Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 33: Chồng Bà Có Phải Là Con Thứ Ba Không

Cập nhật lúc: 2025-09-26 18:05:41
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bà cụ chấn động, hai mắt sáng bừng hy vọng. Thế nhưng khi ngoảnh gương mặt còn non trẻ của Vệ Miên, bà c.h.ế.t lặng.

 

Cô bé … tuổi tác chỉ tầm tuổi cháu trai thôi.

 

Trong lòng bà thoáng dâng lên một cảm giác mâu thuẫn: rõ ràng lời chẳng căn cứ, hiểu , chỉ cần là chuyện liên quan đến cháu trai, bà dễ dàng tin.

 

Và lúc đây, bà thực sự tin lời cô bé .

 

Bà cụ tuy xúc động, nhưng cũng để cô gái nhỏ cuốn ân oán của với tên đạo sĩ , bèn hạ giọng:

 

“Cô bé, đây là chuyện giữa , ngươi hiểu . Cứ mặc kệ, hôm nay nhất định cho đạo sĩ một bài học!”

 

Vệ Miên hề tức giận, chỉ điềm tĩnh tiếp:

 

“Bà ơi, nếu đoán nhầm… cả đời bà bốn con trai, nhưng chỉ còn cả và ba là sống sót. Hai còn đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, và cái c.h.ế.t đều liên quan đến nước.”

 

“Còn hai con trai sống sót thì vô cùng thành đạt, thể là nổi danh giàu ở địa phương.”

 

“Họ cũng nhiều con trai, nhưng vẫn chỉ còn cháu cả và cháu ba sống đến giờ. Những đứa khác cũng lượt yểu mệnh, nguyên nhân… vẫn là vì nước. Hai đứa cháu sống sót hiện nay cũng thành đạt. Bà đúng ?”

 

Bà cụ lặng , kinh hãi đến mức thốt nên lời. Một lúc lâu , bà mới run run chỉ tay về phía đạo sĩ:

 

“Có … là cho cô ?”

 

Vệ Miên khẽ lắc đầu, giọng điềm tĩnh:

 

“Không , đạo sĩ cho . chỉ tướng mạo của bà mà suy đoán thôi. Trán (Thiên Đình) lõm, Nhân Trung thì hẹp rộng, đây vốn là nét tướng của dễ sinh con trai. Pháp Lệnh (hai nếp nhăn từ mũi xuống khóe miệng) kéo thẳng lên sống mũi, Ấn Đường (giữa hai đầu mày) còn vết nứt, Cung Tử Tức (phần mắt) thì ám trầm… Tất cả những đặc điểm đều cho thấy hậu duệ trong gia đình thường gặp tai ương.”

 

Bà cụ xong liền ngẩn ngơ, cả cứng đờ.

 

Thật sự là chuyện lạ! Rõ ràng mặt chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, mà mới thoáng vài trúng phóc những chuyện trong nhà bà.

 

Lời Vệ Miên chẳng sai một chữ.

 

Đời bà sinh bốn con trai, nhưng cuối cùng chỉ giữ hai. Hai mất đều c.h.ế.t trong những tai nạn liên quan đến nước. Dù cùng một chỗ, cùng một thời điểm, nhưng kể từ đó, chỉ cần thấy chữ nước, trong lòng bà run rẩy, hoảng hốt như bóng ma bủa vây.

 

Hai con trai còn sống cũng đều sinh con trai. Thế nhưng, ứng nghiệm y như lời Vệ Miên , chỉ con của cả và ba còn tồn tại. Những đứa khác… đều lượt , c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, mà nguyên nhân, nhiều thì ít, đều vướng đến nước.

 

Có năm, bà tiễn đưa liên tiếp hai đứa cháu trai. Nỗi đau khiến bà đến mù cả đôi mắt, sống lay lắt trong bóng tối lẫn sự ám ảnh.

 

Giờ đây, trong nhà chỉ còn ba đứa cháu trai. Ngoài cả và ba, thì chỉ còn mỗi đứa cháu út .

 

Chính vì thế bà sợ hãi đến phát cuồng. Sợ lịch sử lặp , sợ đứa cháu bé bỏng cũng chẳng thoát nổi kiếp nạn. Bà khắp nơi tìm thầy bói, chỉ mong cách hóa giải tai ương, giữ chút m.á.u mủ cuối cùng của gia đình.

 

Trước đây, bà đồn vị đạo sĩ chân cầu xem quẻ vô cùng chuẩn xác, nên mới lặn lội tìm đến. Bà tiếc bỏ mười vạn, đổi lấy một lá Phù Bình An để bảo hộ cháu út. Thế nhưng… lá phù còn đây, mà đứa trẻ vẫn bặt vô âm tín.

 

Giờ Vệ Miên , bà cụ như níu cọng rơm giữa dòng, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy hỏi:

“Cô bé… cô… cô xem bói ? Vậy cô thể tính cho một quẻ ? Cháu trai út của … nó thật sự ở hướng Đông Nam ?”

 

Nói đến đây, bà xúc động đến mức định chộp lấy tay Vệ Miên.

 

Vệ Miên khẽ nghiêng , tự nhiên tránh , nhỏ giọng an ủi:

“Bà đừng quá sốt ruột. Bà cứ thẳng về hướng Đông Nam từ nhà , cho đến khi gặp một nơi nước thì dừng . Ở quanh đó, nhất định sẽ manh mối.”

 

“... Nước…”

 

Nghe đến chữ , bà cụ run bần bật, như thể một nữa bóng ma quá khứ đè nặng. Cả bà chao đảo, loạng choạng suýt ngã.

 

May mà Vệ Miên nhanh tay đỡ kịp, dìu bà xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng trầm tĩnh, nhẹ nhàng trấn an.

 

“Đại sư!”

 

Một lúc lâu , bà cụ mới từ từ hồi tỉnh, đôi tay run rẩy lau những giọt nước mắt, khỏi đổi cách xưng hô, giọng cũng dịu :

“Cô thể tính giúp ? Cháu trai út của …”

 

Đứa cháu trai duy nhất còn sống sót ngoài cả và ba. Nếu thể giữ đứa cháu , bà cụ còn hy vọng tương lai, hy vọng những đứa cháu khác cũng sẽ bình an lớn lên, tiếp tục dòng giống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-33-chong-ba-co-phai-la-con-thu-ba-khong.html.]

 

Bà cụ nhanh chóng sinh thần bát tự của đứa cháu trai út.

 

Vệ Miên nhắm mắt, lẩm bẩm tính toán trong lòng, tính toán quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đẫm nước mắt của bà cụ. cô khỏi lắc đầu, giọng điệu đầy tiếc nuối, “Đã quá muộn …”

 

Bà cụ , đột nhiên khuôn mặt trắng bệch, loạng choạng ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm:

“Muộn muộn tạo nghiệp gì chứ!”

 

Vệ Miên thấy , trong lòng xót xa, nhưng vẫn bình tĩnh lấy la bàn , bấm quẻ suy tính thêm nữa.

 

Kết quả khiến cô cũng ngạc nhiên. Một gia đình như , chỉ cả và ba sống sót? Nếu họ sống , sức khỏe yếu ớt thì còn dễ hiểu, nhưng hai sống , chẳng dấu hiệu bệnh tật gì cả.

 

Sự khác biệt kỳ lạ khiến Vệ Miên bất giác nhớ đến câu chuyện mà Tam Sư Huynh từng kể.

 

Đó là một gia tộc thương nhân cực kỳ giàu , thể là phú hộ đầu thành phố năm . kỳ lạ ở chỗ, bất kể sinh bao nhiêu con trai, cuối cùng cũng chỉ cả và ba sống sót, những khác đều lượt c.h.ế.t yểu vì nhiều tai nạn khác , mà tất cả đều qua nổi tuổi mười tám.

 

Chủ gia đình giàu , mỗi con qua đời cũng biểu hiện đau buồn, nhưng tuyệt nhiên từng tìm hiểu nguyên nhân. Hoặc lẽ ông rõ, song thể cho ngoài.

 

Mãi cho đến khi một con dâu trong gia đình, khi mất liên tiếp hai đứa con trai, đau đớn đến cực điểm, quen giới thiệu tìm đến Tam Sư Huynh.

 

Tam Sư Huynh khi xem xét, phán đoán rằng vấn đề ở mồ mả tổ tiên. Người con dâu , liền âm thầm giấu giếm trong nhà, lặng lẽ đưa Tam Sư Huynh đến phần mộ tổ.

 

Nơi mộ tổ vốn chuyên canh giữ ngày đêm. Khi , con dâu vất vả dùng đủ loại thủ đoạn mới khiến giữ mộ tạm rời , Tam Sư Huynh mới cơ hội bước trong.

 

Sau khi khảo sát kỹ lưỡng, Tam Sư Huynh nhanh chóng nhận mộ tổ của gia đình thực sự tồn tại vấn đề lớn.

 

Theo cách bố trí hiện tại, huyệt mộ xây dựng để vượng khí chỉ dồn cho Phòng Cả và Phòng Ba, trong khi những phòng khác, đặc biệt là Phòng Hai, khắc chế nặng nề.

 

Nói cách khác, mệnh cách của các con trai còn hy sinh, lấy sinh khí của họ để thôi thúc, bồi đắp vận thế cho Phòng Cả và Phòng Ba. Cũng bởi mà hai phòng vô cùng hưng thịnh, trở thành trụ cột đưa cả gia tộc lên hàng ngũ giàu sang nhất thành phố.

 

Điều khiến rùng là, bố cục phong thủy do tự nhiên hình thành, mà rõ ràng là do một cao nhân phong thủy cố ý sắp đặt từ .

 

Tam Sư Huynh suy đoán, vị phong thủy sư hẳn là việc theo ủy thác trực tiếp từ gia chủ, nên tuyệt đối tiện can thiệp. Anh chỉ giải thích rõ ràng chuyện cho con dâu , để cô hiểu vì bi kịch cứ lặp lặp .

 

Phải rằng, trong Đạo Môn một điều cấm kỵ — tự tiện phá hoại phong thủy do đồng đạo sắp đặt. Bởi chẳng khác nào công khai khiêu khích, c.h.é.m mặt bố trí trận thế. Một khi động , đó sẽ chỉ là chuyện phong thủy, mà còn trở thành mối thù sinh tử trong giới.

 

Sau khi lặng lẽ dò hỏi, Tam Sư Huynh cũng chẳng thêm tin tức gì về nhà giàu . Chuyện đó dần dần lắng xuống, chỉ xem như một trải nghiệm đáng ghi nhớ kể cho Vệ Miên. Khi , còn tỉ mỉ miêu tả từng chi tiết về cách bố trí mộ phần của gia đình nọ.

 

Giờ đây, khi bấm quẻ suy tính, Vệ Miên phát hiện nguyên nhân bi kịch của gia đình bà cụ mặt cũng bắt nguồn từ mộ tổ.

 

cô nghiêng mắt bà cụ, chậm rãi hỏi:

 

“Bà ơi, chồng bà… là con trai thứ ba ?”

 

Bà cụ ngơ ngác, hiểu ẩn ý trong câu hỏi, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng.

 

Quả nhiên sai.

 

Khóe môi Vệ Miên nhếch lên, thoáng qua một nụ lạnh. Gia đình như … vì vinh hoa phú quý, thậm chí thể hy sinh cả huyết mạch của chính .

 

“Chuyện trong nhà bà, nhất bà nên về hỏi trai của chồng, chồng bà hẳn cũng đôi chút. Nếu khi rõ nguyên nhân mà bà vẫn hóa giải, thể đến tìm .”

 

Vệ Miên dứt lời, bà cụ lập tức sững sờ. … chồng bà là con thứ ba, cả là trưởng, còn hai thì c.h.ế.t vì tai nạn.

 

Quả nhiên, cũng chỉ cả và ba còn sống. Tình cảnh trùng khớp với con cháu trong nhà bà.

 

Ý nghĩ lóe lên, bà cụ liền lạnh buốt, bước chân loạng choạng, vội vã rời .

 

Đợi bóng lưng bà biến mất, vị đạo sĩ mới thở phào một , nhưng vẫn lắc đầu chậc chậc với Vệ Miên:

 

“Con nhóc , miệng lưỡi còn khéo hơn . Ta đây còn chẳng dám phán chắc như thế, nào là Đông Nam, nào là gặp nước… ngươi cố tình lợi dụng chuyện nhà bà c.h.ế.t vì nước mà bịa ?”

 

Vệ Miên ngáp một cái, giọng lười biếng:

 

bừa … bây giờ vẫn còn quá sớm.”

 

 

Loading...