Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 95: Nữ Thần
Cập nhật lúc: 2025-10-01 11:38:31
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Kéttt—"
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên. Người tài xế phát hiện ánh sáng trong xe bỗng tối khác thường, liền đạp phanh gấp để tránh tầm che khuất.
Ông hoảng hốt đầu .
“Cái… cái gì thế ?”
Không ai trả lời, ông chỉ thể trơ mắt bóng đen từng bước áp sát cô gái nhỏ ở ghế . Cả ông cứng đờ, gần như sợ đến c.h.ế.t lặng.
Phùng Tĩnh chịu nổi nữa, cô bật dậy, lao về phía Vệ Miên.
ngay khi thở lạnh lẽo từ bóng đen ùa tới, Vệ Miên giơ tay. Trong lòng bàn tay cô, ánh sáng vàng rực rỡ bùng nổ, soi sáng cả khoang xe.
Con quái vật đen kịp gầm lên một tiếng nào, lập tức tan biến.
Chỉ một giây , bầu khí trong xe trở về yên ắng. Ánh nắng rọi qua cửa kính, tiếng còi xe bên ngoài vọng , tựa như tất cả những gì xảy chỉ là ảo giác.
Toàn Phùng Tĩnh mềm nhũn, ngã vật xuống ghế. Cô lau mồ hôi lạnh trán, nuốt nước bọt thốt lên:
“Vệ Miên, từ giờ chính là nữ thần của . Cậu đỉnh thật sự luôn!”
Vệ Miên nhướng mày:
“Được thôi, cứ theo dõi . sẽ sập nhà .”
Phùng Tĩnh: “…”
là đồ vô liêm sỉ.
Dù , cảnh tượng kịch tính và nguy hiểm vẫn khiến cô sợ c.h.ế.t khiếp.
“Thứ đó… rốt cuộc là cái gì ?”
Vệ Miên khẽ , khịt mũi, đặt một lá bùa hộ mệnh lên n.g.ự.c Vương Tuấn Bác:
“Chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.”
Giả thần giả quỷ thì còn dọa ngoài, chứ với cô thì chẳng là gì cả.
Người tài xế Vệ Miên với ánh mắt pha lẫn kinh ngạc và nghi ngờ. Những gì ông chứng kiến vượt xa sức tưởng tượng — một hiện tượng siêu nhiên mà cả đời ông từng gặp.
Phùng Tĩnh thì chẳng hiểu hết ý lời Vệ Miên, nhưng thấy cô bạn trông tự tin, cô mới tạm yên lòng, sang kiểm tra tình trạng Vương Tuấn Bác.
Cô ngạc nhiên phát hiện, gương mặt vốn xanh mét của dần khôi phục bình thường, chỉ còn đôi môi vẫn còn nhợt nhạt.
“Ơ… thấy … hình như khỏe hơn ?”
Phùng Tĩnh nghi ngờ lên tiếng.
Vệ Miên cũng đầu thoáng qua. Thứ cô trừ khử , đương nhiên sẽ còn nguy hiểm nữa.
Thế nhưng bác tài vẫn yên tâm, kiên quyết đưa Vương Tuấn Bác bệnh viện. Vệ Miên và Phùng Tĩnh dứt khoát cùng.
Dù cô cũng tìm hiểu xem, rốt cuộc vì Vương Tuấn Bác chiêu cảm thứ .
...
Khi Vương Tuấn Bác tỉnh , hai cô gái đang bên giường, bàn bạc việc xương gà hết, tối nay nên ăn gì.
Anh ngơ ngác quanh, phát hiện đang ở trong bệnh viện, khỏi thấy mơ hồ.
“… ?”
Vương Tuấn Bác chống dậy, nhưng phát hiện như rút sạch sức lực.
Anh quen hai cô gái , nhưng cũng cảm thấy chút quen mặt — cùng là sinh viên một trường.
Huống hồ Vương Tuấn Bác vốn là hướng ngoại, bạn bè khắp nơi. Trong đội bóng rổ của cũng một bạn học khoa Lịch sử, nhờ thế mơ hồ nhớ hình như từng gặp họ ở đó.
Vì , khi ngang qua khu vực , Vương Tuấn Bác từng chạm mặt Vệ Miên và Phùng Tĩnh. Không quen , nhưng cũng coi như gương mặt quen.
Sau khi Vệ Miên tay phép, sát khí loại bỏ phần lớn. Phần còn chỉ khiến cơ thể khó chịu trong một thời gian ngắn, chỉ cần chịu khó tắm nắng thường xuyên là sẽ hồi phục nhanh chóng.
“Hôm nay gặp chuyện gì?”
Vương Tuấn Bác thoáng khó hiểu, hiểu vì Vệ Miên hỏi như thế.
“Anh suýt ‘ngủm’ ? Lúc đó mặt xanh lè. Nếu nhờ Vệ Miên tay, giờ còn chắc tỉnh !”
Phùng Tĩnh thấy môi Vương Tuấn Bác khô nứt, bèn bưng ly nước đặt bên cạnh đưa cho , kể bộ tình huống nguy hiểm xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-95-nu-than.html.]
Vương Tuấn Bác hề những chuyện , nhưng nghĩ Phùng Tĩnh chắc đến mức bịa đặt. Huống hồ bản mất ý thức đột ngột.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy, tất cả sự việc hôm nay đều liên quan đến đàn ông khoác áo choàng đen mà va ở sân bay. Vì thế, kể bộ chuyện xảy lúc đó cho hai .
“Thời đại nào mà còn kẻ khoác áo choàng đen lén lút ? Rõ ràng chẳng thứ gì lành.”
Phùng Tĩnh xong tức tối buông lời.
Vệ Miên thì trầm ngâm. Áo choàng đen… giống kẻ mà cô từng thấy qua Thiên Nhãn, chính là kẻ phép đ.á.n.h cắp vận khí của Cao Hải Dương.
Nếu gặp ở sân bay, thì lẽ đây ở Thanh Bình, mà hôm nay mới trở về. trở về để gì?
“Người cùng trông thế nào?” Vệ Miên tiếp tục hỏi.
Vương Tuấn Bác cố gắng nhớ . Lúc đó chú ý nhiều, nhưng khi va , mơ hồ thấy bên cạnh còn …
“Bên cạnh một nam một nữ, tầm hơn ba mươi tuổi. Còn cụ thể trông thế nào thì để ý.”
Anh cố gắng lục ký ức, nhưng cũng chỉ nhớ đến đó, chi tiết hơn thì ấn tượng.
Một nam một nữ — phạm vi quá rộng. Vệ Miên khỏi cau mày.
Người Trận Luyện Hồn đến giờ vẫn tìm . Cô dám buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ kẻ sẽ gây chuyện còn lớn hơn.
Sau khi thông báo tình hình cho giáo viên chủ nhiệm và gia đình Vương Tuấn Bác, Vệ Miên cùng Phùng Tĩnh rời .
Những việc Vệ Miên hôm nay một nữa chấn động thế giới quan của Phùng Tĩnh, khiến cô càng thêm tò mò về một thế giới mà nay từng đặt chân .
“Trên đời thật sự ma quỷ ?”
“Có.”
“Không c.h.ế.t sẽ xuống âm phủ , tại vẫn còn quỷ?”
“Hôm nay Vương Tuấn Bác là ma ám ?”
“Ma đói , cần ăn uống gì ?”
...
Mấy ngày nay, Vệ Miên đang chuẩn điêu khắc ngọc phù. Khối ngọc thạch mà Trần Đại Bằng gửi tới ôn dưỡng trong Trận Tụ Linh một thời gian, trở nên trong suốt và sáng hơn .
Chất lượng của khối ngọc nâng lên ít nhất một bậc. Nếu mang bán, e rằng giá trị sẽ gấp nhiều .
Trần Đại Bằng thậm chí còn cẩn thận gửi kèm một bộ dụng cụ cắt ngọc tinh xảo. Ông vẫn luôn chờ đợi ngọc phù do Vệ Miên chế tác, chỉ là tiện mở miệng thúc giục.
Vài ngày , Vệ Miên cắt khối ngọc Hòa Điền (Hetian) thành bốn miếng dẹt, mỗi miếng dày đến một centimet, vặn để chế thành ngọc bài và khắc phù văn lên đó.
Gần đây, cô luôn mang theo một miếng bên , dùng nguyên khí ôn dưỡng.
Chỉ là vẫn thể lập tức động thủ. Phù văn giống những thứ khác, tuyệt đối phép sai sót, chỉ cần lệch một nét thì những mất hiệu quả hộ , mà còn thể trở thành họa hại cho sử dụng.
Ngoài , cô cần quen với cách khí tức lưu chuyển trong miếng ngọc, tìm cách khắc phù văn cho hài hòa với màu sắc và vân tự nhiên của nó, nếu sẽ phá hỏng tác dụng vốn .
Đến nay, hai ngày rèn luyện, cô gần như nắm bắt . Bất cứ lúc nào cũng thể bắt đầu điêu khắc.
Vệ Miên bố trí một Trận Tụ Linh nhỏ, phiên bản tăng cường, ngay trong phòng sách. Cô dùng vài khối ngọc thạch ôn dưỡng trận nhãn, dẫn linh khí bốn phương hội tụ, tiếp tục nuôi dưỡng chúng.
Ngày hôm .
Khi Vệ Miên đang cầm ngọc bài cùng d.a.o khắc luyện tay, Tiền Lệ dẫn theo một đàn ông đến, giới thiệu là chú út của .
Người đàn ông thoạt lớn tuổi hơn Tiền Lệ là bao, gương mặt tròn trịa, nụ hiền lành dễ gây thiện cảm.
"Chú út cháu dạo gần đây gặp vài chuyện lạ, cháu cứ thấy gì đó , nên mới dẫn chú đến nhờ cô xem giúp."
Tiền Lệ giới thiệu hai bên, đó kể sơ tình hình của chú út cho Vệ Miên .
Chú út của Tiền Lệ vốn ăn kinh doanh, công việc nay vẫn bình thường. Thỉnh thoảng thua lỗ, nhưng phần lớn đều kiếm tiền.
Thế nhưng gần đây, hiểu vì , tiền của cứ bỗng dưng biến mất.
Cái gọi là "biến mất" trộm, mà là tiền trong tay cứ hết dần nhiều lý do khác . Điều đáng là mỗi tiêu đều hợp tình hợp lý, đến mức khiến chỉ nghĩ đơn giản đó là sự trùng hợp.
Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì còn đỡ, nhưng tình trạng kéo dài suốt một tháng, khiến chú út Tiền mất hơn nửa tài sản. Điều khiến khó mà nghi ngờ rằng khác hãm hại.
Chú út Tiền vốn dễ lừa, cẩn thận kiểm tra bộ những khoản chi tiêu, nhưng kết quả đương nhiên là phát hiện gì.