“Cậu thể trưởng thành một chút ? Bây giờ kích động thì ích gì?”
Thôi Văn Triết ấn cánh tay , trầm giọng :
“Hiên Hàng, đừng quên chúng về đây để gì. Chúng vốn dĩ là để giải quyết chuyện . Cậu hẹn chúng , chỉ lợi chứ hại.”
Diêu Hiên Hàng mặt đầy giận dữ, dần bình tĩnh .
Thôi Văn Triết liếc Tương Ly bên cạnh. Vừa Tương Ly bảo đồng ý, liền hiểu ngay cô gì.
Rõ ràng là đang dụ rắn khỏi hang.
Thôi Văn Triết :
“Quan chủ, đồng ý . Chuyện tiếp theo, nhờ các vị.”
Ánh mắt Tương Ly lướt qua gương mặt Diêu Hiên Hàng.
Không ai nhận rằng, ngay khi Thôi Văn Triết đồng ý lời mời của Đào Dĩ Thành, tướng mạo vốn bình thường của Diêu Hiên Hàng lập tức một làn khí đen bao phủ.
Nhìn tình hình , hãm hại Diêu Hiên Hàng là ai, cần cũng .
Tương Ly :
“Yên tâm, đồng ý thì sẽ chuyện gì . Đi thôi, tiên tìm một chỗ tạm trú.”
Thôi Văn Triết :
“Vậy đến nhà Hiên Hàng .”
Tương Ly ý kiến, theo sắp xếp của họ.
Thôi Văn Triết kéo Diêu Hiên Hàng, vẫn còn đang giận dỗi, rời khỏi sân bay. Anh chặn hai chiếc xe, một chiếc đưa về nhà, chiếc còn chở những khác thẳng đến nhà Diêu Hiên Hàng.
Cùng lúc đó, Đào Dĩ Thành khi cúp điện thoại với Thôi Văn Triết lâu liền gọi cho một điện thoại bí ẩn.
Nụ gương mặt biến mất . Trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu hiện lên vẻ âm trầm:
“Diêu Hiên Hàng về . Đừng quên lời ông hứa với . thấy còn sống.”
Đầu dây bên là một giọng trầm khàn của lớn tuổi: "Đào cứ yên tâm, chắc chắn thành công."
Đào Dĩ Thành hừ lạnh:
“Lần ông cũng như , nhưng kết quả thì ? Không vẫn để chạy thoát ?”
Đối phương hề tức giận, bình tĩnh đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-351-quan-he-mo-am.html.]
“Đó là vì Diêu Hiên Hàng mệnh . , mệnh cách của dễ c.h.ế.t. Phải suy yếu vận khí của từng chút một, mới thể tay. Đào cứ yên tâm, vận khí của bây giờ suy yếu gần hết . Lần tự tay, tuyệt đối sẽ ngoài ý .”
“Vậy thì .” Đào Dĩ Thành thư giãn nét mặt, nhưng trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo thấu xương:
“Sáng sớm mai, tin Diêu Hiên Hàng c.h.ế.t.”
...
Tương Ly xe về nhà Diêu Hiên Hàng, nội dung tin nhắn Phó Thời Diên gửi đến, đó mới dùng tay trả lời.
Hạ Tân bên cạnh Tương Ly, liếc thấy Lão Tổ Tông đang tự trả lời tin nhắn, liền tròn mắt kinh ngạc:
“Lão Tổ Tông, học gõ chữ từ khi nào ?”
“Lâm Vũ Dung dạy .” Tương Ly trả lời :
“Cô lợi hại hơn con, dạy . Dùng tay là thể giải quyết vấn đề của .”
Hạ Tân kinh ngạc, nhịn vỗ đầu.
Ôi đúng ...
Cậu chỉ nghĩ rằng dạy Lão Tổ Tông gõ chữ khó, cần từ từ. Dù cũng luôn ở cạnh Lão Tổ Tông, dạy cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Hoàn quên mất còn thể dùng tay hoặc nhập liệu bằng giọng .
Hạ Tân ngượng ngùng xoa mũi, dám thêm.
Tương Ly gửi xong tin nhắn, nhiều, chỉ bảo Phó Thời Diên đợi cô về.
Đặt điện thoại xuống, Tương Ly sang hỏi Lâm Vũ Dung bên cạnh:
“Cô nhớ một khách sạn tên là Trường Tinh ?”
Lâm Vũ Dung sững . Trong mắt cô thoáng qua nét mơ hồ, dần lan một tia đau đớn. Cô ôm đầu, sắc mặt nhăn nhó:
“... nhớ, nhưng... nhưng cảm thấy, hình như nên nhớ...”
“Xem khách sạn quả thực vấn đề.”
Tương Ly phản ứng của Lâm Vũ Dung, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống.
Khách sạn Trường Tinh chính là nơi nhắc đến trong tin nhắn Phó Thời Diên gửi tới.
Đó là nơi phát hiện t.h.i t.h.ể của Lâm Vũ Dung.
Từ phản ứng của Lâm Vũ Dung đối với cái tên , thể thấy khách sạn Trường Tinh và cô hẳn một “mối liên hệ mờ ám.”