Ngay khi Tương Ly bước biệt thự nhà họ Phó, cô cảm thấy khí tức trong sân vườn chút kỳ lạ.
Dường như một luồng âm khí lẩn khuất, mà như .
khi cô dò xét kỹ, cảm nhận gì rõ ràng.
Nếu Tương Ly đoán sai, thể trong sân vườn đang thứ gì đó trấn áp.
Ánh mắt cô khẽ di chuyển, dừng ở một chiếc vại nước đặt giữa sân.
Đó dường như là một vại phong thủy, đặt ngay vị trí trung tâm, xung quanh là nhiều chậu hoa sắp xếp quy luật.
Người hiểu phong thủy sẽ chỉ nghĩ đó là vật trang trí thông thường.
Tương Ly từ xa nhận , đó là một trận pháp.
Các chậu hoa xung quanh vặn tạo thành chữ “Trấn”, còn chiếc vại phong thủy chính là trận nhãn.
Quả nhiên, điều mờ ám.
Tương Ly lập tức ngoắc tay với Phó Nhị: “Phó Nhị, ngươi xem vại phong thủy đó.”
“Vâng.” Phó Nhị gật đầu, bay xuyên qua cửa sổ ngoài.
Trong sân vườn quả thật bố trí một trận trấn áp, nhưng khí tức yếu. Có thể thấy bày trận là cao thủ.
Hiệu lực của trận pháp như tự nhiên cũng suy giảm theo. Nó thể trấn áp ma quỷ bình thường, nhưng tuyệt đối thể đối phó với lão quỷ như Phó Nhị.
Phó Nhị hề kiêng dè, bay thẳng đến vại phong thủy, “vút” một cái, chui bên trong.
Khoảng hai phút , bay , mặt tái xanh: “Mẹ kiếp, Lão Tổ Tông, bên trong một bộ… t.h.i t.h.ể nữ.”
Tương Ly khựng : “Thi thể nữ?”
Phó Nhị c.h.ử.i thề gật đầu: “ , t.h.i t.h.ể nữ, nhưng Lâm Vũ Dung.”
Tương Ly bình thản : “Ta .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-379-thoi-dien-ca-ca.html.]
Nếu là Lâm Vũ Dung, chỉ cần một chút khí tức, cô đều thể nhận và đối chiếu ngay.
“Không là ai, c.h.ế.t thảm.” Phó Nhị tức giận : “Hơn nữa, khi c.h.ế.t còn đóng Trấn Hồn Đinh, hồn phi phách tán, trấn áp cô ở đây.”
Tương Ly nhướng mày: “Trấn Hồn Đinh?”
“ , bảy bảy bốn mươi chín cây Trấn Hồn Đinh, đóng chặt một khúc gỗ đào.” Phó Nhị nhớ cảnh tượng thấy, là một con ma mà cũng thấy rùng . “Phải thù hận lớn đến mức nào mới khiến họ giày vò một c.h.ế.t đến mức ?”
Trấn Hồn Đinh thể xé rách hồn phách, khiến hồn phách thể thoát ly khỏi thể xác, thể đến Phong Đô báo danh, cũng thể kêu oan, chỉ thể chịu đựng sự xé rách ngày qua ngày cho đến khi hồn phi phách tán.
Đối với hồn phách khi c.h.ế.t, đây là một loại cực hình tàn nhẫn và vô nhân đạo.
Trước đây, dùng loại cực hình vốn hiếm, huống chi là thời nay.
Tương Ly thật sự ngờ, vẫn còn sử dụng Trấn Hồn Đinh.
“Vậy hồn phách cô bây giờ thế nào?” Tương Ly hỏi.
Phó Nhị đáp: “Hồn phách vẫn còn trong thể xác, hồn phi phách tán. Xem cô c.h.ế.t ba đến năm năm, trấn áp chừng hai năm, vẫn đạt đến hiệu quả cuối cùng.”
Tương Ly còn kịp thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Cô Giang, cô chỗ nào thoải mái ?”
Tương Ly khựng , nhận ở trong phòng vệ sinh khá lâu, quên mất bên ngoài vẫn còn đang chờ.
“ ngay.” Cô cố ý nhấn nút xả nước bồn cầu, đó rửa tay bước ngoài.
Không gì thêm với giúp việc, Tương Ly thẳng.
Người giúp việc cũng nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ dẫn Tương Ly phòng khách việc khác.
Tương Ly thản nhiên bước đến, xuống cạnh Phó Thời Diên, mật khoác tay , giọng nũng nịu: “Thời Diên ca ca, tối nay chúng ở đây ngủ ? Em mệt quá, đường nữa.”
(Để tác giả xem xem, là ai tiếng “ca ca” mà động lòng .)
(Phó Thời Diên: đồng ý với cô , nhưng cô gọi là ca ca cơ mà—)