Hạ Tân nắm chặt ghế , lo lắng Tương Ly. Cậu c.ắ.n răng, định đẩy cửa xe để xuống giúp đỡ.
Phó Nhị lập tức ngăn , khinh bỉ : “Cái thằng nhóc con , đừng gây thêm rắc rối nữa. Có Lão Tổ Tông ở đó là đủ .”
Hạ Tân khựng : “, Sư phụ bảo bảo vệ Lão Tổ Tông…”
“Cậu mà đòi bảo vệ ? Cậu gây thêm phiền phức là lắm .” Phó Nhị tỏ vẻ khinh thường, nhưng sự khinh thường đó cũng lý do chính đáng.
Hạ Tân còn mặt mũi nào để cãi .
“Không … Tiểu sư phụ, đang chuyện với ai thế?” Diêu Hiên Hàng mấy lời vô đầu vô cuối của Hạ Tân, suýt vì sợ. “Cậu và Quan chủ ? Sao cứ vô duyên vô cớ chuyện với khí? Có… thứ gì đó lên xe của chúng ?”
Hạ Tân l.i.ế.m khóe môi khô khốc, : “Không .”
Diêu Hiên Hàng còn định hỏi tiếp.
Hạ Tân bất mãn : “Đừng hỏi vội!”
Lúc tâm trạng trả lời Diêu Hiên Hàng, chỉ chăm chú chằm chằm Tương Ly bên ngoài.
Diêu Hiên Hàng nghẹn lời.
Bên ngoài xe, Tương Ly bước xuống, những thứ ở phía dường như ngửi thấy mùi ngon nào đó, lập tức bộ lao về phía cô.
Tương Ly quét mắt một lượt, lập tức phân biệt .
Những thứ … là quỷ.
Lòng bàn tay Tương Ly khẽ lật, một thanh kiếm dài màu xanh đột nhiên xuất hiện trong tay .
Ánh kiếm lạnh lẽo, sắc bén, phản chiếu đôi mắt trầm tĩnh của cô.
Diêu Hiên Hàng nhanh chóng dụi mắt, khó tin: “Mẹ kiếp! Quan chủ… Quan chủ mang theo một thanh kiếm từ lúc nào ?”
Thời buổi chẳng d.a.o kiếm đều kiểm soát ?
Hạ Tân cũng ngơ ngác, nhưng nghĩ , Lão Tổ Tông bế quan tám trăm năm mà c.h.ế.t, chắc chắn bình thường, thể là thần tiên .
Nghĩ như thì hình như trở nên bình thường.
Tương Ly tay nắm lấy chuôi kiếm. Hạ Tân và Diêu Hiên Hàng thấy cô di chuyển thế nào, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, một ngọn lửa giống như rồng lửa phóng từ kiếm, như mắt, lao thẳng về phía những bóng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-359-lao-to-tong-la-than-tien-phai-khong.html.]
Giây tiếp theo, ầm một tiếng, ánh lửa quét qua.
Không khí lập tức nồng mùi khét. Qua lớp cửa kính xe, Diêu Hiên Hàng và Hạ Tân dường như đều ngửi thấy rõ ràng.
Hai chăm chú , liền thấy những bóng đó bộ hóa thành làn khói đen, biến mất còn dấu vết.
Chỉ còn một đống hình nhân giấy rơi lả tả xuống đất.
Tương Ly bước đến, cúi nhặt những hình nhân giấy lên, đôi mắt nheo .
“Lão Tổ Tông!” Lúc Hạ Tân đẩy cửa xe bước xuống, căng thẳng hỏi: “Đây là gì ?”
Tương Ly đáp: “Giấy binh, thêm phép che mắt, giả quỷ để gây rối. Nếu Diêu Hiên Hàng mù quáng lái xe, chắc chắn sẽ xảy chuyện.”
Hạ Tân sững : “Giấy binh?”
Cậu từng Sư phụ , xưa cách rắc đậu thành binh và dùng hình nhân giấy binh lính.
trong thời đại , linh khí suy yếu, thể việc chắc chắn hiếm, thậm chí thể tuyệt tích.
Tương Ly bóp nát tờ giấy binh trong tay, đầy hứng thú, ném một lá bùa về phía trung.
Giây tiếp theo, một luồng gió mát thổi qua. Hạ Tân và Diêu Hiên Hàng liền thấy làn sương đen mắt dần tan biến.
Môi trường xung quanh trở nên rõ ràng.
Lúc hai mới nhận , họ đang ở .
Không giống với con đường lớn trong màn đêm khi nãy, xe của Diêu Hiên Hàng giờ đang dừng bên cạnh một cây cầu vượt sông, đầu xe hướng thẳng lan can.
Nếu thật sự vì sợ hãi mà đạp ga lao tới, thì lúc cả lẫn xe rơi xuống cầu.
Diêu Hiên Hàng hồn, lập tức toát mồ hôi lạnh, một luồng khí lạnh chạy dọc khắp cơ thể.
lúc đó, tiếng còi xe vang lên liên tiếp.
Trên cầu vượt sông vốn phép dừng xe đầu.
Xe của Diêu Hiên Hàng dừng ngay giữa đường, khiến những xe phía chặn, qua đang gì, liền bấm còi inh ỏi để nhắc nhở.