Thấy Phó Tâm Nguyệt gọi điện, Phó Nhị và Liêu Thiến Thiến vẫn rời , cả hai đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Phó Vũ Tinh ngờ họ vẫn còn ở đây.
Hắn nghĩ Liêu Thiến Thiến khi tiếng gõ cửa, buông , chắc chắn bỏ chạy .
Có Phó Tâm Nguyệt ở đây, cũng phần nào bớt căng thẳng.
Lúc , lo lắng chằm chằm điện thoại, trong lòng đầy mong chờ, hy vọng Mộc đại sư mau chóng bắt máy.
Điện thoại mới đổ chuông hai tiếng kết nối.
Bên trong truyền một giọng trầm đục, chút tang thương: “Tiểu Phó , chuyện gì ?”
Nghe thấy giọng của Mộc đại sư, tảng đá lớn trong lòng Phó Vũ Tinh cuối cùng cũng đặt xuống. Hắn thở phào thật mạnh, suýt chút nữa mừng đến phát .
Hắn nhào tới, một tay nắm chặt điện thoại, loạng choạng bên giường: “Mộc đại sư…”
Mộc đại sư giọng khác thường: “Tiểu Phó , xảy chuyện gì ?”
“Quỷ…” Cổ họng Phó Vũ Tinh lúc như xé toạc, mỗi mở miệng đều đau đớn như rách thêm, nhưng vẫn cố chịu đựng, : “Liêu Thiến Thiến…”
Mặc dù chỉ một cái tên, Mộc đại sư vẫn lập tức phản ứng : “Liêu Thiến Thiến?” Giọng ông trầm hẳn xuống. “Tiểu Phó , Liêu Thiến Thiến ?”
Phó Vũ Tinh điên cuồng gật đầu: “Ừm… Cô , cô … g.i.ế.c… …”
Hắn khó khăn thốt vài từ ngắt quãng.
Mộc đại sư trầm ngâm một lúc, : “Cô đến tìm Tiểu Phó báo thù?”
Phó Vũ Tinh “ừm” một tiếng, vẻ mặt kích động: “Ông… đến đây…”
Giọng Mộc đại sư trầm xuống: “Được, , sẽ qua ngay.”
Anh lúc mới yên tâm, ngắt điện thoại, nhoài giường, thở dốc từng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-393-de-doa.html.]
“Liêu Thiến Thiến…” Cô bên cạnh, thấy cái tên vẻ quen thuộc, “Hình như từng tên ở ?”
Anh bây giờ đau nhức, để ý đến cô .
Cô suy nghĩ một lát, như nhớ điều gì, mắt sáng lên: “ nhớ . Vũ Tinh, cô sinh viên năm nhất hai năm của , còn dẫn về nhà chơi nữa, tên là Liêu Thiến Thiến , một cô gái xinh ?”
Anh đột ngột siết chặt điện thoại trong tay.
Mặc dù trả lời, nhưng phản ứng chính là câu trả lời.
Cô bắt đầu bất an: “Không đúng, nhớ cô gái đó mất tích từ lâu , cảnh sát còn đến nhà chúng hỏi chuyện…”
Nói , sắc mặt cô đổi.
Cô đột ngột nắm lấy cánh tay , kinh hãi: “Vũ Tinh, chuyện gì ? Việc cô gái đó mất tích liên quan đến ? Cậu cô đến tìm báo thù, tại ? Có chuyện gì?”
Anh mặt mày tái mét, ánh mắt trong đồng tử vô cùng đáng sợ.
Anh trừng mắt cô , giơ tay lên, đột ngột đẩy cô ngã xuống đất.
Cô ngờ bất ngờ tay, kịp phản ứng, ngã đất, mặt mày lập tức đau đớn.
Anh vịn giường, loạng choạng dậy, nghiến răng : “Cô nhất đừng hỏi nữa, nếu , cô cũng sẽ c.h.ế.t…”
Nói xong, vịn tường, lảo đảo ngoài.
Đầu óc cô trống rỗng, choáng váng, kinh ngạc bước .
Thấy , Phó Nhị và cô .
Phó Nhị khẽ: “Xem Lão Tổ Tông đang đợi, lát nữa sẽ đến, chúng .”
Cô mặt đầy vẻ cam lòng.
Phó Nhị cảnh cáo: “Đừng quên, ngươi hứa với Lão Tổ Tông điều gì. Dù Lão Tổ Tông bây giờ ở đây, còn ở đây, ngươi c.h.ế.t cũng là chuyện dễ dàng!”