Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 118: Cuộc chơi cao cấp
Cập nhật lúc: 2025-12-18 15:11:02
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Sơ Kiến gửi tin nhắn xong thì tìm tiểu đội đang tập trung bên cạnh chiếc phi hành khí nhận.
Phi hành khí cũ của tiểu đội vẫn đỗ ở sân bay tầng thượng trụ sở phân bộ. Khi nào thành nhiệm vụ trở về nhận thưởng, họ thể trả phi hành khí của Hiệp hội và lấy phi hành khí của .
“Mọi sẵn sàng ?”
“Sẵn sàng.”
Thư Sách
“Vậy chúng lên đường thôi.”
Lần vẫn là Diệp Thế Kiệt cầm lái, đưa cả nhóm rời khỏi phận thành Mộc Lan.
Phi hành khí nhanh chóng chuyển sang chế độ tàng hình. Diệp Thế Kiệt cài đặt tọa độ chuyển sang chế độ lái tự động.
Khi thứ định, Diệp Thế Kiệt : “Nhờ đổi sang phi hành khí xịn hơn của Hiệp hội nên chúng chỉ mất năm tiếng là đến quận Đại Phủ.”
Dự tính ban đầu là mười tiếng, giờ tiết kiệm hẳn năm tiếng.
Hạ Sơ Kiến hào hứng đề nghị: “Em từng đến quận Đại Phủ bao giờ. Đội trưởng Diệp, là chúng dạo một vòng ?”
“Chúng đến nhiệm vụ chứ du lịch.”
“Đội trưởng Diệp, cứ cứng nhắc thế nhỉ?”
“Đi du lịch mà du lịch? Chúng khảo sát hiện trường để phục vụ nhiệm vụ mà!” Hạ Sơ Kiến lý sự hùng hồn.
“Chẳng vị tiểu thư đến quận Đại Phủ du lịch ? Những nơi cô định đến, chúng nên xem xem nguy hiểm gì , chuẩn sẵn phương án hơn ?”
Lý lẽ của Hạ Sơ Kiến cũng thuyết phục.
Lý Phược là đầu tiên gật đầu tán thành: “Có lý! Có lý! Vậy quyết định thế nhé!”
Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh cũng hùa theo.
Diệp Thế Kiệt một địch đông, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý.
……
Năm tiếng , phi hành khí tác chiến của họ hạ cánh xuống sân bay tầng thượng của một khách sạn ở quận Đại Phủ. Khách sạn Hiệp hội đặt .
Ba năm nay, Hạ Sơ Kiến và đồng đội nhận những nhiệm vụ cấp thấp, lăn lộn nơi rừng thiêng nước độc, bao giờ nhận nhiệm vụ kiểu ở khách sạn hạng sang tại thành phố lớn, ăn mặc bảnh bao thế .
Bước phòng, ai nấy đều lóa mắt.
Tống Minh Tiền tiếc rẻ: “ cứ tưởng mỗi một phòng riêng, ai ngờ tổng cộng chỉ đặt hai căn hộ suite.”
Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh ở chung một căn, còn Diệp Thế Kiệt, Tống Minh Tiền và Lý Phược ở chung một căn.
Căn hộ của Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh nhỏ hơn một chút, gồm một phòng ngủ và một phòng khách. Trong phòng ngủ hai chiếc giường đơn tiêu chuẩn.
Căn hộ của ba lớn hơn, cũng gồm một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng phòng ngủ rộng rãi, kê ba chiếc giường đơn tiêu chuẩn.
Mọi tuy ngạc nhiên sự sang trọng của khách sạn nhưng cũng quá phấn khích. Chỉ Hạ Sơ Kiến là choáng ngợp thật sự. Dù mua căn nhà cũ nhưng cô bao giờ thấy nơi nào trang hoàng cao cấp thế .
Vừa phòng, cô chui tọt phòng tắm, ngâm trong đó suốt một tiếng đồng hồ mới chịu .
Bình Quỳnh nhắc: “Chẳng em bảo dạo ?”
“Không nữa ạ?” Hạ Sơ Kiến trời vẫn còn sáng bên ngoài cửa sổ.
Bình Quỳnh : “Không , nhưng 6 giờ . Hay là chúng ngoài tìm nhà hàng ăn tối, lên mạng tra các điểm du lịch địa phương, dùng hình chiếu 3D trải nghiệm thử?”
Hạ Sơ Kiến tự tin : “Đã đến đây , dùng hình chiếu 3D gì? Chúng xem tận mắt hơn ?”
“Hơn nữa lúc đến em tra nhiệt độ , tối nay ở đây là 20 độ, dương 20 độ đấy! Hoàn thể dạo thoải mái.”
Bình Quỳnh ngạc nhiên: “Ấm áp thế ?! Thế thì dạo thật !”
Cô cũng lao phòng tắm tắm qua loa quần áo, cùng Hạ Sơ Kiến ngoài gõ cửa phòng bên cạnh.
Tống Minh Tiền mở cửa, hỏi: “Sao thế? Muốn ăn tối ?”
“ , ăn xong dạo cho tiêu cơm.” Hạ Sơ Kiến đáp tự nhiên.
Tống Minh Tiền búng tay cái tách: “Thế mới chứ! Ăn xong dạo tiêu cơm, thú vui nhân gian là đây!”
Sau đó, Diệp Thế Kiệt và Lý Phược cũng vệ sinh cá nhân xong, đồ thể thao thoải mái. Đương nhiên, bên lớp quần áo vẫn giấu súng. Hạ Sơ Kiến mặc đồ săn bắn, bên trong vô túi, đạn d.ư.ợ.c và d.a.o găm đều giấu kín trong đó.
Năm lên Tinh Võng tra cứu một hồi để tìm nhà hàng.
Hạ Sơ Kiến đề xuất: “Dù Hiệp hội cũng chi trả, chúng đến nhà hàng nhất quận Đại Phủ ăn một bữa ?”
“Nhà hàng nhất chắc chắn cũng đắt nhất, em chắc là Hiệp hội sẽ thanh toán cho chúng chứ?” Diệp Thế Kiệt chỉnh tay áo gương thong thả hỏi.
Hạ Sơ Kiến tỉnh bơ: “Lần chúng bảo vệ tiểu thư nhà giàu, cũng thể từng nếm trải chút xa hoa nào , đến lúc đó mất mặt Hiệp hội thì ?”
Diệp Thế Kiệt ngẩn , ngẩng lên cô: “Anh phát hiện em ngày càng giỏi ngụy biện đấy.”
“ thế, nhất là từ khi cô cô em khỏi bệnh.”
“Anh thấy là em lộ nguyên hình thì , ngoan ngoãn là giả vờ……” Lý Phược làu bàu.
Hạ Sơ Kiến lườm yêu họ một cái: “Thế nào? Cứ khổ sở đào rau dại mới gọi là ngoan ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-118-cuoc-choi-cao-cap.html.]
“Thôi cô nương! Còn đào rau dại! Rau dại thấy cô là chạy mất dép, sợ cô nã mười vạn viên đạn đến mức còn ngọn cỏ nào chứ!” Diệp Thế Kiệt chọc .
Hạ Sơ Kiến đáp trả: “Đội trưởng Diệp, đổi tên thành Diệp Mười Vạn , thì phí cái biệt danh quá.”
“Ủa? Rõ ràng em là b.ắ.n mười vạn viên đạn, gọi là Diệp Mười Vạn? Mà là em?”
“Tại em buông bỏ quá khứ , còn Đội trưởng Diệp thì . Cho nên cái tên ho ‘Mười Vạn’ nhường cho Đội trưởng Diệp đấy!”
Hạ Sơ Kiến ha hả, kéo tay Bình Quỳnh chạy . Diệp Thế Kiệt bật lắc đầu, cùng Tống Minh Tiền và Lý Phược theo .
Cuối cùng họ vẫn theo ý kiến của Hạ Sơ Kiến, đến nhà hàng nhất và sang trọng nhất quận Đại Phủ: Isaca.
đến nơi mới , ăn ở đây đặt chỗ một tháng. Năm họ ở thành Mộc Lan từng đến nhà hàng cao cấp cỡ bao giờ, đương nhiên quy tắc đặt bàn .
Sảnh lễ tân nhà hàng sàn màu xám khói nhạt, tường và nội thất màu đen mờ điểm xuyết ánh vàng. Không khí toát lên vẻ trang trọng và quý phái.
Thực khách đây đều ăn mặc chỉnh tề. Phụ nữ mặc váy hội, giày cao gót. Đàn ông mặc vest đuôi tôm hoặc âu phục thắt cà vạt.
Năm họ mặc đồ thể thao rộng thùng thình, co cụm ở cửa nhà hàng sang trọng, trông lạc quẻ vô cùng. Ngay cả nhân viên vệ sinh ở đây ăn mặc còn chỉnh tề hơn họ.
Đang lúc lúng túng thì quang não lượng t.ử của Hạ Sơ Kiến vang lên thông báo tin nhắn. Cô cứ tưởng cô cô Hạ Viễn Phương phát hiện cô trốn nhà chơi. Nơm nớp lo sợ đồng hồ, hóa cô cô mà là Tông Nhược An.
Hạ Sơ Kiến thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao giờ cô thấy nhẹ lòng như lúc .
【 Tông Nhược An 】: Hạ Sơ Kiến, em nhà ? Công ty thiết kế và sản xuất xong bộ đồ chống đạn nano, gửi qua cho em coi như quà sinh nhật. Bộ hỏng chúng thu hồi, là bồi thường.
Hạ Sơ Kiến: “……”
Tiền thì cô cần, nhưng bộ đồ chống đạn vật liệu nano thì cô thực sự .
【 Hạ Sơ Kiến 】: Anh cứ trừ tiền của . thực sự cần bộ đồ chống đạn đó. Nếu đồng ý để trả tiền thì sẽ nhận bộ đồ.
Tông Nhược An tin nhắn, bất lực buồn , nhịn nhắn .
【 Tông Nhược An 】: Em cần thiết khách sáo với thế ? Em giúp tìm điểm yếu của bộ đồ chống đạn đó, giúp sản phẩm của Tông Thị cải tiến vượt bậc, cả về tính năng lẫn giá thành đều tăng lên đáng kể. Mà chỉ trả cho em 30 vạn phí tư vấn, thực là chiếm hời của em .
【 Hạ Sơ Kiến 】: Thật á? tin.
【 Tông Nhược An 】: Em cứ hỏi thăm mà xem, bộ đồ chống đạn liền vật liệu nano thị trường, bản cũ định giá ít nhất là 10 triệu, giờ bản cải tiến giá tăng gấp đôi. mới trả em 30 vạn phí tư vấn, em còn trả tiền cho , ngốc đấy?
Hạ Sơ Kiến thấy bốn chữ “giá tăng gấp đôi”, lập tức cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, như thể mất trắng cả trăm triệu. Cô im lặng hồi lâu trả lời, vì đau lòng đến mức thở nổi, tay cũng chẳng buồn gõ chữ.
Tông Nhược An đợi mãi thấy cô trả lời, đành hỏi .
【 Tông Nhược An 】: Tiện chuyện ? thể gọi video với em.
【 Hạ Sơ Kiến 】: Không , đang ở cửa nhà hàng Isaca quận Đại Phủ, gọi video ở đây thì mới đúng là kẻ ngốc thật.
【 Tông Nhược An 】: Em đến quận Đại Phủ ? Ờ, Isaca đúng là nhà hàng khá , vẫn đang xếp hàng ?
【 Hạ Sơ Kiến 】: Đừng nhắc nữa, tiểu đội chúng hôm nay mới đến quận Đại Phủ, đề nghị đến nhà hàng nhất ăn một bữa, kết quả yêu cầu đặt , mà đặt một tháng! Một tháng đấy! Đồ ăn ở đây là cơ giáp phiên bản giới hạn mà chảnh thế!
Tông Nhược An màn hình ảo mặt vẻ suy tư, đó dùng quang não lượng t.ử gọi một cuộc điện thoại.
“Tiểu Phương, giúp xin 5 chỗ ở nhà hàng Isaca, bảo là bạn sắp đến đó ăn. Họ đang ở cửa , một cô gái họ Hạ cùng bốn bạn.”
Tiểu Phương cũng là thư ký của Tông Nhược An, tên là Phương Thần Công.
Nhận điện thoại xong, lập tức dùng của gọi cho ông chủ lớn của Isaca, chuyển đạt yêu cầu của Tông Nhược An.
Ông chủ Y của Isaca khéo cũng đang tiếp khách tại nhà hàng, nhận điện thoại của Phương Thần Công liền vội vàng đích cửa đón, thấy nhóm Hạ Sơ Kiến định rời .
Ông chủ Y vội gọi: “Xin mấy vị chờ một chút! Trong các vị ai là cô Hạ ạ?”
Ông qua hai phụ nữ, cuối cùng hướng về phía Bình Quỳnh.
Bình Quỳnh , kéo Hạ Sơ Kiến : “Em họ Hạ, chuyện gì ?”
Ông chủ Y thấy vết bớt thái dương Hạ Sơ Kiến, sững một chút tươi trở : “Xin hỏi Tông thiếu của Công nghiệp Quân sự Tông Thị là bạn của cô ?”
Hạ Sơ Kiến ấp úng: “…… Chắc là…… cũng coi là thế .”
“Vậy thì đúng ! là chủ nhà hàng , chỗ chúng luôn dành riêng một phòng bao cho Tông thiếu quanh năm, mời các vị theo !”
Ông chủ Y béo lùn, mặc bộ vest đen thắt nơ, mặt mày bóng nhẫy, nhiệt tình dẫn họ trong.
Mọi trong nhà hàng, từ thực khách đến nhân viên phục vụ đều tò mò theo nhóm 5 của Hạ Sơ Kiến, thầm đoán xem họ là nhân vật tầm cỡ nào mà khiến ông chủ nhà hàng sang trọng nhất quận Đại Phủ đích đón tiếp như .