Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 103: Trở lại hiện tr·ường v·ụ án
Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:41:55
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy thì thành vấn đề. Chỉ cần mang đến bộ phận quản lý thông tin của Cục Đặc An để format , chủ sở hữu mới của quang não lượng t.ử sẽ chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào đối với những dữ liệu lưu trữ đó.”
Hạ Viễn Phương đầy ẩn ý: “Vị Thượng tá Tông chắc chắn am hiểu về lĩnh vực .”
Hạ Sơ Kiến bừng tỉnh đại ngộ: “ , Thượng tá Tông hình như là nhân vật lớn ở Cục Thông tin thuộc Cục Đặc An mà.”
Hai đang chuyện thì Thẩm Quân Dịch trở phòng bệnh của Vương Nghi Tiếu. Không ngờ bước , thấy một bác sĩ đang phủ vải trắng lên bà .
“Chuyện gì thế ?” Thẩm Quân Dịch bước nhanh đến bên giường bệnh Vương Nghi Tiếu.
Các thiết bên cạnh giường bệnh đều hiển thị những đường thẳng tắp. Điều nghĩa là bệnh nhân đ·ã ch·ết, chỉ sinh tồn về .
Vị bác sĩ vội giải thích: “Bác sĩ Thẩm, là do nhà bệnh nhân ký cam kết từ bỏ điều trị.”
“Nhanh như từ bỏ ?!” Thẩm Quân Dịch ngạc nhiên ngẩng lên, “Đưa cam kết cho xem.”
Vị bác sĩ mở hệ thống bệnh viện quang não lượng tử, chia sẻ bản cam kết cho Thẩm Quân Dịch.
Thẩm Quân Dịch lướt nhanh qua, phát hiện cả chồng và bố đẻ của Vương Nghi Tiếu đều ký tên. Tâm trạng bỗng chốc trở nên vi diệu.
Hạ Viễn Phương chồng con, cũng bố bên cạnh, chỉ một cô cháu gái vị thành niên. khi bà rơi cảnh tương tự, cô cháu gái thà bán nhà cũng quyết tâm để bà viện điều trị. Dù hy vọng mong manh, dù một xu dính túi.
Còn Vương Nghi Tiếu, là giáo viên cấp ba, chồng nghề nghiệp định, bố thậm chí còn nghỉ hưu. Ở thành Mộc Lan, họ thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới bình dân. Vậy mà họ lập tức từ bỏ hy vọng sống của bà .
Nhìn đồng hồ, từ lúc kết thúc phẫu thuật đến giờ mới chỉ vỏn vẹn 40 phút. Gia đình quả thực chần chừ một giây nào để từ bỏ việc cứu chữa cho Vương Nghi Tiếu.
“Vậy thì giấy chứng t·ử , ký tên là .” Thẩm Quân Dịch tên xuất hiện giấy chứng t·ử của Vương Nghi Tiếu. Bà cũng tiến hóa gen, nên cần một bác sĩ chuyên khoa như ký xác nhận.
Vị bác sĩ lời, chuẩn giấy tờ.
Thẩm Quân Dịch sang chiếc tủ đầu giường cạnh Vương Nghi Tiếu. Ở đó một túi trữ vật bán trong suốt, đựng bộ đồ đạc của bà khi nhập viện, bao gồm quần áo, trang sức và cả chiếc đồng hồ quang não lượng tử.
Ngón tay Thẩm Quân Dịch lướt nhẹ qua túi trữ vật, dừng một thoáng chiếc đồng hồ quang não. Vô thanh vô tức, một luồng tinh thần lực bùng phát, phá hủy con chip lưu trữ trung tâm của quang não.
Chỉ cần chip lưu trữ phá hủy thì dù là đại sư phần cứng phần mềm giỏi nhất cũng bó tay, thể khôi phục bất kỳ nội dung nào trong chiếc quang não . Đương nhiên, bao gồm cả những “bức ảnh” khiến Hạ Viễn Phương phẫn nộ.
Thẩm Quân Dịch thu tay , đút túi áo blouse trắng, bước ngoài.
Trở về văn phòng, với Hạ Viễn Phương và Hạ Sơ Kiến: “Chậm một bước , nhà Vương Nghi Tiếu ký cam kết từ bỏ điều trị. Bà mới qua đời.”
Hạ Viễn Phương: “……”
Hạ Sơ Kiến: “!!!”
“Gia đình Vương Nghi Tiếu từ bỏ nhanh thế ?! Em còn tưởng ít nhất cũng đợi một năm chứ?!”
“Mười vạn một năm tiền điều trị, nhà họ lo . cũng sẽ khánh kiệt gia sản. Có lẽ họ chuyện vô ích.” Thẩm Quân Dịch bình thản .
Hắn Hạ Viễn Phương: “…… Quang não lượng t.ử của Vương Nghi Tiếu hỏng đến mức thể phục hồi, hai yên tâm.”
Hạ Viễn Phương thở phào nhẹ nhõm, hàm súc : “Cảm ơn bác sĩ Thẩm.”
Hạ Sơ Kiến cũng hiểu ý, im lặng một lúc khẽ hỏi: “Quang não của Vương Nghi Tiếu hỏng thế nào ạ?”
Thẩm Quân Dịch mỉm : “ là tiến hóa gen, chút tinh thần lực.”
Hạ Sơ Kiến ngạc nhiên Thẩm Quân Dịch từ đầu đến chân. Trước mặt đàn ông nho nhã khoác áo blouse trắng, lấy cứu nhiệm vụ , cô cảm nhận khí thế cao ngạo thường thấy ở những tiến hóa gen.
Tuy cảm nhận tinh thần lực của họ, nhưng cô thể nhận thái độ khác biệt của họ đối với thường. Cảm giác vi tế, nhưng lúc nào cũng tiêu cực. Ví dụ như các đồng đội trong tiểu đội Thợ săn Ám Dạ của cô, dù đều là tiến hóa gen nhưng họ luôn bảo vệ cô - một thường.
khi đối mặt với những kẻ tiến hóa gen điều ác, cô cảm nhận rõ sự khinh bỉ và coi thường sâu sắc của chúng đối với thường.
Còn với Thẩm Quân Dịch, các vị đại lão ở Cục Đặc An, cô thấy sự đổi thái độ đó. Họ cư xử bình thường như bao khác, như những kẻ khác hận thể khắc lên mặt dòng chữ "Ta là tiến hóa gen, tinh thần lực" để bắt thường ngưỡng mộ. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa tiến hóa gen cấp cao và cấp thấp chăng?
Hạ Sơ Kiến thầm suy đoán, nhịn tò mò hỏi: “Bác sĩ Thẩm, cấp độ tinh thần lực của ngài là bao nhiêu?”
Hạ Viễn Phương giật , khẽ mắng: “Sơ Kiến! Sao hỏi câu như thế?”
Ở Đế quốc Bắc Thần, trừ khi đối phương tự nguyện , còn việc hỏi dò như là thất lễ. Giống như hỏi một bình thường lương tháng bao nhiêu .
Hạ Sơ Kiến lỡ lời, ngượng ngùng định xin .
Thẩm Quân Dịch thản nhiên đáp: “…… Chắc là cấp A.”
Hạ Sơ Kiến há hốc mồm, lẩm bẩm: “Trên cấp A? Trên cấp A là cấp gì ạ?”
Điều vượt quá hiểu của cô, thuộc về vùng kiến thức "mù tịt".
Hạ Viễn Phương cũng ngẩn : “Bác sĩ Thẩm, ngài cần trả lời con bé……”
“Không , hai ngoài.” Thẩm Quân Dịch sâu mắt bà, đó giải thích với Hạ Sơ Kiến: “Trên cấp A còn cấp S. Thực cấp S còn cấp cao hơn nữa, nhưng gặp bao giờ, cũng rốt cuộc là gì nên thể cho cháu .”
Hạ Sơ Kiến hoang mang: “…… Cấp S…… Bác sĩ Thẩm, ngài mà là cấp S……”
Vậy thì mấy vị ở Cục Đặc An chắc cũng đều là cấp S? Hạ Sơ Kiến sực nhớ đến chiếc mũ bảo hiểm thể chống tinh thần lực cấp A đỉnh cao của . Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ vẫn tin tức gì, lẽ định quỵt nợ?
Trong lúc Hạ Sơ Kiến đang ngẩn ngơ, Thẩm Quân Dịch : “Sơ Kiến, đến văn phòng chủ nhiệm lớp cháu xem thử, cháu giúp một việc ?”
Hạ Sơ Kiến hồn, tò mò hỏi: “Bác sĩ Thẩm đến văn phòng Vương Nghi Tiếu gì? Cháu thể giúp gì ạ?”
Thẩm Quân Dịch Hạ Viễn Phương, điềm tĩnh : “Vừa khi cấp cứu cho Vương Nghi Tiếu, phát hiện thời gian bà trúng độc chỉ trong vòng hai tiếng đổ . Kết hợp với lời kể của cháu, suy đoán Vương Nghi Tiếu lẽ trúng độc ngay tại văn phòng. Vì đến hiện trường đầu tiên để xem manh mối gì .”
Hạ Sơ Kiến: “…… Đương nhiên là , nhưng cháu giúp gì ạ?”
Thẩm Quân Dịch đáp: “ gây chú ý nên định với tư cách bác sĩ bệnh viện, mà …… lấy tư cách phụ của Sơ Kiến đến trường.”
Nếu lấy tư cách phụ của Hạ Sơ Kiến thì chắc chắn cần sự cho phép của Hạ Viễn Phương.
Hạ Viễn Phương hiểu ý Thẩm Quân Dịch, bất động thanh sắc : “Việc thành vấn đề, cũng đến trường gặp giáo viên của Sơ Kiến một .”
“…… Vương Nghi Tiếu c·hết mà.” Hạ Sơ Kiến bất lực , “Cô cô định gặp ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-103-tro-lai-hien-truong-vu-an.html.]
“Ba năm cấp ba của con chỉ mỗi Vương Nghi Tiếu là giáo viên?” Hạ Viễn Phương trúng phóc.
“Cũng đúng.” Hạ Sơ Kiến gật gù, “Vậy luôn bây giờ ạ?”
Thẩm Quân Dịch gật đầu: “Càng sớm càng .”
Nói , cởi áo blouse trắng, để lộ bộ đồ thường phục lịch lãm bên trong.
“ phi hành khí riêng, chúng cùng nhé.” Khi câu , Thẩm Quân Dịch về phía Hạ Viễn Phương.
Hạ Viễn Phương mỉm gật đầu: “Vậy phiền ngài.”
Ba rời khỏi bệnh viện, lên phi hành khí riêng của Thẩm Quân Dịch. Đây là một chiếc phi hành khí dân dụng vẻ ngoài bình thường. Hạ Viễn Phương đầu tiên loại phương tiện nên tò mò ngó khắp nơi.
Hạ Sơ Kiến bước lên cảm giác quen thuộc. Cô cũng vẻ tò mò quan sát xung quanh, hỏi: “Bác sĩ Thẩm, phi hành khí của ngài trông khá rộng đấy chứ.”
Trên bầu trời thành Mộc Lan thường xuyên các loại phi hành khí nhỏ bay qua, nhưng xét về thể tích thì cái nào to bằng chiếc của Thẩm Quân Dịch.
Thẩm Quân Dịch mỉm đáp: “Cũng tạm, phân khúc tầm trung thôi.”
Ánh mắt Hạ Sơ Kiến dừng ở mấy cánh cửa phía khoang . Thẩm Quân Dịch khởi động phi hành khí nhàn nhạt giải thích: “Đó là bếp nhỏ và phòng tắm.”
Hạ Sơ Kiến hiểu ngay. Chiếc phi hành khí và chiếc cô nhận từ Phùng Thiên Trảm lẽ cùng một loại. chiếc của Thẩm Quân Dịch rõ ràng cao cấp hơn chiếc của Phùng Thiên Trảm một bậc. Cô nhận điều qua lớp da bọc ghế. Cô nhưng gì.
Với loại phi hành khí , chỉ mất vài phút là về đến trường.
Trường Trung học 1 thành Mộc Lan một đất trống chuyên dành cho nhân viên hoặc phụ đỗ phương tiện giao thông. Đương nhiên, phi hành khí cá nhân cũng là một loại phương tiện, chỉ là ít sở hữu. Vì thế khu vực dành riêng cho phi hành khí quanh năm vắng vẻ.
Thẩm Quân Dịch hạ cánh xuống khu vực đó. Hạ Sơ Kiến là đầu tiên nhảy xuống. Thẩm Quân Dịch nhảy xuống thứ hai. Khi định đưa tay đỡ Hạ Viễn Phương thì Hạ Sơ Kiến nhanh chân hơn một bước, đưa tay về phía cô cô .
Hạ Viễn Phương tất nhiên là vịn tay Hạ Sơ Kiến để xuống. Thể lực của bà bằng hai , mới ốm dậy, nhưng nhờ bồi bổ bằng dịch dinh dưỡng cao cấp nên sức khỏe khá hơn nhiều.
Xuống xe, Hạ Viễn Phương lấy một chiếc khẩu trang đưa cho Hạ Sơ Kiến đeo , dặn: “Tạm thời đừng để nhận .”
……
Ba đến cổng trường cấp ba. Hạ Sơ Kiến xuất trình thẻ học sinh, giải thích với máy móc trí năng gác cổng rằng hai cùng là phụ của .
Trên hồ sơ học sinh của Hạ Sơ Kiến tên Hạ Viễn Phương nhưng tên Thẩm Quân Dịch. Tuy nhiên, Hạ Sơ Kiến nhanh trí bịa chuyện: “Đây là dượng tương lai của em.”
Hạ Viễn Phương: “……”
Bà nhíu mày, cảm thấy Hạ Sơ Kiến quá trớn.
Thẩm Quân Dịch thoáng lộ vẻ nhẹ, khó nhận , lướt qua trong đáy mắt biến mất.
Cổng trường do máy móc trí năng quản lý. Sau khi xác minh danh tính của Hạ Sơ Kiến và Hạ Viễn Phương, nó đăng ký tạm thời cho Thẩm Quân Dịch, quét kiểm tra đảm bảo họ mang theo vũ khí mới cho .
Vào trường, Hạ Sơ Kiến dẫn họ thẳng đến văn phòng của Vương Nghi Tiếu. Cánh cửa vẫn mở toang, giữ nguyên hiện trạng như lúc Vương Nghi Tiếu đưa cấp cứu hai tiếng .
khi ba đến cửa, họ phát hiện bên trong . Hơn nữa còn là quen.
Cả Hạ Sơ Kiến và Hạ Viễn Phương đều ngạc nhiên.
Trong phòng ba : Tông Nhược An, Lữ Kiên Bằng và một khác. Hạ Sơ Kiến chỉ Tông Nhược An và Lữ Kiên Bằng. Người thứ ba mặc đồng phục giống Lữ Kiên Bằng, cô đoán chắc cũng là thư ký của Tông Nhược An.
Hạ Sơ Kiến buột miệng: “Thượng tá Tông, Thiếu tá Lữ, hai ở đây?”
Tông Nhược An cũng ngạc nhiên Hạ Sơ Kiến đang đeo khẩu trang. Nếu cô lên tiếng thì chắc nhận .
để lộ mặt, chỉ mỉm nhẹ nhàng: “Là Hạ Sơ Kiến và bà Hạ, chào hai .”
Lữ Kiên Bằng gật đầu chào Hạ Sơ Kiến: “Cô bé Hạ, chào cô. Sao cô đến đây?”
Thư Sách
Lúc Hạ Viễn Phương bước lên chắn mặt Hạ Sơ Kiến, với Tông Nhược An: “Cháu gái học ở đây. Văn phòng là của giáo viên chủ nhiệm lớp con bé.”
“Vâng, . Hai tiếng , bà Vương Nghi Tiếu đột phát bệnh cấp tính khi đang chuyện với em Hạ Sơ Kiến và đưa bệnh viện.” Tông Nhược An , giơ tay xem quang não lượng tử, tiếp tục: “Vừa nhận tin, nhà Vương Nghi Tiếu ký cam kết từ bỏ điều trị, bà qua đời.”
Hạ Viễn Phương càng kinh ngạc: “Thượng tá Tông quả thật chuyện gì cũng .”
Hạ Sơ Kiến thì chẳng lạ lẫm gì. Hoắc Ngự Sân từng cho cô thấy thế nào là “cá nhân sự riêng tư mặt Cục Đặc An”.
lúc đó Hoắc Ngự Sân tra tung tích của Hạ Viễn Phương là vì họ đang điều tra Hạ Sơ Kiến. Nếu điều tra Hạ Sơ Kiến thì liên quan đến cô đều trong phạm vi điều tra. Là duy nhất và giám hộ của cô, Hạ Viễn Phương đương nhiên là đối tượng trọng điểm.
Vậy nên Hạ Sơ Kiến hiểu tại Cục Đặc An chú ý đến Vương Nghi Tiếu.
Cô nheo mắt hỏi: “Không ngờ Cục Đặc An quan tâm đến việc một giáo viên đột phát bệnh cấp tính như . Ba năm cô cô đột phát bệnh tại nhà mà chẳng thấy ai hỏi thăm.”
Tông Nhược An lập tức đáp: “Chúng chú ý đến nơi vì Vương Nghi Tiếu đột phát bệnh. Mà là vì chúng nhận tin báo nơi xuất hiện vật thể mang gen dị thường nên mới đặc biệt đến xem.”
Sắc mặt Lữ Kiên Bằng khẽ biến đổi. Hắn thầm nghĩ, Tông thiếu từ bao giờ giải thích những chuyện với ngoài? Cô bé Hạ cũng coi như lập kỷ lục .
trong văn phòng đều thu hút bởi thông tin “phát hiện vật thể mang gen dị thường” của Tông Nhược An nên ai chú ý đến biểu cảm vi diệu của Lữ Kiên Bằng.
Hạ Sơ Kiến lập tức bước nhanh đến bên cạnh Tông Nhược An, tò mò hỏi: “Vật thể mang gen dị thường là gì ạ? Các ngài lấy tin tức từ thế?”