Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 112: Tú sắc khả xan

Cập nhật lúc: 2025-12-18 15:10:56
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình Quỳnh mút nước quất mật ong đầu ngón tay, tiếc rẻ : “…… Nếu thực sự tay, thì cần trang cực mới .”

Lý Phược Diệp Thế Kiệt, hỏi: “Đội trưởng Diệp thấy thế nào?”

Diệp Thế Kiệt c.ắ.n một miếng bánh quẩy, nhai rau ráu một lúc mới đáp: “…… Cũng đúng, bỏ .”

Hạ Sơ Kiến thầm tính toán trong lòng.

Không nghĩ đến việc tự tìm cơ hội g·iết Phàn Thành Tài, nhưng đối phương về quận Đại Phủ, cô cô xuất viện, hành động của cô hạn chế nhiều, nhất thời nghĩ cách. Hiện tại cơ hội từ bảng săn g·iết, cô nên tận dụng……

kéo đồng đội xuống nước. Cô hành động một .

Tiện thể kiếm chút tiền, thể mua một căn nhà hơn ở khu bên cạnh để cô cô sống thoải mái hơn. Cũng thể mua những loại rượu vang, mỹ phẩm dưỡng da mà cô cô thích, và cả những món đồ cô từng khao khát nhưng thể .

Hạ Sơ Kiến nghĩ , nhưng ngoài mặt tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài : “Có lẽ Phàn Thành Tài tận. Mọi nghĩ xem, đăng nhiệm vụ lên bảng săn g·iết rốt cuộc ý đồ gì?”

Bốn , trả lời thế nào.

Hạ Sơ Kiến tiếp: “Hắn chuyện, chắc chắn sẽ thuê thêm nhiều vệ sĩ, cũng cẩn trọng hơn. Cho nên, nhiệm vụ bảng săn g·iết thực là đang giúp đấy chứ?”

“Người đăng nhiệm vụ rốt cuộc là hận Phàn Thành Tài cố ý bảo vệ , cũng chừng ……”

Mọi ngơ ngác. Chỉ Lý Phược lẩm bẩm: “Chắc đến mức bảo vệ …… Tiền thưởng dù thấp thì cũng là nhiệm vụ bảng săn g·iết, là lấy mạng đấy.”

Hạ Sơ Kiến im lặng. Đương nhiên cô điều đó, cô chỉ cố ý để dập tắt ý định nhận nhiệm vụ của đồng đội mà thôi.

……

Lúc , tại tư dinh Phàn gia ở quận Đại Phủ, Phàn Thành Tài đang an dưỡng bỗng nổi trận lôi đình.

“Ai?! Thằng nào dám mua mạng tao! —— Mạng ông đây chỉ đáng hai triệu thôi ?! Thế là sỉ nhục quá đáng!”

“Nhị thiếu, ngài hãy nghĩ theo hướng tích cực, giá thấp thế , nguy hiểm cao, sẽ chẳng thợ săn tiền thưởng cao tay nào nhận nhiệm vụ , đúng ? Đây là đang bảo vệ ngài đấy……”

Phàn Thành Tài đang giận tím mặt mới nguôi ngoai đôi chút, nhưng vẫn ấm ức.

Hắn chậm rãi về phía ghế sofa cửa sổ sát đất xuống. Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn phủ lên những tán tùng trúc xanh mướt. Bên ngoài là một bể bơi lộ thiên bao quanh bởi cây cối, hệ thống sưởi địa nhiệt tự động. Sương trắng lảng bảng mặt nước xanh biếc tựa chốn bồng lai.

Nhìn cảnh như , cơn giận trong lòng Phàn Thành Tài mới tan biến. Hắn hừ một tiếng, cầm ly rượu trắng nồng độ cao nhấp một ngụm, thủng thẳng : “Điều tra cho ông, xem rốt cuộc là kẻ nào lấy mạng ông!”

“…… Nhị thiếu, nhiệm vụ bảng săn g·iết qua kiểm duyệt của Sở Tư pháp. Người của chúng vẫn cài cắm đó……”

Phàn Thành Tài uống cạn ly rượu, ném mạnh chiếc cốc gốm thô xuống sàn. "Choang" một tiếng, chiếc cốc đắt tiền vỡ tan tành.

Hắn gằn: “Vậy mục tiêu tiếp theo của chúng chính là Sở Tư pháp! —— Gọi Cục trưởng Sở Khiển trách đến đây, tao chuyện với lão!”

Hắn chỉ là Phó Cục trưởng Sở Khiển trách quận Đại Phủ, nhưng thái độ lúc cứ như bố của Cục trưởng .

Thuộc hạ của cũng chẳng thấy , lập tức nhắn tin cho Cục trưởng Sở Khiển trách, yêu cầu ông đến Phàn phủ ngay lập tức.

Trước chỉ cần triệu tập là Cục trưởng Sở Khiển trách chạy nhanh như bay, nhưng ông thái độ khác thường. Ông đến ngay mà chỉ nhắn rằng đang bận ứng phó với Cục Thông tin của Cục Đặc An, tạm thời thời gian đến Phàn phủ, đợi xong việc sẽ đến thỉnh an gia chủ Phàn gia .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-112-tu-sac-kha-xan.html.]

Thuộc hạ của Phàn Thành Tài thấy tin nhắn , trong lòng thót lên một cái, cảm thấy biến. Hắn liếc trộm Phàn Thành Tài, nhỏ giọng báo cáo: “Nhị thiếu, Cục trưởng ông đang bận ứng phó nhiệm vụ của Cục Đặc An, tạm thời đến ……”

Câu về việc thỉnh an gia chủ Phàn gia, rõ ràng là nể mặt Phàn Thành Tài, ý là: tao cùng chiếu với bố mày, mày đừng mà "heo cắm hành mũi giả voi".

Dù tên thuộc hạ dám câu cuối cùng , nhưng Phàn Thành Tài vẫn chịu nổi sự coi thường . Hắn quen tiểu hoàng đế hô mưa gọi gió ở Quy Viễn Tinh .

Phàn Thành Tài bật dậy, ngạo nghễ quát: “Lão nếu bây giờ đến thì cả đời đừng hòng đến nữa! Cục trưởng Sở Khiển trách thể đổi ! Lão tưởng lão là thể thế ?! —— Ở cái Quy Viễn Tinh , Phàn Thành Tài tao bao giờ sợ ai ?!”

……

Cơm trưa của Hạ Viễn Phương xong.

Vì các đồng đội của Hạ Sơ Kiến đến khá đột ngột nên bà chuẩn nhiều, chỉ dùng thịt heo và thịt bò mua ở siêu thị gần nhà mấy món gia đình đơn giản.

Một món thịt kho tàu, một món bò hầm, rau xanh xào tỏi và một đĩa trái cây thập cẩm. Tuy món ăn nhiều loại nhưng lượng lớn. Riêng thịt kho tàu bốn bát tô. Bò hầm hai niêu đất lớn. Rau xào tỏi ít hơn chút, chỉ một đĩa. Trái cây thập cẩm hai đĩa đặt ở hai đầu bàn.

Các đồng đội giúp dọn bàn ăn. Ban đầu còn khách sáo, rối rít cảm ơn Hạ Viễn Phương, miệng lúc nào cũng “cô Hạ, cô Hạ” thiết.

khi bắt đầu ăn, họ lập tức hương vị thơm ngon từng chinh phục. Họ từng ăn thịt heo, thậm chí là thịt heo rừng nấm cục đen thượng hạng, nhưng bao giờ ăn món thịt kho tàu nào ngon đến thế! Mà đây chỉ là thịt heo nuôi bình thường.

Họ cũng từng ăn thịt bò, thậm chí là thịt bò một sừng đồn đại là tăng cường tinh thần lực, nhưng so với món bò hầm , thịt bò một sừng nhạt nhẽo như nước ốc.

Quan trọng nhất là, những món ăn gia đình bình thường gợi lên trong mỗi những cảm xúc khác .

Diệp Thế Kiệt ăn thịt kho tàu, cảm giác như trở về thời thơ ấu, khi bố còn sống, mỗi ngày về, khoảnh khắc hạnh phúc nhất là cả nhà quây quần bên ăn bữa cơm nấu. Dù tay nghề xuất sắc, nhưng qua lăng kính ký ức, mỗi món ăn bà đều trở thành mỹ vị vô song.

Lý Phược nuốt miếng bò hầm, như thấy cô bé bên hồ năm nào, bước tới nhẹ nhàng an ủi, cô bé từ từ dựa lòng …… Mỹ thực như mỹ nhân, tú sắc khả xan (vẻ thể cơm).

Tống Minh Tiền cảm nhận khá lạ, thấy món rau xanh xào tỏi ngon nhất, vì món hiện tại là tốn kém nhất. Rau xanh mùa đông, loại trồng công nghiệp, cực kỳ hiếm . Mùi tỏi đặc trưng , giống như một nào đó, hăng nồng nhưng khiến rung động.

Bình Quỳnh thích nhất là trái cây thập cẩm. Tuy cô cũng thích thịt kho tàu và bò hầm, nhưng đĩa trái cây đơn giản là thứ cô từng khao khát nhiều khi còn nhỏ, nhưng luôn nhường cho các em.

Thư Sách

Cô ăn ngấu nghiến, cho đến khi Tống Minh Tiền gắp thịt kho và bò hầm đầy ắp bát cô.

“…… Đừng ăn trái cây mãi thế, no .” Tống Minh Tiền nhỏ giọng nhắc nhở.

Bình Quỳnh lườm , đáp trả: “Thế còn ? Sao cứ ăn rau mãi thế? Ăn rau mà no ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...