Giang Hoài Tuyết và Mễ Bình đang đứng cạnh bồn rửa tay nói chuyện, cô gái kia vừa đi qua vừa rửa tay, lấy kem dưỡng ra bôi, đồng thời nhìn Giang Hoài Tuyết qua gương.
Cô gái ấy có gương mặt sắc sảo, thần thái mạnh mẽ, khí chất “tổng tài” rõ rệt. Dân mạng bây giờ gọi kiểu người như vậy là “cực A”.
Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn người lại mềm mại đến khó tin, như mạng nhện bám lấy người đối diện, nhẹ nhàng mà quấn lấy.
Giang Hoài Tuyết nhanh chóng nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, cô nghiêng đầu, hơi khó hiểu nhìn lại.
Cô gái đó chẳng những không né tránh, mà còn tinh nghịch chớp mắt trái với cô—wink một cái.
Giang Hoài Tuyết: “…?”
Cô gái kia bật cười, chống tay lên bồn rửa, khen: “Cậu đáng yêu thật đấy. Gần đây người ta thích gu thuần khiết pha gợi cảm, ban đầu tôi không hiểu nổi. Nhưng nhìn cậu rồi thì tôi hiểu ngay.”
Biểu cảm ngây thơ của mỹ nhân khi bị trêu đúng là dễ khiến người khác vui vẻ.
“Hả?” Giang Hoài Tuyết chẳng hiểu vì sao người lạ đột nhiên khen mình, nhưng vẫn lịch sự gật đầu: “Cảm ơn?”
Mễ Bình đã nhận ra có chuyện không ổn. Đồng tử giãn ra, vừa định mở miệng thì…
Cô gái kia đã tung đòn tiếp theo: “Không biết mai mình có duyên cùng ăn sáng với nhau không?”
Mễ Bình quay mặt đi, đau lòng không chịu nổi.
Giang Hoài Tuyết: “?”
Cùng ăn sáng? Là nghĩa mà cô đang nghĩ tới sao??
Cô sợ mình hiểu nhầm, bèn uyển chuyển từ chối: “Chắc không được đâu, tôi quen ăn sáng ở nhà rồi.”
Cô gái kia bật cười, mùi nước hoa thoảng qua, lại gần thêm một bước. Dù Giang Hoài Tuyết đã cao 1m72 nhưng cô gái này còn cao hơn cô cả cái đầu, cúi xuống nói nhỏ—giọng thì thầm đầy tính áp chế: “Về nhà cậu ăn cũng được mà, tôi không ngại.”
Mễ Bình: “?!!”
Giang Hoài Tuyết: “??!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-53.html.]
Trước giờ, Giang Hoài Tuyết không thiếu người theo đuổi, thậm chí có những người yêu thầm đến mức điên cuồng.
Khi còn tu luyện ở thế gia cổ võ, có người từng nghe cô thích phỉ thúy, liền lái cả xe đá quý đổ ở trước cửa nhà để cầu tình.
Nhưng kiểu như người này, nóng bỏng mà trực tiếp, thì cô sống hai đời mới thấy lần đầu.
Chưa kịp phản ứng, Mễ Bình đã vội chen ngang: “Cô gái à, chắc cô hiểu nhầm rồi… Cô ấy không phải… Ý là, cô ấy thích… đàn ông.”
Cô gái váy vest giống như giờ mới để ý đến Mễ Bình, liếc mắt một cái, giọng thản nhiên như gió: “Tôi cũng thích đàn ông mà, thì sao?”
Mễ Bình: “Ờ…”
Bị hỏi lại như thế, cô ấy đột nhiên nghi ngờ chính mình: Chờ đã… chuyện này thật sự không quan trọng à?
Cô gái kia quay sang cười tươi với Giang Hoài Tuyết: “Bé cưng à, giới tính đừng có rắc rối vậy. Đàn ông có cái hay của đàn ông, mà chị đây cũng có cái hay của chị nữa đó~”
May mà lúc này trong nhà vệ sinh không có người ngoài. Ba người họ đứng đây nói chuyện nửa ngày, mà chưa ai mới bước vào hay đi ra.
Chứ nếu bị người ta nghe thấy câu nào là “chị cũng có cái hay của chị” thì người khác lại tưởng ba người họ đang có mối quan hệ rối ren gì đó mất.
Giang Hoài Tuyết vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Mặc dù… nhưng mà dù là nam hay nữ, tôi tạm thời đều chưa có ý định yêu đương.”
“Vậy à.” Cô gái váy vest nhún vai, không ép buộc, nhưng vẫn lộ vẻ tiếc nuối. Cô ấy lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Giang Hoài Tuyết: “Vậy thì để tôi xếp hàng trước một chỗ nhé. Nếu sau này cậu đổi ý, có thể cân nhắc tới tôi.”
Giang Hoài Tuyết nhận lấy, nhìn qua—cô ấy tên là Ông Vịnh.
Danh thiếp là loại cá nhân, chỉ có tên và số điện thoại, không kèm thông tin công ty hay gì cả. Nhưng có thể xuất hiện ở yến tiệc tại khách sạn Thiên Sơn, ắt không phải người bình thường. Chỉ cần hỏi một vòng là biết ngay lai lịch.
Cô nhẹ mỉm cười: “Được.”
Ông Vịnh chỉnh lại tóc, xoay người rời đi với dáng bước vô cùng ngầu.
Mễ Bình thở dài, thì thầm: “Vừa nãy lúc cô ấy nói chuyện với cậu, tự nhiên mình nhớ đến một meme.”
Giang Hoài Tuyết tò mò: “Meme gì?”
Mễ Bình mở điện thoại, đưa ra cho Giang Hoài Tuyết xem: “Cái này nè… ‘Tôi trực tiếp chào hỏi: Chào vợ yêu’... giống không?”