Mộc Lan, đúng dịp năm mới.”
Hạ Viễn Phương : “Không , đến nhà cô ăn tết, cô món ngon cho các cháu ăn.”
“Cô Hạ quá! Chúng cháu nhất định sẽ đến!” Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh cùng reo lên. Diệp Thế Kiệt cũng nhận lời, chỉ Lý Phược ha hả, đến .
Hạ Viễn Phương để ý, thực bà cũng chỉ khách sáo thôi. Đế quốc Bắc Thần âm lịch, chỉ dùng dương lịch. Năm mới ở đây cũng giống như Tết Nguyên Đán ở thế giới cũ của bà, kéo dài mười lăm ngày, là dịp đoàn tụ gia đình. Bà sẽ ép buộc khác đến nhà khách.
Hạ Sơ Kiến nơm nớp lo sợ bên cạnh, đợi chuyện xong, cô mới với Hạ Viễn Phương qua video: “Cô cô, xem phong cảnh ở đây ! Lần con đưa du lịch, chúng đến đây ăn cơm nhé!”
Hạ Viễn Phương gật đầu: “Được, cô đợi con về.” Sau đó bà ngắt kết nối.
Hạ Sơ Kiến thở hắt một , vỗ n.g.ự.c : “May mà ở đây wifi miễn phí, chứ gọi video một lúc thế tốn dung lượng lắm, em xót tiền c·hết mất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-119-khong-co-tien-thi-duong-nhien-khong-may-man.html.]
“Chuyến em kiếm gần cả triệu bạc, xót cái gì mà xót? Đồ keo kiệt!” Bình Quỳnh véo má Hạ Sơ Kiến trêu chọc.
Hạ Sơ Kiến chịu thua, véo má Bình Quỳnh: “Cho em dính tí vận may của chị Tài nào! Năm nay phát tài lớn!”
“Cùng phát tài! Cùng phát tài!” Tống Minh Tiền và Lý Phược cũng hùa theo.
Bốn ồn ào náo nhiệt, chỉ Diệp Thế Kiệt trầm hơn, chỉ họ chứ tham gia đùa nghịch.
Chẳng bao lâu , nhà hàng bắt đầu lên món. Họ gọi mỗi một phần bò một sừng nướng than, cá đao sông Lan hấp, món chính là cơm trứng cá lóc biển Lang Gia. Cơm rõ ràng là gạo Đạm Đài Ngự Điền, ăn cảm giác khác so với gạo tẻ thông thường. Họ từng ăn loại gạo nên nếm thử là nhận ngay.
“Ngon thật đấy, ở đây cả gạo Đạm Đài Ngự Điền, hổ danh là nhà hàng sang trọng nhất quận Đại Phủ.” Hạ Sơ Kiến cảm thấy các món ăn đều khá bình thường, tuy sắc hương vị đều đủ cả nhưng cô từng ăn những món ngon hơn nên quá để tâm. Tuy nhiên cơm thì khác, nguyên liệu mới nấu cơm ngon như .
Tống Minh Tiền cũng nhận xét: “Món bò một sừng nướng than cũng chỉ là chiêu trò thôi, ngon bằng món nướng của Tiểu Sơ Kiến.”
Bình Quỳnh tiếc nuối gật đầu: “Món bò một sừng xào trứng lòng đào của Tiểu Sơ Kiến là tuyệt nhất, món so .”
Hạ Sơ Kiến tủm tỉm: “Thực cô cô em nấu còn ngon hơn. Đêm giao thừa nếu đến ăn tết , chúng sẽ Rừng rậm Dị thú ngoài thành kiếm ít đồ ngon mang về.”
“Em khỏi thành ?”
“Nghe bây giờ thể khỏi thành .”
Hạ Sơ Kiến thầm nghĩ, dù thì cô cũng cách. Đương nhiên, cô sẽ cho khác . Việc liên quan đến tính mạng của thím Trần và Chúc Oanh Oanh. Cô nặng nhẹ.
Diệp Thế Kiệt gọi thêm một chai rượu nhẹ, nhưng gọi nước ép cho Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh. Bình Quỳnh uống nước ép quả Bình Minh, Hạ Sơ Kiến uống nước ép quả Hoàng Kim. Hai ly nước một đỏ một vàng, ánh đèn lung linh trong ly thủy tinh trông như những viên đá quý thượng hạng.
Bữa ăn một nửa thì ông chủ Y dẫn theo bếp trưởng đến chào hỏi. Hạ Sơ Kiến khách sáo khen đồ ăn ngon, bếp trưởng một lúc thì vẻ mất kiên nhẫn. Ông chủ Y cũng ngạc nhiên, lấy khăn tay lau mồ hôi trán.
Diệp Thế Kiệt thấy buồn , vội dậy, lấy một tờ tiền mệnh giá 100 đồng Bắc Thần đặt tay bếp trưởng, : “Đồ ăn hôm nay ngon, chút tiền lì xì lấy may cho ngài.”
Bếp trưởng lúc mới chuyển giận vui, gật đầu lia lịa.
Ông chủ Y thở phào nhẹ nhõm, liếc Hạ Sơ Kiến thêm hai cái mới theo bếp trưởng ngoài.
Đợi họ khuất, Hạ Sơ Kiến mới tò mò hỏi: “Tại đưa tiền riêng thế ạ? Là tiền bo ? Bếp trưởng nhà hàng lớn thế mà còn để ý chút tiền lẻ á?”
Diệp Thế Kiệt giải thích: “Không để ý chút tiền , đây là tiền lấy may. Nếu bếp trưởng đích đến chào hỏi khách, thì bắt buộc nhận một chút tiền lì xì. Không lì xì thì coi là may mắn.”
Hạ Sơ Kiến: “……”
Cô gật gù: “Cũng đúng, tiền thì đương nhiên may mắn .”
Mọi cùng bật . Cái tính tham tiền keo kiệt của cô nhóc phát tác .
Ăn xong, tán gẫu trong phòng bao một lúc mới thanh toán về. Đây là bữa ăn chung của tiểu đội, Diệp Thế Kiệt thanh toán xong thì giữ hóa đơn. Về thành Mộc Lan thể yêu cầu Hiệp hội thanh toán .
Ra khỏi nhà hàng mới đến 7 giờ tối. Gió đêm ấm áp, giống như ở thành Mộc Lan lúc lạnh như hầm băng.
Hạ Sơ Kiến ngắm phố phường xung quanh, tấm tắc khen: “Không hổ là đô thành của Quy Viễn Tinh, ở đây hình như những khu dân cư cũ nát lạc hậu như chỗ em.”
Đường phố ở đây đều rộng thênh thang, thẳng tắp và bằng phẳng. Trên trung làn đường riêng dành cho phi hành khí và tàu huyền phù. Dưới mặt đất, các loại xe tự lái qua tấp nập. Đồng thời còn làn đường riêng cho xe đạp thể thao, giao thông thành phố vô cùng trật tự ngăn nắp.
Toàn bộ quận Đại Phủ rộng gấp ba thành Mộc Lan. quy hoạch đô thị đồng bộ hơn nhiều. Nhìn từ cao, bộ nội thành là hai vòng tròn đồng tâm. Vòng tròn trung tâm là nơi đặt Phủ Tổng đốc và các cơ quan chính quyền cấp một. Vòng tròn lớn bên ngoài chia đều thành tám khu vực hình quạt.
Hạ Sơ Kiến mở bản đồ địa hình quận Đại Phủ máy tính lượng tử, : “Ngoài khu vực chính phủ ở trung tâm, bộ quận Đại Phủ chia thành tám khu: Đông 1, Đông 2, Đông 3, Đông 4 và Tây 1, Tây 2, Tây 3, Tây 4.”
Bình Quỳnh ghé sát xem bản đồ, nhận xét: “Trong mỗi khu vực chia thành khu dân cư, khu thương mại và khu trường học, khác hẳn thành Mộc Lan của chúng nhỉ.”