Lông mày Tương Ly giật giật, ngẩng đầu Hạ Tân.
Vẻ mặt Hạ Tân thản nhiên, thấy gì khó : " bao giờ trách . cũng thấy kém hơn khác ở điểm nào. Ít nhất nhờ sư phụ, còn giữ mạng sống. Những đứa trẻ bỏ rơi mồ côi, nhiều đứa sống sót . Cô cứ luôn so sánh với ở , tại thử so sánh với những ở xem?"
Đường Thiến sững sờ.
Hạ Tân : "Thực , cô cũng , cô bà ngoại nuôi lớn. Tuy ở trong núi, nhưng cũng cơm no áo ấm. Bà ngoại còn cung cấp cho cô ăn học thành tài, thể thấy lúc nhỏ cô cũng bắt nạt thiếu thốn gì. Khi xã hội, gặp đủ loại , bắt nạt một chút, cô liền cảm thấy phận bất công. Vậy cô thử nghĩ xem, những cả đời ở trong núi sâu, , thậm chí đủ ăn đủ mặc, so với họ, cô chẳng hạnh phúc ?"
"Đối với như cô và con, chúng thông minh, cũng bản lĩnh lớn, sinh ngậm thìa vàng, bằng những phú nhị đại . tại so sánh với họ? So với họ, chúng ghen tị với họ, nhưng trong thâm tâm, những sống còn khổ hơn cô, cũng đang ghen tị với cô."
Phòng hỏi cung đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mọi đều Hạ Tân.
Hạ Tân xong, mới nhận , đột nhiên chút ngượng.
"Ôi chao!" Ôn Tử Thư giật , kích động vỗ vai một cái: "Tiểu sư phụ, ngầu quá! Nói đúng, quá ngưỡng mộ ! Ai lợi hại, thấy siêu lợi hại luôn!"
Hạ Tân đỏ mặt, khá bối rối: "Có, ? chỉ bừa thôi..."
"Đương nhiên ! Cậu thật sự lợi hại!" Ôn Tử Thư hết lời khen ngợi.
Hạ Tân hổ gãi đầu.
Đường Thiến sững , chậm rãi xuống, cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô chợt nhớ , thực từ nhỏ đến lớn sống trong thôn, cô quả thật sống hơn những khác.
Trong thôn, khi nhiều đủ ăn mặc, cả năm ăn thịt một , thì bà ngoại vì phận phù thủy, mỗi ngày đều kiếm ít tiền. Cô ngày nào cũng ăn rau tươi, thịt ngon, món ăn đổi trùng lặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-327-long-nguoi-phuc-tap.html.]
Khi những đứa trẻ khác mặc quần áo rách rưới, mong đến Tết để mặc đồ cũ của chị, thì cô cứ vài ngày quần áo mới để mặc.
Bà ngoại chăm sóc cô . Nghĩ , tuổi thơ của cô há chẳng là điều mà những đứa trẻ khác ngày ngày ngưỡng mộ ?
Sau khi Đường Thiến đỗ đại học, mỗi về thăm bà ngoại, mặc quần áo sáng sủa, sạch sẽ, dân làng cô đều là ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc.
Cô nhiều dặn con học theo chị Đường Thiến, tiền đồ, đỗ đại học khỏi núi, sống cuộc sống thành phố, như sẽ còn thiếu thịt ăn nữa.
Nghĩ đến đây, vai Đường Thiến khẽ run lên.
Tương Ly liếc cô một cái dậy khỏi bàn:
“Được , cuốn sách bà ngoại cô để ở ?”
Đường Thiến khàn giọng đáp:
“Ở nhà .”
Tương Ly hỏi tiếp:
“Nhà cô ở ?”
Tống Thái Sơn nhanh trí :
“Giấy bút ở đây, !”
Ông lấy giấy bút đặt mặt Đường Thiến.
Lần , cô hợp tác, cầm bút xuống địa chỉ nhà . Viết xong, cô đặt bút xuống, ngẩng lên Tương Ly:
“Cô... lấy tập ghi chép của bà ngoại ?”
Tương Ly thẳng:
“Hủy , hơn là để nó trong tay cô.”
Đường Thiến sững , khẽ khổ:
“ nhớ , đây cứ quấn lấy bà ngoại, bảo bà dạy cho những thứ , nhưng bà đều chịu. Bà mỗi đều mệnh của riêng , hợp... Có lẽ, thực sự hợp với nó.”