Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 116: Tôi thật ngu, thật sự đấy

Cập nhật lúc: 2025-12-18 15:11:00
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tam Tông xoa tay, khờ khạo: “Thím Trần đưa Oanh Oanh Rừng rậm Dị thú săn b.ắ.n , chiều mới về.”

“Thím Trần ở chỗ , cẩn thận chút. Đừng để ai thấy mấy thứ trồng cho , ?” Hạ Sơ Kiến dặn dò kỹ lưỡng.

Tam Tông gật đầu lia lịa: “Tam Tông ! Cái nhà kho đó mật mã, chỉ Tam Tông thôi! Người khác !”

“…… Thế thím Trần và Oanh Oanh hỏi gì ?”

“Không , , hai con họ điều lắm, ngoài chỗ ở thì lung tung trong phi hành khí bao giờ.”

Hạ Sơ Kiến yên tâm gật đầu: “Vậy thì . Bây giờ, dùng tài khoản vòng tay thông minh của , lên bảng săn g·iết nhận một nhiệm vụ cho .”

Tam Tông gãi đầu: “Bảng săn g·iết là cái gì? Ở ?”

Thư Sách

Hạ Sơ Kiến cũng vội, hướng dẫn từng bước: “ gửi link cho , bấm , tìm nhiệm vụ g·iết Phàn Thành Tài.”

Hạ Sơ Kiến chỉ dẫn tận tình cho Tam Tông tìm đến bảng nhiệm vụ, bảo gửi một tin nhắn hỏi dò phần nhiệm vụ ủy thác g·iết Phàn Thành Tài.

“Hai triệu đồng Bắc Thần tiền mặt, lấy phi hành khí, ?”

Tin nhắn gửi năm phút, phần thưởng nhiệm vụ lập tức đổi từ 1 triệu đồng Bắc Thần cộng một phi hành khí dân dụng, thành 2 triệu đồng Bắc Thần tiền mặt.

Hạ Sơ Kiến hài lòng, định bảo Tam Tông bấm “Chấp nhận” thì nhiệm vụ đó bỗng biến mất trong chớp mắt. Ai đó nhanh tay hơn, nhiệm vụ chuyển sang trạng thái mã hóa lượng tử, ai nhận là ai.

Trên bảng săn g·iết, khi nhiệm vụ nhận, ủy thác tự động chuyển tiền tài khoản trung gian của bảng săn g·iết. Chỉ cần nhiệm vụ thành và xác nhận, nhận nhiệm vụ sẽ nhận tiền. Đối phương quỵt nợ cũng , vì bảng săn g·iết yêu cầu chứng minh tài chính và chuyển tiền mới cho đăng nhiệm vụ.

Hạ Sơ Kiến há hốc mồm kinh ngạc. Nhiệm vụ kiểu mà cũng tranh với cô ?! Cô nghĩ mãi !

mười phút , cô hiểu.

Diệp Thế Kiệt liên lạc với tiểu đội: “Anh nhận nhiệm vụ g·iết Phàn Thành Tài bảng săn g·iết. Tuần quận Đại Phủ, các em ai ? —— Nếu thì chúng chia tiền thưởng theo quy tắc cũ của tiểu đội.”

Bình Quỳnh và Tống Minh Tiền lập tức kêu lên: “Hóa là đội trưởng nhận! Em còn đang thắc mắc nhiệm vụ biến mất nhanh thế!”

Lý Phược giọng châm chọc: “Tốc độ tay của đội trưởng nhanh thật đấy! Cũng là ‘nghệ nhân’ tay nghề cao khác……”

Hạ Sơ Kiến nhất thời hiểu hàm ý thô tục trong câu đó, cứ tưởng Lý Phược khen tốc độ rút súng, liền hùa theo: “Đội trưởng Diệp vốn dĩ rút s.ú.n.g nhanh nhất mà, chắc chắn là do thường xuyên luyện tập.”

Lý Phược và Tống Minh Tiền , lăn lộn. Tống Minh Tiền đến nỗi lăn từ sofa xuống đất. Lý Phược đang uống nước thì phun phì phì khắp nơi. May là gọi video, chứ gặp trực tiếp chắc ướt hết đối diện.

Bình Quỳnh hiểu ý, xòa : “Tiểu Sơ Kiến, mấy lời em đừng tiếp lời, lời ý !”

Diệp Thế Kiệt trừng mắt Lý Phược: “Sơ Kiến còn thành niên, dám linh tinh mặt em ?”

Lý Phược kêu oan: “Đội trưởng Diệp! Em nhịn đến giờ mới đấy chứ! Tiểu Sơ Kiến rõ ràng mới thành niên mà!”

Diệp Thế Kiệt: “……”

Quên béng mất. Hắn đỏ mặt, nghiêm giọng: “Cậu cũng mới thành niên ? Cậu bao nhiêu tuổi ? Em bao nhiêu? —— Còn bậy nữa là cô Hạ hỏi tội đấy!”

Diệp Thế Kiệt lôi Hạ Viễn Phương dọa, Lý Phược mới chịu thu liễm đôi chút. Hắn , vuốt nhẹ đuôi lông mày: “Biết , !”

Diệp Thế Kiệt lúc mới hỏi: “Ủa? Sao nhiệm vụ đột ngột khác nhận? Có các em cũng đang lén nhận nhiệm vụ ?”

Lý Phược, Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh vội vàng đ.á.n.h trống lảng, lướt qua chuyện .

Hạ Sơ Kiến thấy ấm lòng, các đồng đội đều vì cô mà cũng định lén nhận nhiệm vụ đó.

Cô lí nhí thừa nhận: “…… Em cũng thấy nhiệm vụ đó, vèo cái là mất tiêu. Hơn nữa, em còn nhắn hỏi đăng nhiệm vụ xem thể đổi tiền thưởng thành hai triệu tiền mặt ……”

Năm , cùng phá lên .

Lý Phược kéo dài giọng: “Tiểu Sơ Kiến, em thật thà quá đấy! Đã mặc cả đòi cao lên? Ví dụ như đòi 5 triệu, thế là mỗi chúng thành triệu phú còn gì?!”

Hạ Sơ Kiến: “!!!”

Trời ơi! Sao cô ngốc thế chứ?!

“…… thật ngu, thật sự đấy……” Hạ Sơ Kiến lẩm bẩm, lấy tay đ.ấ.m đấm trán .

Các đồng đội trận vang, kênh mã hóa của tiểu đội tràn ngập khí vui vẻ. Diệp Thế Kiệt cũng nhịn theo.

Chờ đủ, Diệp Thế Kiệt mới : “Được , chốt nhé, tất cả đều tham gia ?”

.” Mọi đồng thanh trả lời.

Diệp Thế Kiệt phân công: “Vậy , tiên phác thảo kế hoạch nhiệm vụ. Anh và Tống Minh Tiền sẽ quận Đại Phủ để chuẩn .”

“Lý Phược dựa thông tin chúng phác thảo, chuẩn trang cần thiết.”

“Chị Tài và Sơ Kiến tìm lý do hợp lý để cô Hạ đồng ý cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-116-toi-that-ngu-that-su-day.html.]

Hạ Sơ Kiến: “……”

Cô thở dài: “Rõ ràng nhiệm vụ của em và chị Tài là khó nhất.”

Thuyết phục Hạ Viễn Phương cho cô rời thành Mộc Lan đến quận Đại Phủ nhiệm vụ, đối với Hạ Sơ Kiến mà , khi còn khó hơn thi đỗ đại học gấp mấy .

Bắt đầu từ ngày mai, thứ Hai, Hạ Sơ Kiến bước kỳ nghỉ đông kéo dài một tháng. Đây cũng là thời gian Hạ Viễn Phương chuẩn nhiều bài tập bổ trợ bắt cô . Hạ Sơ Kiến ngại bài mỗi ngày, nhưng cũng thể ngày nào cũng chỉ cắm đầu bài vở ……

Cô cũng là phụ nữ sự nghiệp, tuy nghề nghiệp là g·iết ……

À …… nghề nghiệp của cô là thợ săn tiền thưởng.

Diệp Thế Kiệt, Tống Minh Tiền và Lý Phược đều offline để chuẩn . Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh vẫn nán trò chuyện trong kênh mã hóa.

“Chị Tài, bình thường chị dùng lý do gì để rời nhà nhiệm vụ thế?” Hạ Sơ Kiến cẩn thận học hỏi kinh nghiệm.

“Còn lý do gì nữa? Công ty cử công tác chứ .” Bình Quỳnh nhún vai.

Nhà cô đông chị em, cũng nghèo như nhà Hạ Sơ Kiến. từ khi cô trở thành tiến hóa gen và gia nhập Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, kinh tế và địa vị xã hội của gia đình cô cải thiện đáng kể. Tuy nhiên, nhà cô cũng thợ săn tiền thưởng. Họ đều tưởng cô nhân viên kinh doanh cho một công ty thương mại.

Đương nhiên, công ty thương mại là công ty ma do Diệp Thế Kiệt lập danh nghĩa tiểu đội để thuận tiện cho việc nhiệm vụ.

Gia đình Lý Phược và Tống Minh Tiền cũng giống gia đình Bình Quỳnh, đều tưởng hai họ việc đàng hoàng ở công ty thương mại . Làm nhân viên công ty thương mại, thường xuyên công tác, vài ngày, về là tiền, nên nhà họ thể tin.

Còn Diệp Thế Kiệt sống một nên cần báo cáo hành tung nghề nghiệp với ai.

Hạ Sơ Kiến duy nhất là cô cô bệnh nặng viện, ai quản cô. Giờ cô cô khỏi bệnh xuất viện, thợ săn tiền thưởng ở Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, nên cô cũng dễ dàng.

Hạ Viễn Phương tuy ngoài mặt phản đối cô tiếp tục nghề , nhưng hiện tại đang là giai đoạn nước rút thi đại học, bà chắc chịu thả cô . Hơn nữa, cô cũng thể thẳng với Hạ Viễn Phương là g·iết Phàn Thành Tài.

Hạ Sơ Kiến vắt óc suy nghĩ lý do, : “Hay là chúng nhận một nhiệm vụ đơn giản nào đó của Hiệp hội yêu cầu đến quận Đại Phủ, đó dùng nhiệm vụ để che giấu nhiệm vụ , ?”

Càng nghĩ càng thấy phấn khích: “Hơn nữa, chúng còn thể nhân cơ hội kiếm trang miễn phí từ Hiệp hội, thậm chí cả lộ phí quận Đại Phủ nữa!”

Mắt Bình Quỳnh sáng lên: “Ý kiến đấy! Mau hệ thống Hiệp hội xem thử!”

Nhiệm vụ của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ phân theo khu vực cụ thể. Người địa phương ưu tiên nhận nhiệm vụ địa phương, đương nhiên cũng dựa năng lực của tiểu đội để xếp thứ tự ưu tiên.

Trước tiểu đội của Hạ Sơ Kiến xếp hạng năng lực chót bảng, nên nhận những nhiệm vụ rác rưởi ở địa phương mà khác chê. Họ những nhiệm vụ tầng đáy suốt ba năm, mỗi kiếm chẳng bao nhiêu tiền, còn chia ……

Mãi đến năm nay mới nhận hai nhiệm vụ tưởng rác rưởi mà vớ bở. Đó là nhiệm vụ cấp Đinh tiêu diệt bọn b·uôn n·gười, giải cứu nạn nhân, và nhiệm vụ cấp Canh hái Huyết Kỳ Lân trong Rừng rậm Dị thú.

Hai nhiệm vụ giúp tiểu đội của họ nhảy vọt trở thành tiểu đội chiến lực mạnh nhất thành Mộc Lan, thậm chí là cả Quy Viễn Tinh. Hiện tại họ thể thoải mái chọn lựa nhiệm vụ. Người khác chỉ thể nhận những gì họ chừa .

Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh cùng mở trang web mã hóa nội bộ của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, bấm mục “Nhiệm vụ”. Ở đây, danh sách nhiệm vụ liên tục cập nhật theo địa điểm và độ khó. Không ngày nào cũng nhiệm vụ mới, phụ thuộc nhu cầu bên . Tầng lớp quản lý của Hiệp hội chịu trách nhiệm tìm kiếm mối ăn, còn họ là thành viên chỉ việc thực hiện.

Hai đang lướt danh sách nhiệm vụ thì đột nhiên một nhiệm vụ từ quận Đại Phủ xuất hiện.

“Nhiệm vụ cấp Ất: Âm thầm bảo vệ một quý nữ đến quận Đại Phủ du ngoạn.

Thời hạn nhiệm vụ: Sáu ngày (từ 26/12 đến 31/12).

Yêu cầu nhiệm vụ: Bắt buộc hai hoặc nhiều hơn hai thành viên nữ tham gia.

Thù lao nhiệm vụ: 6 triệu đồng Bắc Thần.”

Bình Quỳnh thấy con thù lao mà trợn tròn mắt. Cô lẩm bẩm: “…… Ai thế ? Công chúa ? Thuê vệ sĩ ngầm một tuần mà tốn những 6 triệu!”

Hạ Sơ Kiến thấy nhiệm vụ , chẳng cần suy nghĩ nhiều, ngón tay như ý thức riêng, lập tức bấm nhận.

Nhiệm vụ cấp Ất thuộc loại nhiệm vụ cao cấp trong hệ thống Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ Bắc Thần. Chỉ những tiểu đội chiến lực mạnh nhất mỗi khu vực mới đủ tư cách nhận. Và tiểu đội của Hạ Sơ Kiến mới thăng hạng lên nhóm .

Nhờ nhanh tay lẹ mắt, nên dù là tiểu đội căn cứ ở thành Mộc Lan, họ vẫn nhận nhiệm vụ bên phía quận Đại Phủ.

Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh đều đang dùng tài khoản tiểu đội xem trang web nội bộ Hiệp hội. Vừa nhận xong, quang não lượng t.ử của cả đội đều nhận thông báo: Đã nhận nhiệm vụ cấp Ất 1234.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...