Nghe đều như , Vạn Thanh nhất thời cạn lời, gì.
Phó Vũ Tinh cũng sa sầm mặt, ngờ những mặt dày đến thế.
Đã đến nước mà còn ở !
ngoài , cũng lý do chính đáng nào để đuổi họ .
Phó Vũ Tinh nghĩ đến đây, siết chặt hai nắm đấm, : “Ở thì ở .”
Phó Nhất lời của cho mất mặt, chỉ đành thuận theo lời Phó Vũ Tinh: “Vậy cứ ở cùng xem , cũng từng gặp Mộc đại sư nào, cùng xem, mở mang kiến thức.”
Phó Tùng một cách đầy ẩn ý: “Vị Mộc đại sư hóa chỉ liên hệ với Tam tẩu thôi ? Tam ca còn gặp bao giờ ?”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng ý tứ cay nghiệt.
Khóe miệng Phó Nhất giật giật.
Vạn Thanh vội vàng giải thích.
Tương Ly cất lời: “Chừng nào thì ăn cơm? Ăn cơm cũng đợi Mộc đại sư ? đói .”
Cô sờ bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ uất ức khiến sinh lòng thương xót.
Phó Thời Diên : “Tam thúc, chúng dùng bữa ?”
Phó Nhất từng gặp Mộc đại sư, nhưng giờ phút , ông chẳng còn ưa nổi vị đại sư đó.
Nghe , ông cũng giữ kẽ nữa, thẳng: “Được, chúng dùng bữa , ăn đợi.”
Mọi trở với nụ tươi, nhưng nụ bao nhiêu thật lòng, bao nhiêu giả tạo, ai cũng tự hiểu trong bụng.
Cả nhóm phòng ăn, tự chọn chỗ .
Vạn Thanh thấy , kéo Phó Vũ Tinh , với : “Chồng ơi, cứ xuống ăn , cổ Vũ Tinh vết thương, em đưa nó xử lý một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-396-hoi-han.html.]
Phó Nhất chẳng gì hơn, chỉ lạnh mặt gật đầu.
Vạn Thanh lập tức kéo Phó Vũ Tinh phòng ngủ.
Vừa bước , sắc mặt bà lập tức đổi, âm u và nặng nề: “Vũ Tinh, con cho , rốt cuộc là chuyện gì?”
“Liêu Thiến Thiến…” Giọng Phó Vũ Tinh khàn đặc.
Vạn Thanh , rót cho một cốc nước.
Phó Vũ Tinh uống xong, cổ họng dễ chịu hơn một chút, tiếp: “Liêu Thiến Thiến .”
Năm đó, chính Vạn Thanh giúp Phó Vũ Tinh xử lý t.h.i t.h.ể Liêu Thiến Thiến, đương nhiên bà nhớ rõ cô là ai. Nghe đến đây, sắc mặt bà lập tức biến đổi: “Làm thể?!”
Phó Vũ Tinh gần như phát điên: “Con cũng tin, nhưng con suýt cô g.i.ế.c! Mẹ, vết thương cổ con !”
Hắn kéo cổ áo xuống, để lộ vết thương.
Vạn Thanh tin cũng tin, trong lòng càng thêm lo lắng, bà siết chặt tay, trong phòng.
“… thể chứ… Liêu Thiến Thiến rõ ràng c.h.ế.t , còn nhờ Mộc đại sư xử lý t.h.i t.h.ể cô …”
Phó Vũ Tinh nhức đầu : “Mẹ, bây giờ lúc chuyện , điều cấp bách là giải quyết Liêu Thiến Thiến! Cho nên con mới gọi cho Mộc đại sư. Bây giờ chỉ ông mới thể trừ khử cô !”
Mí mắt của Vạn Thanh giật liên hồi, bà đưa tay ấn nhẹ, bất an : “Mẹ cứ thấy chuyện đơn giản…”
Bà ngẩng đầu Phó Vũ Tinh, ánh mắt đầy trách móc.
“Con xem con đấy, năm đó tại hại ! Nếu con hại cô , bây giờ thành thế ! Con , nếu chuyện lộ , con sẽ…”
Phó Vũ Tinh lạnh lùng cắt ngang, mất kiên nhẫn: “Mẹ, bây giờ ích gì? Nếu thực sự trách con hại , thì năm đó nên báo cảnh sát, chứ giúp con phi tang xác c.h.ế.t!”
Vạn Thanh nghẹn lời.
Phó Vũ Tinh là đứa con trai duy nhất của bà , là niềm hy vọng lớn nhất. Bà thể nào trơ mắt tiền đồ của hủy hoại.