Giang Hoài Tuyết vốn đã quen với những phản ứng kiểu này từ chiều đến giờ, không lấy làm lạ, kiên nhẫn lặp lại: “Giang Hoài Tuyết. Phiền anh xem giúp tôi chỗ ngồi đã được sắp xếp.”
Phục vụ lật vội danh sách, cuối cùng cũng tìm thấy tên cô trong mục gia quyến nhà gái ở trang đầu tiên.
“Vâng, mời tiểu thư đi theo tôi…”
Dù không dám nhìn thẳng nhưng người phục vụ vẫn bị khí chất cùng nhan sắc của Giang Hoài Tuyết áp đảo đến mức tay chân loạng choạng không biết đi thế nào cho đúng.
May mà làm lâu trong nghề, anh ta vẫn nhớ rõ bố trí của cả hội trường nên bản năng dẫn cô đến đúng chỗ ngồi.
Dù Nguyễn Như Mạn không ưa Giang Hoài Tuyết nhưng trên danh nghĩa vẫn là người một nhà nên vẫn bố trí cô ngồi tại bàn thứ ba khu vực nhà gái.
Không rõ là vô tình hay cố ý, vị trí của cô cách khá xa bàn trung tâm – nơi ngồi của bố mẹ Nguyễn và bố mẹ chú rể.
Giang Hoài Tuyết chẳng buồn để tâm đến điều đó, nhưng khi nhìn quanh bàn mình cô lại nhận ra một người quen: “Mễ Bình?”
Mễ Bình hôm nay diện váy dài màu vàng ánh kim với cổ áo tai mèo rất sành điệu, trang điểm cũng cực kỳ tinh tế. Ban đầu cô ấy ngồi đó trông rất thanh nhã, nhưng vừa nghe tiếng gọi liền vội che mặt quay đầu đi.
“Cậu sao vậy?” Giang Hoài Tuyết nghi hoặc tiến lại gần, hơi cúi người dò xét: “Mắt cậu không khỏe à?”
Cô vừa nói vừa nhìn kỹ hơn, lại phát hiện cả má và tai của Mễ Bình đỏ bừng như bốc cháy, không khỏi ngạc nhiên: “Cậu bị dị ứng à?”
Mễ Bình cắn chặt ngón tay đang che mặt, từ kẽ tay lén liếc nhìn Giang Hoài Tuyết ở khoảng cách gần đến nghẹt thở. Đầu óc cô ấy quay cuồng, vừa khổ sở vừa hạnh phúc buột miệng rên rỉ: “Trời ơi…”
Giang Hoài Tuyết: “?”
Cô nghiêm túc nói: “Cậu trông thật sự giống bị dị ứng đấy, cổ sau cũng đỏ luôn rồi. Tình hình nghiêm trọng hơn lúc nãy. Có cần mình đưa cậu đi bệnh viện không?”
“Không không không!” Mễ Bình vội xua tay: “Mình không sao… Chỉ là…”
Cô ấy không biết giải thích thế nào về phản ứng "fan cuồng" này, lúng túng mãi rồi đành nói đại: “Chắc tại mình uống rượu hơi quá chén…”
Trong lòng cô ấy thầm bổ sung: Loại rượu tên là Giang Hoài Tuyết, không cần uống, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ say quên lối về.
Giang Hoài Tuyết "à" một tiếng, cũng không nghi ngờ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-50.html.]
“Vậy cậu nghỉ chút đi, nếu không khỏe có thể gọi phục vụ.”
Mễ Bình chẳng dám buông tay ra, chỉ nhắm mắt gật đầu lia lịa.
Giang Hoài Tuyết xoay người trở lại chỗ ngồi. Với vài động tác đơn giản như vậy, cả khán phòng như bừng tỉnh sau một giấc mộng, tiếng trò chuyện dần dần quay trở lại.
Tuy nhiên, không khí vẫn không như ban đầu — ánh mắt mọi người thi nhau lén nhìn về một hướng, hướng về phía cô.
Giang Hoài Tuyết khẽ nhấp một ngụm rượu, nhíu mày cảm thấy không hợp khẩu vị, liền ghé vào tai phục vụ đang đứng gần, nhẹ giọng: “Làm ơn cho tôi một ly nước chanh, cảm ơn.”
Phục vụ lắp bắp: “Vâng… Vâng…”
Cô lúc này mới ngẩng đầu, nhìn kỹ người cùng bàn.
Chiếc bàn tròn lớn có tám chỗ ngồi, nhưng vì tiệc chính chưa bắt đầu nên ngoài cô chỉ có ba người đã đến.
Mễ Bình thì đang che mặt không dám nhìn ai, còn hai người kia — hễ cô liếc nhìn ai, người đó lập tức đỏ bừng mặt.
Một người đàn ông thậm chí còn luống cuống làm đổ cả ly rượu trên bàn.
Giang Hoài Tuyết không khỏi ngẩn ra.
Từ lúc chiều đến giờ, mọi người xung quanh cô cứ như đang… bị lỗi hệ thống. Từ stylist chỉnh tóc lúc làm tóc còn lẩm bẩm: “Giang tiểu thư… Cô thật sự không nên bước ra khỏi cửa…”
Cho đến bây giờ, từ lúc bước xuống xe đến ngồi vào chỗ, ai gặp cô cũng đều biểu cảm kỳ lạ, ánh mắt né tránh.
Chẳng lẽ… cô có vấn đề gì sao? Không thể nào.
“Đó là Giang Hoài Tuyết sao?”
“Chị gái mới trở về của Mạn Mạn?”
Tạ Hiên hoảng hốt nhìn về phía Giang Hoài Tuyết rồi do dự quay sang hỏi mẹ Nguyễn và Nguyễn Như Mạn.
"Không phải cô gái thôn quê quê mùa, xấu xí, thô lỗ, không hiểu chuyện sao?"
Tạ Hiên như bị sét đánh, đứng lặng hồi lâu không nói gì, mãi mới dần tỉnh táo lại. Trong ánh mắt anh ta chậm rãi dâng lên một tia cảm xúc nóng bỏng.