Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 528: Muốn thế nào hoàn toàn do em quyết định

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:25:15
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người đàn ông bốn mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to, mặt chữ điền, trông oai nghiêm, mang theo một chút áp lực.

 

Thấy ông , Phương Hiểu Lượng lập tức dừng lời, thu vẻ mặt bực bội, ngay lập tức tiến tới chào hỏi một cách nhiệt tình.

 

“Trưởng phòng Tôn?”

 

Tôn Trường Hà liếc Phương Hiểu Lượng, thấy quen nhưng nhớ là ai. “Anh là?”

 

Phương Hiểu Lượng tỏ vẻ khó chịu, mặt vẫn nở nụ , quá nịnh bợ nhưng vẫn khiến khác cảm nhận sự nhiệt tình. Anh liền nhắc nhở:

 

là Phương Hiểu Lượng của chuỗi Malatang Tiểu Lượng, đây chúng gặp một khi kiểm tra vệ sinh. Sau chú Hoàng nhỏ chuyển nhà, chúng còn ăn cơm cùng .”

 

Tôn Trường Hà vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Có quá nhiều tìm cách bắt chuyện với ông.

 

Phương Hiểu Lượng đương nhiên cũng nghĩ tới, ánh mắt lóe lên, cuối cùng vẫn đưa át chủ bài của : “Vị hôn thê của là Hoàng Nhị Muội.”

 

Nghe nhắc đến Hoàng Nhị Muội, vẻ mặt Tôn Trường Hà dịu vài phần, ông gật đầu, quá lạnh nhạt mà vẫn khiến khác cảm thấy coi trọng.

 

“Ồ, là Phương Hiểu Lượng, lão Hoàng nhắc đến lâu . Anh xem cái trí nhớ của , ban đầu còn nhận !”

 

Phương Hiểu Lượng nhiệt tình : “Ngài bận trăm công nghìn việc mà, lát nữa sẽ mời chú Hoàng nhỏ, chúng cùng ăn một bữa, Trưởng phòng Tôn nhớ cho chút mặt mũi!”

 

Còn việc thật sự nhận chỉ là khách sáo, Phương Hiểu Lượng quan tâm.

 

Vì thang máy chỉ đến hai văn phòng: một là Văn phòng Luật sư Chân Thành, hai là Quán bói toán.

 

Phương Hiểu Lượng tiện miệng hỏi Trưởng phòng Tôn đến gì.

 

đến tìm Vệ đại sư xin một lá bùa bình an.”

 

Phương Hiểu Lượng thấy ba chữ “Vệ đại sư”, còn tưởng nhầm. Nụ mặt chút gượng gạo: “Vệ đại sư?”

 

Tôn Trường Hà khỏi thang máy thấy năng lỗ mãng, lúc thấy quầy lễ tân khách, ông thẳng tới hỏi Vệ Miên rảnh .

 

Tân Hiểu Đồng xem qua sổ đặt lịch, nhanh chóng đối chiếu mặt với tên hẹn.

 

“Ông Tôn ? Lịch hẹn của ông là mười giờ, thể nghỉ ngơi ở khu chờ bên , vị khách .”

 

“Được!”

 

Tôn Trường Hà xong, cảm ơn, đó xuống sofa ở khu chờ, để ý đến chuyện với nữa.

 

Phương Hiểu Lượng thấy Trưởng phòng Tôn đối xử khách sáo với một cô tiếp tân như , khỏi thầm cân nhắc.

 

Tôn Trường Hà là một lãnh đạo trong Sở Y tế Thanh Bình, phụ trách chính việc kiểm tra vệ sinh các cửa hàng ăn uống. Bình thường khó gặp ông, nhưng thỉnh thoảng ông sẽ xuống kiểm tra đột xuất.

 

Chuỗi Malatang của Phương Hiểu Lượng đây từng kiểm tra, vì đạt tiêu chuẩn nên yêu cầu đình chỉ kinh doanh để chỉnh đốn trong hai tháng.

 

Cũng vì là chuỗi cửa hàng nên các chi nhánh khác của cũng liên đới kiểm tra.

 

Phương Hiểu Lượng từng nghĩ đến việc hối lộ Tôn Trường Hà một ít tiền để ông nương tay, bỏ qua cho chuỗi Malatang Đại Lượng, nhưng ông nhận.

 

Cuối cùng, còn cách nào khác, Phương Hiểu Lượng đành cầu cứu nhà họ Hoàng. Nhờ chú của Hoàng Nhị Muội giúp hòa giải, cửa hàng Malatang của mới nới lỏng, dĩ nhiên cũng chỉnh sửa đến mức gần đạt chuẩn.

 

Sau , Hoàng Nhị Muội nhắc rằng vị Trưởng phòng Tôn từng ông nội nhà họ Hoàng giúp đỡ, nên khi nhà họ Hoàng lên tiếng, ông ít nhiều cũng nể mặt.

 

Phương Hiểu Lượng kinh doanh ăn uống, quen lãnh đạo cơ quan quản lý đương nhiên lợi ích riêng.

 

Chỉ cần giữ quan hệ với Sở Y tế, nếu đối thủ cạnh tranh gây khó dễ, thể tìm đến Sở Y tế, chắc chắn thể khiến đối phương chịu thiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-528-muon-the-nao-hoan-toan-do-em-quyet-dinh.html.]

 

Điều đó cũng thể đóng vai trò răn đe.

 

Nghĩ như , Phương Hiểu Lượng tiến sát đến bên Tôn Trường Hà.

 

“Sao còn ?”

 

Phương Hiểu Lượng chỉ cánh cửa phòng tiếp khách: “Đại sư xem xong cho , bây giờ Nhị Muội còn ở bên trong, đợi cô cùng.”

 

Lời của thể hiện và ông cùng đến xem một đại sư, khéo léo nhắc đến Hoàng Nhị Muội khiến Tôn Trường Hà lập tức hiểu .

 

Lúc ông đang bận nghĩ đến việc lát nữa cần hỏi, chỉ hờ hững gật đầu, thêm gì nữa.

 

Vì thế, khu chờ nhanh chóng trở yên tĩnh. Phương Hiểu Lượng tiếp, nhưng Tôn Trường Hà nhắm mắt đó, rõ ràng để ý đến ai.

 

Trong phòng tiếp khách lúc , Vệ Miên và Hoàng Nhị Muội đối diện . So với Phương Hiểu Lượng, Vệ Miên quan tâm đến Hoàng Nhị Muội hơn.

 

Hoàng Nhị Muội trong lòng hỗn loạn, chuyện của bạn trai khiến cô đối mặt thế nào. Không nhắc đến thì trong lòng thoải mái.

 

Lúc cô bảo đợi lầu, chỉ vì tìm một nơi Phương Hiểu Lượng để tĩnh tâm. Còn về , cô vẫn nghĩ .

 

Vệ Miên nhân lúc đối phương đang tâm trí bất , mở Thiên Nhãn xem chuyện từ nhỏ đến lớn của Hoàng Nhị Muội, nhưng ngờ quá khứ của cô một đám sương mù che phủ, thể rõ.

 

Đây là đầu tiên Vệ Miên gặp tình huống kỳ lạ như . Từ Thiên Nhãn mơ hồ thể thấy, đó dường như là một ngôi làng, nhưng ngôi làng ẩn chứa một bí mật nào đó.

 

“Xin hỏi, quê của cô Hoàng ở ?”

 

Vệ Miên cảm thấy hứng thú với nơi đó, luôn cảm giác nơi giống bình thường.

 

“Quê nhà?” Hoàng Nhị Muội thoát khỏi dòng suy nghĩ , chút hiểu vì Vệ Miên hỏi như , nhưng vẫn trả lời thật.

 

“Quê ở An Cát, lúc nhỏ theo trưởng bối trong nhà lớn lên ở đó, lên cấp ba mới đến Thanh Bình.”

 

Nhớ đến nơi lớn lên, mặt Hoàng Nhị Muội lộ một chút hoài niệm.

 

“Từ khi rời , cũng về vài trong năm. Ở nơi thích hồi nhỏ khiến cả cảm thấy thư giãn, thể ở vài ngày vui .”

 

Vệ Miên gật đầu, thầm ghi nhớ địa danh , định bụng thời gian sẽ xem.

 

Nhắc đến quê nhà, Hoàng Nhị Muội cũng nhớ đến bà nội nuôi nấng từ nhỏ, dạy cô nhiều đạo lý nhân sinh khi cô mất song từ sớm.

 

“Đại sư, năm nay ba mươi hai tuổi , gặp một đàn ông phù hợp dễ. Cô nên từ bỏ ?”

 

Vệ Miên rủ mắt xuống. Chỉ từ câu nhận , Hoàng Nhị Muội từ bỏ Phương Hiểu Lượng.

 

“Cô Hoàng mang theo ngày tháng năm sinh ?”

 

Về mặt , Vệ Miên cũng thể tùy tiện cho lời khuyên. Hoàng Nhị Muội vốn là đoản mệnh, nhưng vì một sức mạnh nào đó mà mệnh cách đổi. Người vốn dĩ c.h.ế.t sớm biến thành mệnh trường thọ.

 

Sau khi Vệ Miên bấm quẻ xong ngày tháng năm sinh của Hoàng Nhị Muội, cô càng khẳng định điều đó.

 

“Cô vốn là mệnh yểu, sống quá hai mươi lăm tuổi, mệnh định là nhân duyên. bây giờ cô ba mươi hai tuổi, còn một bạn trai bước hôn nhân. Vì mệnh cách của cô đổi thì tạm thời rõ, nhưng sự đổi của mệnh cách cũng đồng nghĩa với một điều.”

 

Hoàng Nhị Muội khỏi mở to mắt, ai lẽ c.h.ế.t sớm cũng sẽ thấy khó tin.

 

“Hai từ ‘mệnh định’ chỉ là lời suông. Từ bát tự của cô Hoàng, thể quỹ đạo tương lai, vận mệnh đều trong tay cô. Muốn thế nào, do cô quyết định.”

 

Hoàng Nhị Muội lẩm bẩm: “Do quyết định?”

 

 

Loading...