Tương Ly suýt bật lạnh: “Ngươi lớn, mà dối chớp mắt. Chỉ với bản lĩnh của ngươi, nếu thật sự thể giấy binh loại , thì sức phản kháng tay ?”
Ngay từ cái đầu tiên, khi thấy đàn ông , Tương Ly bình thường.
Người thể điều khiển giấy binh thời điểm nhiều, trong Huyền Môn chỉ đếm đầu ngón tay.
Người năng lực như , dù thể sánh ngang với Tương Ly, thì ít nhất cũng khả năng chống đỡ một chiêu.
Thế nhưng đàn ông , từ đầu đến cuối đều đ.á.n.h chút sức phản kháng nào. Thân xác phàm tục, tư chất tầm thường, linh khí đáng kể.
Tuyệt đối thể là giấy binh.
Nghe lời Tương Ly , trong mắt đàn ông thoáng hiện lên một tia sợ hãi và d.a.o động. Ngay đó, bất ngờ vùng dậy, hai tay chống xuống đất, xoay định bỏ chạy.
“Đến lúc còn chạy? Ngươi đúng là thấy quan tài vẫn chịu rơi lệ.”
Tương Ly khẽ hừ một tiếng, tay lướt nhẹ mặt đất.
Bùn đất bên lập tức nhảy lên, bốp một tiếng nặng nề, đập chân đàn ông như một tảng đá ngàn cân.
Một cơn đau nhói dữ dội lan tỏa từ xương chân khắp .
Người đàn ông kêu t.h.ả.m thiết, ôm chặt lấy chân, ngã vật xuống đất: “Chân, chân của , chân của …”
Tương Ly thẳng dậy, hai tay chắp lưng, cúi đầu xuống . Nghe rên rỉ ngừng, cô nghiêm giọng : “Sao chạy nữa?”
Người đàn ông hoảng hốt Tương Ly, mắt còn là một cô gái nhỏ, mà rõ ràng là một ác quỷ đội lốt .
Anh run rẩy, giọng lạc : “… thật sự chỉ việc vì tiền. Tại cô thể tha cho ? Người thật sự hại là Đào Dĩ Thành, cô tìm ! Tiểu cô nương, tình đồng môn của chúng , cô tha cho , hứa sẽ dám nữa!”
“Ngươi nghĩ hỏi cái ?”
Tương Ly nheo mắt, khóe môi khẽ cong lên, giọng lạnh như băng: “Đá cầu với ? Quanh co lòng vòng, chẳng qua là trả lời . Được thôi, sẽ chơi với ngươi cho đủ!”
Hạ Tân thì ngẩn , trong đầu hiểu “đá cầu” là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-363-lao-to-tong-la-co-be-loli-sieu-nang-luc.html.]
Cậu còn kịp nghĩ rõ thì thấy Tương Ly bất ngờ vung chân, một cú đá mạnh bụng đàn ông.
Anh lập tức hất văng lên, như một quả bóng da bay thẳng về phía Phó Nhị.
Tương Ly mặt đổi sắc, lạnh nhạt : “Phó Nhị.”
Phó Nhị lập tức hiểu ý Tương Ly. Ngay khoảnh khắc hình đàn ông bay tới, giơ chân lên, nhắm thẳng bụng đàn ông, đá ngược trở .
Hạ Tân ngẩn , đôi mắt mở to kinh ngạc: “Thì đây chính là đá cầu …”
Không là đá bóng ?
Chỉ là, lúc tu tà đạo trở thành một quả bóng thật sự.
Thấy đàn ông Phó Nhị đá trả về, Tương Ly cần nghĩ ngợi, lập tức tung thêm một cú đá nữa.
Người đàn ông còn hiểu chuyện gì xảy thì bụng đau dữ dội, đầu óc cuồng như trời đất đảo lộn.
Anh vẫn ai đang giúp Tương Ly “đá ”, chỉ cảm thấy mắt tối sầm, dày cuộn lên từng cơn ngừng.
Giây tiếp theo, khi còn đang lơ lửng giữa trung, “oa” một tiếng, nôn một ngụm lớn thức ăn tiêu hóa.
Tương Ly thấy cảnh đó, khuôn mặt thoáng hiện vẻ ghê tởm, động tác cũng dừng .
Một tiếng “ầm” vang lên, đàn ông từ trung rơi xuống ngay chân cô.
“Bây giờ chơi đủ ? Đá cầu vui ?” Tương Ly mỉm , giọng như quan tâm nhưng ánh mắt lạnh lẽo.
Người đàn ông sấp mặt đất, nôn mửa liên hồi, như thể nôn cả ruột gan ngoài.
Nghe lời Tương Ly, sợ hãi đến mức mặt mũi xám ngoét, cả run rẩy, ngửa đất, giọng lắp bắp, nước mắt nước mũi hòa lẫn: “… … hết…”
Tương Ly phủi nhẹ ống tay áo, thản nhiên : “Sớm như hơn . Nói , giấy binh là ai đưa cho ngươi? Cái chắc chắn Đào Dĩ Thành cho ngươi .”