Tương Ly và Hạ Tân bước , ánh mắt lướt qua khắp căn nhà của Diêu Hiên Hàng.
“Người nhà đều ở nhà ?” Tương Ly thấy trong nhà hình như ai khác, liền hỏi.
Diêu Hiên Hàng đáp: “À, cha lúc chắc đang ở công ty, chị cũng .”
Tương Ly nhướng mày: “Nói cách khác, bình thường trong nhà chỉ một rảnh rỗi?”
Diêu Hiên Hàng: “...”
Câu ... cũng cần thẳng đến chứ.
Anh ho nhẹ một tiếng, : “Cũng hẳn, mới nghiệp thôi. Hơn nữa, cũng nhàn rỗi ở nhà, gần đây tự xem xét vài dự án đầu tư...”
Tương Ly hứng thú với chuyện , chỉ : “Có tiện dẫn chúng tham quan khắp nhà một chút ?”
“Tiện chứ!”
Diêu Hiên Hàng lập tức đồng ý, dẫn Tương Ly và Hạ Tân sâu bên trong.
Anh , ngoài Tương Ly và Hạ Tân, còn hai “” khác theo cùng.
Diêu Hiên Hàng dẫn họ lên tầng hai, mở cửa căn phòng ở bên trái hành lang: “Đây là phòng ngủ của .”
Tương Ly bước , tầm mắt lập tức dừng bức tường lớn là tủ giày. Thân tủ trong suốt, bên trong xếp đầy đủ loại giày trưng bày ngăn nắp.
Khóe mắt Tương Ly khẽ giật.
Không ngờ thật sự coi giày như vợ...
Cô chậc một tiếng, tỏ vẻ mấy hứng thú, chuyển ánh sang chỗ khác. Khi , cô trông thấy một chiếc chuông gió treo bên cửa sổ.
Tương Ly lập tức tới đó.
Hạ Tân theo , nhưng ánh mắt thu hút bởi dãy tủ giày .
Tương Ly hiểu gì về những đôi giày , nhưng Hạ Tân liếc qua nhận — tất cả đều là phiên bản giới hạn.
Giá trị thì khỏi , quan trọng là khó để sưu tầm .
Dù Hạ Tân tiền để mua những đôi giày , nhưng từng xem ít thông tin liên quan mạng.
Khi , vẫn còn thắc mắc, những đôi giày đắt đỏ như , rốt cuộc là thế nào mới thể mua nổi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-353-lao-to-tong-khen-ngoi.html.]
Không ngờ, tất cả trong nhà của Diêu Hiên Hàng.
“Diêu công tử, những đôi giày của chắc tốn ít tiền nhỉ?” Hạ Tân nuốt nước bọt, nhịn hỏi.
Diêu Hiên Hàng đáp: “Cũng nhiều lắm, chỉ hơn một triệu thôi.”
Hạ Tân: “...”
Hơn một triệu?
Mắt suýt rơi ngoài vì kinh ngạc.
Thế mà gọi là nhiều lắm ?
Quả nhiên là tiền thật.
“Diêu Hiên Hàng.” Hạ Tân còn đang lẩm bẩm trong lòng, thì giọng Tương Ly đột nhiên vang lên.
Cả Hạ Tân và Diêu Hiên Hàng đều đầu về phía cô.
Họ thấy Tương Ly đang tháo chiếc chuông đồng treo cửa sổ xuống.
Cả hai đều sững sờ.
“Quan chủ, cô cầm cái đó gì ?” Diêu Hiên Hàng nhanh chóng tới, tỏ vẻ hiểu.
Tương Ly nghịch chiếc chuông gió bằng đồng trong tay, hỏi: “Chiếc chuông từ mà , ai bảo treo ở đây?”
“Cái hình như là Thi Ý tặng cho , là thể giúp ngủ ngon, còn gì mà kích thích dopamine…” Diêu Hiên Hàng nhớ rõ lắm, chỉ hoang mang hỏi: “Quan chủ, tại cô hỏi ?”
“Chiếc chuông đồng treo trong phòng, ảnh hưởng đến giấc ngủ ?” Hạ Tân tới, chỉ cửa sổ: “Hơn nữa nó treo ngay cạnh cửa, gió thổi nửa đêm kêu leng keng, cái mà giúp ngủ ngon ?”
Tương Ly khẽ gật đầu, : “ , hiếm khi con thông minh một .”
Hạ Tân khen: “...”
chẳng thấy vui chút nào.
“Chẳng lẽ chiếc chuông đồng treo ở đây ?” Diêu Hiên Hàng nửa tin nửa ngờ hỏi.
Tương Ly bình thản : “Chuyện đơn giản như . Chiếc chuông đồng , ngoài tiếng động do gió thổi ngày đêm, điều quan trọng hơn là chất liệu của nó. Phần mặt dây chuyền bên bằng gỗ. Cậu là gỗ gì ?”
Khi câu , ánh mắt Tương Ly dừng Hạ Tân, rõ ràng là kiểm tra .