Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 113: Phúc khí buông xuống
Cập nhật lúc: 2025-12-18 15:10:57
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“…… Anh cảm thấy rau xào tỏi giống em, thể ăn cả đời……” Tống Minh Tiền gượng gạo .
“Xì! Ai thèm!” Bình Quỳnh trợn trắng mắt, ăn nốt miếng trái cây cuối cùng bắt đầu tấn công đĩa thịt kho tàu.
Hạ Viễn Phương họ ăn uống ngon lành, mỉm : “Cảm ơn giúp chăm sóc Sơ Kiến. Con bé tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện, là tiến hóa gen. , nếu , con bé thể sống sót qua ba năm .”
Hạ Sơ Kiến gật đầu lia lịa: “Cô cô đúng ạ! Lúc mới bắt đầu, em lợi hại như bây giờ ! Nhờ Đội trưởng Diệp, Phược, chị Tài và Tống liên tục cứu giúp! —— Đại ân lời nào cảm tạ hết , nào, em kính một ly!”
Nhân cơ hội, Hạ Sơ Kiến rót cho một ly rượu vang, định nếm thử.
Hạ Viễn Phương nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đón lấy ly rượu từ tay cô, : “Con đến tuổi uống rượu . —— Nào, để cô mặt Sơ Kiến nhà kính một ly!”
Bốn đồng đội dậy, cùng nâng ly đối ẩm với Hạ Viễn Phương.
Thư Sách
Uống cạn ly rượu, Lý Phược mới tủm tỉm : “Thực Tiểu Sơ Kiến lợi hại ngay từ đầu , em khiêm tốn đấy! Khiêm tốn thôi!”
Đây là lời đáp trả cho câu “Lúc mới bắt đầu, em lợi hại như bây giờ ” mà Hạ Sơ Kiến tự biên tự diễn. Mọi đều phá lên.
Hạ Sơ Kiến giả vờ như thấy, : “Khiêm tốn, khiêm tốn chút thôi. Trong thường thì em đúng là chút bản lĩnh. so với tiến hóa gen thì bì ……”
Nói đến đây, Tống Minh Tiền tiếc nuối xen : “Nói thật, giá như Sơ Kiến thể tiến hóa gen thì mấy……”
chỉ đến đó dừng . Nói nhiều quá thành xát muối lòng khác.
Đột nhiên, Bình Quỳnh reo lên: “Hôm nay là sinh nhật Sơ Kiến đúng ?!”
“Ôi chao, chúc mừng sinh nhật Sơ Kiến!”
“Sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Chúc mừng sinh nhật!”
Bốn đồng đội cùng nâng ly chúc mừng cô.
Hạ Sơ Kiến chớp mắt, lúc mới hiểu , hóa kiếm cớ đến họp chỉ là phụ, mục đích chính là để tổ chức sinh nhật cho cô! Thảo nào ai cũng mang theo quà cáp quý giá như !
Còn cả ông chủ hờ Tố Bất Ngôn nữa, chuyển khoản nhiều tiền như thế chắc cũng là vì sinh nhật cô chăng?
Kể từ khi cô cô lâm bệnh, còn ai tổ chức sinh nhật cho cô nữa…… Đương nhiên, cô cũng luôn giấu đồng đội về tuổi thật của . Mãi đến năm nay, họ mới .
Hạ Viễn Phương cũng ngạc nhiên, : “Các cháu thật lòng, cô đoán các cháu đột ngột đến đây chắc là vì lý do . Nào, cô một chiếc bánh sinh nhật, cùng ăn nhé.”
Nói , Hạ Viễn Phương bếp, mang chiếc bánh sinh nhật bà lén nướng .
Chiếc bánh đặt một đĩa sứ đen chân cao tinh xảo, bên đậy một cái nắp hình trụ sâu lòng. Khi nắp mở , mặt đều trợn tròn mắt, nín thở vì kinh ngạc.
Đó là bánh sinh nhật ? Không, đó là một bức tranh sơn thủy hùng vĩ tráng lệ!
Toàn bộ phần cốt bánh là dãy núi phủ tuyết trắng xóa. Trên núi nở rộ hoa Bỉ Ngạn rực rỡ, từng đàn dị thú đủ màu sắc chạy nhảy trong rừng, bay lượn giữa mây mù. Một dòng sông lớn uốn lượn từ đỉnh bánh xuống tận chân đế, tựa như rồng cuộn.
“Đẹp quá! Loại bánh kem , từng thấy, từng thấy bao giờ!”
“ chụp đăng lên Tinh Võng mới !” Tống Minh Tiền lập tức mở quang não lượng tử.
Hạ Viễn Phương nhẹ nhàng nhưng kiên quyết ngăn : “Đừng, cái cô riêng cho Sơ Kiến, khác học lỏm mất.”
Đã là lời của Hạ Viễn Phương, Tống Minh Tiền đành thôi chụp nữa. Hắn tiếc nuối lắc đầu: “Tác phẩm nghệ thuật thế mà lưu chút gì…… Phí phạm của trời…… Phí phạm của trời quá……”
Hạ Viễn Phương đưa con d.a.o cắt bánh cho Hạ Sơ Kiến: “Nào, con cắt mời .”
Hạ Sơ Kiến cảm thấy vô cùng hãnh diện, cố gắng giữ vẻ “ gì ghê gớm” nhưng giấu nổi niềm tự hào ánh lên trong mắt.
Cô nhận lấy dao, cắt chiếc bánh sinh nhật như thần thoại thành sáu phần đều , đặt lên những chiếc đĩa sứ đen cùng bộ.
Bình Quỳnh chờ nữa, liếc mắt trúng miếng bánh hình con chim đỏ, reo lên: “Con chim đỏ từ quả Bình Minh ạ? Cháu thích ăn nhất món !”
Hạ Viễn Phương gật đầu: “ là quả Bình Minh đấy.”
Hạ Sơ Kiến đưa miếng bánh đó cho Bình Quỳnh. Diệp Thế Kiệt, Tống Minh Tiền và Lý Phược đợi cô phục vụ, tự giác lấy mỗi một đĩa và bắt đầu thưởng thức.
Chẳng mấy chốc, bàn chỉ còn hai đĩa, một của Hạ Sơ Kiến, một của Hạ Viễn Phương.
Hạ Viễn Phương đẩy đĩa bánh hình đóa hoa Bỉ Ngạn chỉnh đến mặt Hạ Sơ Kiến, âu yếm : “Miếng là dành riêng cho con.”
Vì miếng bánh đó hình hoa Bỉ Ngạn - biểu tượng vết bớt mặt Hạ Sơ Kiến, nên các đồng đội đều ý tứ ai tranh giành.
Hạ Sơ Kiến tít mắt nhận lấy, xúc một thìa to, ăn trọn bông hoa Bỉ Ngạn. Cô nheo mắt , miệng kêu “ưm” một tiếng đầy thỏa mãn.
“Cô cô, hoa Bỉ Ngạn vẫn bằng nếp cẩm đỏ đúng ạ? —— Ngon quá mất! Ăn bao nhiêu cũng chán!”
Hạ Viễn Phương mỉm : “Chút nếp cẩm đỏ cuối cùng trong nhà đấy, ăn cũng còn nữa .”
“…… Hết ạ? Nếp cẩm đỏ đúng là hiếm thấy, cháu siêu thị cũng chẳng thấy bán.” Tống Minh Tiền lẩm bẩm, cố gắng nhai thật chậm để hương vị thơm ngon lưu lâu hơn trong miệng.
Hạ Sơ Kiến thầm nghĩ, cô cũng từng thấy nếp cẩm đỏ trong siêu thị Tinh Võng, nhưng từ khi cô bắt đầu ký ức, sinh nhật năm nào cô cô cũng dùng nếp cẩm đỏ món ngon cho cô. Không bà kiếm ở .
Hơn nữa, nếp cẩm đỏ hương vị thật đặc biệt, chỉ thể dùng từ "tan ngay trong miệng" để hình dung, mang theo chút vị ngọt thanh nhẹ, ăn xong cảm thấy cả khoan khoái vô cùng. Luồng ấm áp và êm dịu trôi xuống cổ họng, ăn một miếng là say, chẳng khác gì rượu ngon.
Hạ Sơ Kiến uống rượu bao giờ, nhưng cô cảm thấy rượu ngon nhất chắc cũng chỉ đến thế thôi.
Ăn xong một miếng bánh, cô liền “say ngất” ngay bàn ăn.
Nhìn Hạ Sơ Kiến thở đều đều chìm giấc ngủ, Hạ Viễn Phương dở dở giải thích: “Mọi đừng ngại, Sơ Kiến nhà cô ‘say đường’ đấy.”
“Say đường?”
“Ừ, con bé ăn quá nhiều đồ ngọt, chỉ cần ăn nhiều một chút là sẽ ‘say’.” Hạ Viễn Phương , cố gắng đỡ Hạ Sơ Kiến dậy.
Hạ Sơ Kiến cao 1m75, kiểu liễu yếu đào tơ, Hạ Viễn Phương mới ốm dậy sức yếu nên nhất thời đỡ nổi cô.
Bình Quỳnh vội vàng giúp một tay. Cô nàng khỏe hơn Hạ Viễn Phương nhiều, bế bổng Hạ Sơ Kiến lên theo kiểu công chúa, đưa phòng ngủ. Bình Quỳnh từng thấy căn phòng ngủ mới qua video call nên quen cửa quen nẻo đặt Hạ Sơ Kiến lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-113-phuc-khi-buong-xuong.html.]
Hạ Viễn Phương theo , giúp cô đắp chăn. Sau đó hai rón rén , khẽ khàng khép cửa .
Ra ngoài, thấy thích đồ ăn như , Hạ Viễn Phương thêm hai món ăn vặt gia đình: bánh rán mặn và váng đậu tam tiên. Hai món khiến các thành viên tiểu đội ăn đến no căng bụng, còn gói mang về mới chịu thôi.
Lúc họ về gần bốn giờ chiều. Trời bên ngoài tối đen như mực. Bốn rời khỏi tòa nhà Hạ Sơ Kiến ở, con đường nhỏ hẹp chỉ đủ một qua. Tuy môi trường bên ngoài tồi tàn nhưng bên trong căn hộ cũng tệ.
Lý Phược cảm thán: “Cuối cùng Tiểu Sơ Kiến cũng một mái nhà hồn.” Trước cô sống trong phòng tạp vật tầng một, họ tuy nhưng thấy nhiều từ bên ngoài.
Diệp Thế Kiệt cũng : “Không ngờ cô cô của Sơ Kiến …… khí chất đến thế.” Giống hệt những đồng nghiệp của bố mà từng gặp hồi nhỏ, thậm chí phong thái trí thức còn đậm nét hơn cả những giáo sư đại học uyên bác. Đôi mắt bà như chứa đựng trí tuệ vô tận nhưng hề tỏ bề kiêu ngạo. Điểm ngay cả vị học giả nổi tiếng đế quốc từng là cấp của bố cũng sánh bằng.
Tống Minh Tiền mỉm : “Tuy Tiểu Sơ Kiến học dốt, nhưng cảm thấy cô cô kèm cặp, chắc chắn em sẽ thi đỗ đại học.”
Nếu là khi gặp Hạ Viễn Phương, Tống Minh Tiền , Bình Quỳnh chắc chắn sẽ bĩu môi khinh thường mỉa mai vài câu. hiện tại, cô chỉ lặng lẽ gật đầu, u ám : “…… Nếu một cô như thế, cũng thể thi đỗ đại học.”
“Không . Cô đỗ đại học cũng chê cô .” Tống Minh Tiền hì hì, xoa đầu cô.
“Cút ngay! Đừng rối tóc bà, hôm nay mới đấy!” Bình Quỳnh lườm , vội vàng vuốt tóc.
Bốn khỏi khu dân cư, đầu khu chung cư cũ nát lạc hậu nữa.
Diệp Thế Kiệt hỏi: “…… Mọi thấy ai say đường như Tiểu Sơ Kiến ?”
“Chưa, đầu tiên thấy đấy.”
“ cũng thế, em ngủ mê mệt mấy tiếng đồng hồ liền.”
Chờ họ , Hạ Viễn Phương phòng ngủ của Hạ Sơ Kiến xem tình hình. Hạ Sơ Kiến ngủ say, trán còn lấm tấm mồ hôi. Trong phòng nóng nhưng cô đá tung chăn .
Hạ Viễn Phương lặng lẽ đắp chăn cho cô. Trong bóng tối, bà khẽ thì thầm: “…… Phải , nếp cẩm đỏ cuối cùng cũng hết sạch ……”
……
Tại khu phía Đông thành Mộc Lan, trong căn hộ áp mái sang trọng rộng mênh m.ô.n.g tầng thượng một tòa nhà chọc trời xây bằng vật liệu mới nhất. Tông Nhược An mặc quần âu ôm dáng, sơ mi trắng và áo ghi lê, cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ là đêm đông lạnh giá nhưng cũng là chốn nhân gian rực rỡ ánh đèn. Ánh mắt Tông Nhược An dừng ở những ánh đèn neon lấp lánh các tòa cao ốc mà hướng về một khu dân cư thấp bé nào đó. Nơi đó cũng ánh đèn, nhưng rực rỡ như khu phía Đông.
Tông Nhược An do dự cả ngày, cuối cùng khi ngày hôm nay sắp trôi qua, gửi cho Hạ Sơ Kiến một tin nhắn.
【 Tông Nhược An 】: Hạ Sơ Kiến, sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng em trưởng thành!
Sau đó chuyển khoản cho cô 88.888 đồng Bắc Thần quà sinh nhật. Kèm theo lời nhắn: Đây là tiền gốc và tiền lãi cà phê của em từ đến giờ.
……
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp ở trung tâm quận Đại Phủ, cách thành Mộc Lan hàng chục vạn cây , một đám ăn mặc sang trọng, đeo đầy trang sức đắt tiền đang tụ tập đầy phấn khích.
“Thực sự Cầu phúc sư của Liên minh Quang Minh Chi Linh đến ?”
“Đương nhiên là thật! Hai vị Cầu phúc sư linh nghiệm lắm. Người của ở Đế đô Bắc Thần từng bảo, ngay cả ở Đế đô cũng khó mời họ cầu phúc đấy!” Người chuyện vẻ mặt đầy tự hào.
“Nghe tổ chức từ thiện Quang Minh Chi Linh cực kỳ khó gia nhập, chỉ cần tài sản ròng nhất định mà còn địa vị xã hội nữa!”
“Hơn nữa dù gia nhập thì đa phần cũng chỉ là thành viên thường. Phải tích lũy công đức nhất định mới thăng lên Người Dẫn Đường.”
“Phải lập công lớn mới thăng Cầu phúc sư!”
“Thực , Cầu phúc sư còn Hộ Đạo Giả……”
“Hộ Đạo Giả mới thực sự là nhân vật hiếm khó tìm, ai từng gặp mặt.”
“Cũng thể thế, Phàn gia từng gặp một vị, còn mời ngài lễ Ma Kha Giới, từ đó việc kinh doanh đang thua lỗ triền miên của Phàn gia bỗng phất lên như diều gặp gió, bao giờ lỗ nữa……”
“ đúng ! cũng thế! Thời cụ cố Phàn gia, ăn suýt chút nữa thì tán gia bại sản, đúng kiểu nghề nào hỏng nghề nấy, thể gọi là ngọn đèn chỉ đường cho sự sụp đổ của các ngành nghề!”
“ từ khi gia chủ Phàn gia mời Hộ Đạo Giả của Liên minh Quang Minh Chi Linh lễ Ma Kha Giới cho tòa nhà thương mại mới xây, Phàn gia liền trở thành biến cát thành vàng thương trường! —— Trang phục Phàn thị chính là bắt đầu bán chạy khắp Quy Viễn Tinh từ lúc đó!”
“Giờ chỉ bán chạy ở Quy Viễn Tinh, còn thâm nhập cả thị trường Tàng Qua Tinh ……”
“Tàng Qua Tinh?! Đó chẳng là hành tinh mỏ khoáng sản của Quyền thị ?! —— Phàn gia móc nối cả với Quyền thị ?!”
Người giấu nổi sự ngưỡng mộ tột độ pha lẫn chút ghen tị trong giọng .
Đại sảnh biệt thự cao cấp tuy rộng lớn nhưng vì quá đông nên chật ních. Dù ai cũng cố hạ thấp giọng chuyện nhưng tiếng ồn ào vẫn vang lên ong ong khắp nơi.
Phàn Thành Tài mặc bộ lễ phục trắng thẳng thớm kiểu quân phục, cùng cả Phàn Thành Nghi hành lang vòng cung tầng hai, tay cầm ly rượu vang đỏ, xuống đám đông ồn ào đại sảnh. Trên khuôn mặt kiêu ngạo, giấu kín một tia điên cuồng.
“Anh cả, nhận tin, biệt thự của chúng ở thành Mộc Lan Cục Đặc An tịch thu .” Phàn Thành Tài khẽ , vẻ mặt thoáng chút bất an và sợ hãi.
Phàn Thành Nghi hừ nhẹ, nụ dữ tợn: “Anh từ sớm .”
“Anh coi như là . Tịch thu thì tịch thu thôi…… Ai sợ chứ…… Chỗ đó chỉ là biệt thự phụ, chẳng đồ gì quan trọng.”
“Cứ đợi đấy, qua năm mới, sẽ khiến Cục Đặc An nôn hết những gì chúng nuốt !” Phàn Thành Nghi để tâm đến hành động của Cục Đặc An.
Thấy cả bình thản như , Phàn Thành Tài mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chuyển chủ đề: “Anh cả, hôm nay mời mấy Cầu phúc sư của Liên minh Quang Minh Chi Linh ?”
Gương mặt Phàn Thành Nghi lộ nụ thành kính: “Vận may , mời hai vị. Nghe năm nay phúc khí đến sớm hơn, cần đợi đến năm mới, qua ngày 24 tháng 12 là phúc khí sẽ giáng lâm. Bây giờ chúng thỉnh Cầu phúc sư để đón phúc khí thôi.”