Mắt Tiêu Anh Vân khẽ run lên: “Tập đoàn Phó Thị?”
Cô từng về danh tiếng của Tập đoàn Phó Thị, đó là một doanh nghiệp đa quốc gia, hoạt động khắp thế giới.
Tiêu Anh Vân ngờ chuyện lớn như rơi xuống đầu .
Vui mừng xen lẫn kinh ngạc, cô theo bản năng từ chối: “Cái ... ...”
“ cô gì. Cô tính cách mạnh mẽ, kiên cường, chắc chắn nhận sự giúp đỡ của . việc vì cô, mà là vì đứa trẻ.” Tương Ly đặt mảnh giấy lên bàn mặt Tiêu Anh Vân. “Cứ coi như tích một thiện duyên với đứa trẻ, nhận lấy .”
Tiêu Anh Vân xong, dần bình tĩnh , mảnh giấy, nhất thời gì.
Đối với cô mà , đây quả thực là một cơ hội hiếm , như một chiếc bánh lớn từ trời rơi xuống.
cô cũng hiểu rõ, đây vốn là điều nên .
Bản năng khiến cô từ chối, Tương Ly mang một ơn huệ lớn như vì .
Dù , với năng lực hiện tại của cô , Tập đoàn Phó Thị là chuyện vô cùng khó khăn.
Thế nhưng...
Lời Tương Ly sai.
Cô thể nghĩ cho bản , nhưng còn đứa trẻ thì ?
Làm đơn ly hôn, cô rõ việc tìm một công việc định khó đến mức nào.
Chỉ dựa mấy tháng tiền trợ cấp lương, hai con họ thể cầm cự bao lâu?
Giờ là lúc cô cố tỏ mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Anh Vân siết chặt quai túi xách trong tay.
Tương Ly thấy đôi tay cô siết đến trắng bệch, liền kịp thời: “Tuy nhiên, cô cần quá áp lực. với Tổng giám đốc Phó, chỉ sắp xếp cho cô một công việc cơ bản, phù hợp với năng lực của cô. Đây là trong khả năng của cô. Còn thế nào, kiếm bao nhiêu tiền, thì xem bản lĩnh của cô.
Nếu cô thật sự năng lực, chịu nổi áp lực ở Tập đoàn Phó Thị mà mất việc, cũng sẽ giúp thêm nữa, Tổng giám đốc Phó cũng sẽ nể mặt . Cho nên, chỉ giới thiệu cho cô một cánh cửa. Có thể bước bao xa, là do cô tự quyết định.”
Tiêu Anh Vân Tương Ly, đôi mắt dần đỏ lên. Cô cúi thật sâu, : “Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”
Lời của Tương Ly khiến cô như trút gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-317-su-sap-xep-cua-lao-to-tong.html.]
Cô dậy, cầm lấy mảnh giấy: “Ân tình của Quan chủ, sẽ mãi mãi ghi nhớ. Sau nhất định sẽ thường xuyên đến Kiêu Dương Quán thắp hương bái tạ.”
Tương Ly nhạt: “Có lòng đến, lúc nào cũng .”
Tiêu Anh Vân ngừng lời cảm ơn, đó lau khô nước mắt, nở nụ rạng rỡ với Tương Ly: “Cảm ơn cô.”
Tương Ly khẽ gật đầu.
Trong lòng lo lắng cho con, chuẩn cho công việc mới, Tiêu Anh Vân vội vã rời .
Rời khỏi Kiêu Dương Quán, cô mới mở mảnh giấy . Trên đó là một cái tên và một dãy điện thoại.
Hình như bằng bút lông.
Cái tên , nhưng dường như là chữ phồn thể.
Còn về điện thoại...
Tuy là chữ Ả Rập, nhưng xiêu vẹo đến lạ.
Người thường , chữ như .
Nếu chỉ dãy , e rằng ai tưởng tượng nổi những con do chính tay Tương Ly .
Tiêu Anh Vân nhớ vẻ của Quan chủ, những con , cảm thấy thật chẳng liên quan gì đến .
Tuy nhiên, khi dòng tên bằng chữ phồn thể phía , cô thấy nó vô cùng tinh tế.
Tiêu Anh Vân hiểu thư pháp, nhưng vẫn nhận rằng nét bút .
Chỉ là hiểu vì khi kém nhiều như .
Lẽ nào là khác ?
Cô khựng một chút, nhưng cũng nghĩ nhiều thêm. Dù nữa, mảnh giấy đối với cô chính là ân cứu mạng.
Tiêu Anh Vân trấn tĩnh , hít một thật sâu, lấy điện thoại , theo thông tin liên lạc giấy, gọi điện thoại .
...
Sau khi tiễn Tiêu Anh Vân, Hạ Tân lập tức chạy Điện phụ, ngạc nhiên hỏi: “Lão Tổ Tông, liên lạc với Tổng giám đốc Phó từ khi nào, còn sắp xếp công việc cho cô ?”