Cô ấy thử thăm dò nhắn lại: [Không ai từng khen cậu rất đẹp sao?]
Giang Hoài Tuyết nhìn thấy tin nhắn chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của mình, nghiêng đầu nhìn Mễ Bình một cái, cúi đầu gõ chữ: [Câu hỏi gì mà kỳ lạ vậy.]
Trong lòng Mễ Bình bỗng giật thót: Lẽ nào cô ấy thật sự chưa bao giờ nghe ai nói mình rất đẹp?
Nhưng ngay sau đó Giang Hoài Tuyết lại nhắn tiếp: [Khen đẹp thì nhiều không kể xiết, hỏi vậy làm gì?]
Trong xã hội hiện đại, một người đẹp - trừ phi sống tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới - thì nhất định từ nhỏ đến lớn đã được khen nức nở. Nên việc Giang Hoài Tuyết nhận nhiều lời khen là điều quá bình thường.
Vậy mà... tại sao cô lại không nhận ra được phản ứng hôm nay của mọi người?
Mễ Bình cảm thấy nhắn tin chẳng giải quyết được gì, hơn nữa còn bị ánh mắt của hàng loạt người trong sảnh chiếu thẳng tới bàn mình, đành cất điện thoại, kéo Giang Hoài Tuyết đi vào nhà vệ sinh.
Vừa thấy hai người rời bàn, không ít người trong tiệc bắt đầu rục rịch, có kẻ gan to thậm chí còn đi theo.
Giang Hoài Tuyết không vào phòng bên trong mà đứng lại ngay gần cửa, chỉ tay về phía sau: "Hôm nay toàn là những người kỳ lạ, bói toán cũng không cho ra đáp án gì rõ ràng, mình thật sự không hiểu nổi."
Mễ Bình đã làm cả đống công tác tâm lý, nhưng đứng gần thế này vẫn cảm thấy khó thở vì áp lực nhan sắc.
Cô ấy không nhìn vào mặt Giang Hoài Tuyết mà chỉ nhìn vào đôi khuyên tai dài lấp lánh kim cương của cô.
"Cậu có bao giờ nghĩ - lý do đơn giản chỉ là vì... cậu quá đẹp?"
Giang Hoài Tuyết ngạc nhiên: "Mình biết mình đẹp mà. Nhưng vậy thì liên quan gì đến chuyện này?"
Mễ Bình sững người, vô thức định ngẩng lên nhìn, nhưng lại vội vàng cúi đầu: "Chính vì đẹp... cho nên mới như vậy đấy."
Giang Hoài Tuyết: "?"
Gương mặt đầy mơ hồ: "Mình không hiểu mối quan hệ nhân quả ở đây lắm? Nói vậy thì... cậu cũng đẹp mà, những người ở đây cũng có nhiều người đẹp chứ?"
Mễ Bình trừng mắt: "Cái đó sao mà giống nhau được chứ!"
Giang Hoài Tuyết hỏi lại: “Vậy thì… có gì mà không giống nhau?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-52.html.]
Không gian trong nhà vệ sinh bỗng yên tĩnh đến lạ. Một giây sau, Mễ Bình như bừng tỉnh, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Khoan đã… chẳng lẽ cậu nghĩ cậu đẹp giống như tụi mình đẹp á?”
Giang Hoài Tuyết đáp đầy chắc nịch: “Thì vốn dĩ đâu có khác biệt gì nhiều. Đẹp là đẹp, không phải ai cũng đẹp kiểu na ná nhau sao?”
Cô thật sự không có nhiều cảm giác với khái niệm nhan sắc. Trong mắt cô, người đẹp đều na ná nhau - bao gồm cả chính cô.
Mễ Bình “à” một tiếng, há hốc miệng. Một lúc lâu sau, cô ấy không biết nên cảm thấy được vinh dự hay thấy quá hoang đường.
Cuối cùng cô ấy lẩm bẩm: “Cái này chắc gọi là kiểu… sống trên mặt trăng rồi xuống trái đất phát biểu linh tinh quá ha…”
Thái quá thật.
Giang Hoài Tuyết lại nghĩ sắc đẹp của mình cũng chỉ như bao người khác, lời này mà để người ngoài nghe được, ai cũng tưởng cô đang “Versailles-ing”* luôn ấy!
(*Versailles-ing: thuật ngữ mạng Trung Quốc, chỉ việc tỏ ra khiêm tốn kiểu "tôi cũng bình thường thôi" nhưng thực chất là đang khoe ngầm, kiểu tự ti giả tạo.)
Mễ Bình ôm đầu kêu lên thảm thiết: “Xin cậu đấy, làm ơn soi gương dùm cái đi. Bộ nhà họ Nguyễn nghèo đến mức không mua nổi một cái gương cho cậu xài, nên mới tạo ra ảo giác này hả?”
Cô ấy chỉ tay về phía tấm gương lớn trước mặt.
“Không giống đâu, tụi mình thật sự khác biệt lắm.”
“Đẹp cũng có phân cấp mà. Nếu tụi mình là 1 điểm, thì cậu phải là… 15 điểm!”
Giang Hoài Tuyết ngơ ngác hỏi: “Thang điểm tối đa là 20 hả?”
“Không! Tối đa là 10 điểm. Cậu là tuyển thủ vượt giới hạn.”
Giang Hoài Tuyết: “…”
Cô cảm thấy Mễ Bình đang nói quá. Gì mà như thể cô là Đát Kỷ hay Bao Tự tái sinh vậy…
Khi hai người đang nói chuyện, một cô gái mặc váy vest, dáng người cao gầy từ phòng bên bước ra. Nhìn thấy Giang Hoài Tuyết, cô ấy khựng lại trong chốc lát, ánh mắt rõ ràng sáng rỡ hẳn lên.